Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


“Hà hà…”
Âm Dương Thái Tuế cười lạnh hai tiếng, sau đó nhanh chóng ra tay, hai tay giống như điện, chế trụ bải vai của đại sư ám khí một cách chặt chẽ.

Bả vai hắn ta bị giữ chặt, hai tay lập tức tê rần và mềm nhũn, không hể dùng được chút sức nào nữa, đại sư ám khí sở hữu một thân thần thông, đã lập tức vây khốn.
Mà Trần Nghiệp cũng đã tới trước mặt, trực tiếp duỗi ngón tay điểm toàn bộ huyệt đạo khắp cả người hắn ta, tiếp sau đó, hắn quan sát người này một cách cẩn thận.
Tuổi tác của hắn ta không lớn, cùng lắm chỉ khoảng ba mươi, làn da hơi vàng vọt, một chòm râu để lộ rõ ràng, hơn nữa trong đôi mắt hẹp dài của hắn ta còn tản ra tia sáng không cam lòng!
“Ngươi là vị nào trong Đường Môn?” Trần Nghiệp hỏi.
Hắn đã từng đối mặt với đệ tử Đường Môn là Thiên Thủ Phật Đà, biết Thiên Thủ Phật Đà là người xuất sắc trong đám đệ tử đời thứ ba của Đường Môn.

Nhưng rất dễ nhận thấy, Thiên Thủ Phật Đà còn lâu mới so được với người trước mặt này.

Hắn đoán, người này có địa vị chắc chắn không thấp trong Đường Môn!
Quả nhiên, người này lạnh lùng đáp: “Ta là một trong Ngũ Phương Thiên Thủ trong lớp đệ tử đời thứ hai của Đường Môn, tên ta là Đường Ấn, thức thời thì mau chóng thả ta ra!”
“Người Đường Môn quả nhiên vẫn kiêu ngạo như vậy.” Trần Nghiệp không nhịn được mà nói.
Người này đã bị mình bắt, biến thành một tên tội nhân rồi, vậy mà còn dám trơ tráo kêu mình thả hắn ta ra, hơn nữa giọng điệu còn kiêu ngạo như vậy?
Phải biết rằng trước đó hắn ta đã giết mấy người trong tam đài bát tọa, hơn nữa còn suýt chút nữa giết chết Thượng Quan Hải Đường.
Âm Dương Thái Tuế ở bên cạnh cười một tiếng âm hiểm: “Tiểu tử, ngươi tên là Đường Ấn đúng không, một trong Ngũ Phương Thiên Thủ nổi tiếng trong lớp đệ tử đời thứ hai, nghe nói bản lĩnh trên người ngươi đều là học từ trên người lão già Đường Khánh Lễ đó phải không?”
Sau khi nghe thấy lời của Âm Dương Thái Tuế, Đường Ấn trông có vẻ vô cùng kích động, lập tức chửi ầm lên: “Đồ khốn, tên của sư phụ ta cũng là thứ ngươi có thể gọi thẳng hay sao?”
Người này vừa nghe thấy Âm Dương Thái Tuế gọi thẳng ra ba chữ Đường Khánh Lễ này, trông có vẻ cực kỳ kích động, cũng không có cách nào giữ được dáng vẻ bình tĩnh của lúc trước.
Mà Trần Nghiệp vẫn đang ở bên cạnh nghe, trong lòng thầm suy đoán, Đường Khánh Lễ này phỏng chừng là một nhân vật rất có thân phận trong thế hệ đầu tiên ở Đường Môn!
Ai ngờ Âm Dương Thái Tuế lại trực tiếp cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không phí lời thừa thãi, mà rút hai thanh đoản đao đâm thẳng về phía trước một cách tàn nhẫn.
Phập!
Đoản đao đâm vào lồng ngực của Đường Ấn, trực tiếp chặt đứt sức sống trong cơ thể hắn ta.
Đường Ấn mở to đôi mắt đầy điên cuồng, trong con người tràn đầy vẻ khó tin…
Hắn ta cảm thấy mình thân là đệ tử Đường Môn, là một trong Ngũ Phương Thiên Thủ nổi tiếng, lại còn là đại sư ám khí hiếm có trong võ lâm.

Bình thường hắn ta hành tẩu bên ngoài, đi đến bất cứ đại môn đại phái nào, bang chủ ở nơi đó cũng đều phải đối xử lễ nghĩa với hắn ta, mà không dám đắc tội với hắn ta một chút nào.
Huống chi thế lực bọn họ cực kỳ khổng lồ, vô cùng hùng mạnh ở đất Thục, môn đệ phủ khắp thiên hạ, người sử dụng ám khí trong thiên hạ này, có ai là không phục bọn họ không?
Có ai không tôn kính đệ tử của bọn họ?
Cho nên dần dà, người Đường Môn đã sinh ra một loại kiêu ngạo ăn sâu vào trong xương cốt, nhưng điểm này cũng vừa vặn là nguyên nhiên khiến Âm Dương Thái Tuế muốn giết chết hắn ta!
Chỉ nghe thấy Âm Dương Thái Tuế cười lạnh một tiếng và nói: “Chẳng qua chỉ là một đệ tử đời hai trong một môn phái mà thôi, vậy mà cũng dám khoa trương trước mặt lão tử, lão tử muốn mạng của ngươi đấy thì sao?”
“?”
Đao bị rút ra, Đường Ấn há to miệng, cố gắng  muốn nói gì đó, nhưng thật lâu cũng không nói nên lời.
Âm Dương Thái Tuế dán sát người tới trước lỗ tai của hắn ta, bảo: “Lão tử nói thật cho ngươi biết.

