Lúc này, Trần Nghiệp không để ý đến Tào Chính Thuần, mà trực tiếp đứng dậy, giống như một ảo ảnh, nhanh chóng di chuyển trong tầng chín của thiên lao, sau đó xuất hiện phía sau cao thủ ám khí này!
Chỗ mạnh nhất của cao thủ ám khí chính là ám khí.
Mà mấy thứ như ám khi này chắc chắn phải kéo dài đủ khoảng cách, thì mới có thể phát huy được ưu thế của nó, hơn nữa cách càng xa càng tốt!
Nhưng lúc này trong tầng chính thứ chín thiên lao chật chội, Trần Nghiệp trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn ta, cho nên hiện tại, ám khí cũng không thể phát huy được uy lực của nó.
Cao thủ ám khí quá sợ hãi, dưới loại tình huống ở khoảng cách này, hắn ta đột nhiên lôi ra ba viên tương tự với thổ lôi ra, ném về phía Trần Nghiệp.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh bùng nổ vang lên, Trần Nghiệp bất ngờ không kịp phòng bị, bị ba viên thổ lôi nổ trúng, nhưng Kim Cương hộ thể trên người lại trực tiếp bỏ qua uy lực của những cú nổ này.
Trong nháy mắt, Trần Nghiệp duỗi một bàn tay ra, bốp chặt cổ của cao thủ ám khí này, rồi xách hắn ta lên giống như xách một con gà.
Trong lòng của cao thủ ám khí này đủ loại cảm xúc, sóng cuộn biển gầm.
Ngay cả loại tấn công mức độ này còn không thể tạo thành được bất cứ sát thương nào đối với hắn hay sao?
Trong lòng hắn ta nghĩ mà thấy thật hoang đường.
Phải biết rằng loại thổ lôi này là một loại ám khí hắn ta tự chế tạo ra, có uy lực nổ vô cùng đáng sợ.
Nếu như là cao thủ nhất lưu bình thường, dưới tình huống bất ngờ không kịp phòng bị, sẽ trực tiếp bị nổ thành trọng thương, hoặc là nổ chết ngay tại trận.
Thế nhưng bộ dáng của Trần Nghiệp thoạt nhìn lông tóc vô thương, thậm chí nhìn kỹ thì trên người lại không hề lưu lại bất cứ một dấu tích nào.
Sao có thể thế được?
Lúc này, cao thủ ám khí chỉ cảm thấy những nhận thức trong lòng mình đã bị phủ địch hoàn toàn!
“Ngươi là ai?”
Cao thủ ám khí phát ra âm thanh khàn khàn.
Lúc này, bàn tay của Trần Nghiệp dần dần dùng lực, hắn ta phát hiện ra, ngay cả việc hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn!
“Câu này hẳn phải là ta hỏi ngươi mới đúng!”
Trong đôi mắt của Trần Nghiệp tản ra một tia sát khí vô cùng dữ dội.
Lúc này, hắn thoạt nhìn giống như vua sói trong đàn sói tàn nhẫn, phủ đầy khí thế vô cùng đáng sợ!
Cao thủ ám khí bị Trần Nghiệp nhìn như vậy, lập tức sợ mất hồn vía, không kìm được mà buột miệng thốt ra: “Ta là Quỷ Kiến Sầu từ Ám Sát giáo, Tây Vực!”
Hóa ra là người của Tây Vực…
Trần Nghiệp biết, trong võ lâm Tây Vực có rất nhiều tà ma ngoại đạo, Ám Sát giáo chính là một trong số đó.
Từ cái tên của nó cũng có thể nhìn ra được, giáo phái này chú trọng vào việc ám sát, chuyên môn dùng một vài thủ đoạn không được quang minh chính đại!
Mà người này tên là Quỷ Kiến Sầu, cái tên này cũng không phải là một cái tên tốt đẹp gì, có nghĩa là người này ngay cả quỷ nhìn thấy, cũng phải cảm thấy không thể làm gì được hắn ta.
Liên tưởng đến thủ đoạn ám khí mà hắn ta vừa mới sử dụng, quả thực vô cùng âm hiểm, khiến người khó lòng phòng bị…
Trong lòng Trần Nghiệp không khỏi suy đoán: “Ám khí của người này, so với Đường Môn, không biết sẽ thế nào nhỉ, phỏng chừng cũng là mỗi người một vẻ!”
“Mấy người đó là ai?” Trần Nghiệp lại hỏi.
Quỷ Kiến Sầu thành thật đáp: “Người bị ngươi đánh gãy xương đó là Tà Vô Thần, chính là một trong Tam Hại ở võ lâm Tây Vực!
“Người dùng kiếm này, ta cũng không biết hắn ta tên là gì nữa, nửa đường thì hắn ta gia nhập…”
Sau đó, Quỷ Kiến Sầu lại chỉ vào hòa thượng bị đánh hôn mê bất tỉnh đó, nói với vẻ có hơi kiêng dè: “Người này hình như là đại đệ tử quan môn của Đế Thích Thiên, một trong tứ hoàng Phật giáo ở Tây Vực, rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn ta rồi?”
Hóa ra là đệ tử của Đế Thích Thiên? Trong lòng Trần Nghiệp gật đầu.
Hắn tới thế giới này cũng được một khoảng thời gian rồi, từ trong những tin đồn ít người biết ở võ lâm, hắn cũng đã biết được trong Phật giáo Tây Vực có tứ hoàng.
Tứ hoàng này có thể nói là tứ đại cường giả tuyệt thế trong toàn bộ võ lâm Tây Vực, một khi bọn họ vung tay hô lên, thì có thể hiệu lệnh cho toàn bộ võ lâm Tây Vực mặc cho bọn họ sử dụng.
Mà trong tứ hoàng này, nghe nói người có thực lực mạnh nhất chính là Đế Thích Thiên này.
“Vậy mà Đế Thích Thiên này lại phái người tới cứu Tào Chính Thuần sao, giữa bọn họ có mối quan hệ gì?” Trần Nghiệp lại lập tức ép hỏi.
Nhưng ngay sau đó, Quỷ Kiến Sầu này lại lộ ra nụ cười khổ, đáp một cách nghiệm túc: “Tha cho ta đi, ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, thực ra ta hoàn toàn không biết Tào Chính Thuần này rốt cuộc là người nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta dường như không giống như nói dối, Trần Nghiệp có hơi do dự.
Nhưng hắn đột nhiên nhận ra, nếu người của Tây Vực đã phái các loại cao thủ nổi tiếng tới đây cứu viện Tào Chính Thuần, vậy điều này cũng có nghĩa, hiện tại, Đông Hán ở trong hoàng triều chắc chắn đã cấu kết với Tây Vực.
Đôi bên lén lút, nói không chừng đã đạt thành giao dịch gì đó?
Bằng không, thử nghĩ một chút mà xem, ngay cả khi đã bị giam vào trong thiên lao rồi, mà võ lâm Tây Vực vẫn muốn điều động đội ngũ mạnh mẽ như vậy tới đây cứu Tào Chính Thuần.
Từ đây nghĩ cũng biết, trong suy nghĩ của bọn họ Tào Chính Thuần quan trọng biết bao!
Trần Nghiệp cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ như Tào Chính Thuần là con riêng của một vị đại nhân vật nào đó trong võ lâm Tây Vực… điều mà hắn tin chỉ có một, đó chính là giữa bọn họ có mối liên hệ lợi ích rất quan trọng!
Sau đó hắn thấy Quỷ Kiến Sầu quả thực không biết bí mật nằm trong đó, vì thế trực tiếp dự định giết chết hắn ta.
“Ngươi định giết ta sao?” Trần Nghiệp còn chưa ra tay, thì Quỷ Kiến Sầu tâm tư nhạy bén, dường như đã đoán ra được suy nghĩ này.
Trần Nghiệp gật đầu: “Không sai, người giống như ngươi ở lại trên đời cũng là một tai họa.”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp bắt đầu hút nội lực của Quỷ Kiến Sầu.
Thế nhưng lần này hắn ngay lập tức ngạc nhiên, bởi vì trên cơ thể người này không có bao nhiêu nội lực!
“Ha ha ha, có phải cảm thấy rất kinh ngạc hay không, nếu như ngươi cần hút nội lực, vậy không bằng đi hút mấy người đó đi?” Quỷ Kiến Sầu định di chuyển lực chú ý.
Thế nhưng Trần Nghiệp vốn có nguyên tắc không lãng phí, nên vẫn hút sạch Quỷ Kiến Sầu, khiến người này biến thành “quỷ thấy là cười”…
Sau đó, hắn lại đi về phía hòa thượng đang hôn mê trên mặt đất đó.
Hắn biết, nội lực của người này có lẽ là mạnh nhất trong tất cả những người này.
Sau đó, hắn hút sạch nội lực của tên hòa thượng đang trong cơn mê man này.
Kiếm khách bạch y ở bên cạnh cũng rơi vào trong trạng thái đần độn, như tỉnh như mê, Trần Nghiệp cũng hút sạch nội lực của hắn ta như vậy.
Sau đó hắn lại đi về phía Tà Vô Thần kia.
Trong tứ đại ma đầu, Tà Vô Thần này là người duy nhất vẫn chưa hôn mê.
Nhưng lúc này, sau khi hắn ta nhìn thấy Trần Nghiệp đi qua, lại nói với vẻ vô cùng kinh hãi: “Ngươi muốn làm gì?”
Trần Nghiệp cười lạnh một tiếng: “Thân là ma đầu mà còn sợ hãi như vậy sao?”
Hắn duỗi một bàn tay ra, cách không hút Tà Vô Thần lên, từ từ lơ lửng trên không…
Sau đó trên người hắn dường như tỏa ra một vầng ánh sáng mờ mịt, bao phủ lấy Tà Vô Thần ở bên trong.
Sau một lúc, chỉ nhìn thấy cả người Tà Vô Thần từ trên xuống dưới mang theo khí tức uể oải, dường như đã bị chặt đứt sức sống!
Trong nhà ngục gần trong gang tấc, Tào Chính Thuần nhìn thấy một màn này, cũng trừng to đôi mắt với vẻ không dám tin, sau đó hét lên một cách điên cuồng: “Hóa ra là tiểu tử ngươi, mười tám năm trước bên bờ Thái Hồ, tám đại chưởng môn bị người giết, cũng là ngươi làm đúng không?”
Trần Nghiệp cũng không trả lời, sau khi hút khô Tà Vô Thần, lại bước về phía Tào Chính Thuần…
Đúng vậy, Trần Nghiệp cũng dự định hút luôn nội lực của hắn ta.
“Vậy mà ngươi lại dám giết chết truyền nhân duy nhất của Đế Thích Thiên, Đế Thích Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tào Chính Thuàn cười to đầy điên cuồng, nói một cách dữ tợn.