Lão già Đường Khánh Lễ này là kẻ thù của lão tử, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ đích thân gết chết hắn ta!”
Nói xong lời này, trong mắt Đường Ấn lộ ra vẻ không cam lòng, sau đó từ từ ngã xuống, sức sống vụt mất hẳn…
“Ngươi và Đường Môn có thù sao?” Lúc này, Trần Nghiệp hỏi với vẻ hơi đăm chiêu.
Âm Dương Thái Tuế lại cười ha ha: “Có cái cục cớt! Không phải ta đang cố tình lừa tiểu tử này, muốn khiến hắn chết cũng không cam lòng hay sao?”
Trần Nghiệp lập tức có hươi cạn lời, con người Âm Dương Thái Tuế này thật sự vừa chính vừa tà, khi cười đùa khi chửi mắng, cứ chơi đùa trong nhân gian như vậy, hoàn toàn không biết rốt cuộc trong lòng hắn ta đang nghĩ gì.
Lúc này, Âm Dương Thái Tuế đột nhiên để ý thấy một vật nhô lên trên người Đường Ấn này, hắn ta phát ra một tiếng nghi ngờ, rồi lôi một bọc vải từ trong đó ra.
Thế nhưng trong nháy mắt hắn ta lôi bọc vải này ra, lại vô tình nhìn thấy trên cổ và cánh tay của Đường Ấn liên tiếp có mấy ấn ký nhỏ… Mượn sự che giấu của bóng đêm, hắn ta cẩn thận nhìn, rồi lập tức kinh ngạc, sợ đến mức vội vàng lùi về sau vài bước!
“Gì thế?” Trần Nghiệp ở bên cạnh lập tức có hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng Âm Dương Thái Tuế có thực lực cao cường, người này lại còn to gan lớn mật, dám không coi Đường Môn ra gì, nhưng lúc này sau khi nhìn thấy dấu ấn trên người Đường Ấn, hắn ta lại lộ ra vẻ sợ hãi như vậy?
Lần này, trong lòng Trần Nghiệp cũng không khỏi nổi lên sự tò mò.

Hắn cũng cúi đầu nhìn lướt qua trên người Đường Ấn, chỉ thấy dấu ấn này là một hình tròn màu đen, phối với những đường vân ở bên cạnh, thoạt nhìn giống như một mặt trời.
“Mặt trời, mặt trời màu đen?”
Trần Nghiệp lập tức nhíu mày, dấu ấn này có ý nghĩa gì? Lẽ nào là dấu hiệu của tổ chức nào đó?
Lúc này lại nhìn Âm Dương Thái Tuế, vẻ mặt hối hận đến sắp xanh lè anh lét!
Hắn ta ở ngay ở trước mặt Trần Nghiệp, trực tiếp vả lên mặt mình hai cái thật mạnh!
“Cho ngươi nhiều chuyện! Cho ngươi lắm mồm này!”
Trần Nghiệp nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âm Dương Thái Tuế mang vẻ mặt khóc tang, cười khổ một tiếng, đáp: “Tiểu tử, ngươi biết tại sao hôm nay ta muốn ra tay giúp ngươi giải quyết hắn không?”
Trần Nghiệp cười lạnh một tiếng: “Có phải vì tấm sắt trên người ta không?”
“Thông minh, nếu không phải vì ngươi sở hữu tấm sắt, thì ta cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của ngươi!” Âm Dương Thái Tuế đáp.
Thế nhưng giọng điệu của hắn ta lại thay đổi, tràn đầy vẻ hối hận vô biên: “Nhưng bây giờ ta chỉ hận vừa rồi tại sao mình lại nhiều chuyện! Bây giờ thì hay rồi, vậy mà ta lại giết người của Thiên Dạ mất rồi!”
“Đây chính là ký hiệu của Thiên Dạ sao?”
Lúc này Trần Nghiệp mới hiểu ra, hóa ra mặt trời màu đen này đại diện cho Thiên Dạ.
“Đúng vậy, mặt trời đen giáng xuống không trung, thế gian mãi mãi chìm trong bóng tối! Mặt trời màu đen này chính là Thiên Dạ, bây giờ thì hay rồi, vậy mà ta lại đối đầu với Thiên Dạ…”
Lúc này Âm Dương Thái Tuế thật sự rất muốn khóc, hắn ta cảm thấy mình thật quá đáng thương.
“Tiểu tử, tiếp sau đây ngươi nhất định phải giúp ta, hai người chúng ta nhất định phải đứng cùng nhau, đối đầu với Thiên Dạ, bằng không, không ai trong chúng ta sống sót được!” Âm Dương Thái Tuế nói một cách nghiêm túc.
Bởi vì trước đó Trần Nghiệp cũng giết người của Thiên Dạ, cho nên lúc này cho dù hắn có muốn hay không, thì hắn và Âm Dương Thái Tuế cũng bị ép đứng trên cùng một lập trường.
“Được, có thể!”
Dưới màn đêm, hai người Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế đã thành lập một liên minh trong vô hình, mà trong lòng Trần Nghiệp thì lại có suy nghĩ khác.

Âm Dương Thái Tuế này có thân phận thần bí, lai lịch khác thường, nếu để hắn ta gia nhập vào trong thế lực của mình, vậy trong tương lai chính là một sự hỗ trợ không có giới hạn.
Mọi người thu dọn một chút, rồi chuẩn bị rời khỏi thành Hồi Dương.
 
Thế nhưng ngay lúc này, dưới đêm tối, bên ngoài thành Hồi Dương đột nhiên có một đại đội binh mã chạy tới, chiến kỳ phấp phới, thanh thế phi thường!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui