Thật lâu cho tới nay, giữa võ lâm đảo Anh Hoa và võ lâm Trung Nguyên vẫn luôn tồn tại một loại quan hệ vô cùng chặt chẽ.
Nói cách khác, giữa võ lâm đảo Anh Hoa và võ lâm Trung Nguyên vẫn luôn duy trì sự liên kết vô cùng khăng khít, hơn nữa trong võ lâm Trung Nguyên cũng có thể nhìn ra được hình bóng của võ lâm Anh Hoa từ rất nhiều danh môn đại phái!
Nghe nói những môn phái này đã từng phái người tới đảo Anh Hoa, ngay khi nơi đó vẫn còn là một vùng đất hoang vu, đã bắt đầu gieo trồng mầm mống.
Sau đó dần dần mọc rễ nảy mầm, biến thành rất nhiều môn phái của đảo Anh Hoa bây giờ.
Hơn nữa hiện tại hai đại môn phái của đảo Anh Hoa, là phái Yagyu và phái Iga, nghe nói đều có nguồn gốc tới từ đao pháp cực đạo ở Trung Nguyên.
Chẳng qua, hiện tại bọn họ tự chia thành hai đại phái, đã phủ nhận một sự thật rằng mình tới từ môn phái Trung Nguyên này.
Mà hiện tại Thiết Đảm Thần Hầu đang phái Đoàn Thiên Nhai toàn quyền đi phụ trách chuyện này, hắn ta muốn thống nhất đảo Anh Hoa dưới bàn tay mình!
Tây Vực cách Trung Nguyên nghìn vạn dặm, trên một dải cao nguyên nối liền, có một tòa cung điện đơn độc, đứng lặng lẽ ở nơi chân trời góc bể.
Bên ngoài cung điện lộ ra một màu đen, phía trên phủ đầy hoa văn kỳ quái.
Lúc này, trong cung điện đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, một hàng ngọn lửa tắt ngúm, sau đó có tiếng bước chân chậm rãi vang lên…
Người này vô cùng kỳ quái, tiếng bước chân của hắn ta rất rõ ràng, rất cao vút, thế nhưng bóng người của hắn ta lại hư vô mờ mịt, giống như không tồn tại trong đại điện này vậy.
“Hình như đã rất lâu rồi ngươi không xuất hiện loại cảm xúc này?” Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên, không phân rõ rốt cuộc là nam hay nữ.
Bóng người này đi tới, lập tức đã xuất hiện ở cuối đại điện, trông có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Mà lần này, hai bóng người lại chậm rãi dung hợp, cuối cùng biến thành một bóng người.
“Nghe nói Thiết Đảm Thần Hầu sử dụng kế vu oan giá họa, tiễn Tào Chính Thuần vào trong thiên lao, không bao lâu sau sẽ xử trảm?” Giọng nói này vô cùng uy nghiêm, vang vọng khắp trong toàn bộ đại điện, phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như tiếng sấm rền.
Giọng nói bất nam bất nữ đó trả lời: “Không sai, trước đó ta đã phái người qua đó cứu hắn ta, nhưng lại đụng phải một tiểu tử rất lợi hại, hắn đã phá hỏng chuyện này.”
“Ồ, tiểu tử rất lợi hại à?” Giọng nói vô cùng uy nghiêm, lập tức nhíu mày lại.
“Trong thiên lao, trừ phi Thiết Đảm Thần Hầu thực sự ra tay, còn có người nào có thể phá tan được đội ngũ mà ngươi phái tới?”
Người này cũng biết rất rõ, mấy người có thể được phái tới võ lâm Trung Nguyên cứu Tào Chính Thuần, lại còn phải đột phá hàng phòng thủ nghiêm ngặt ở thiên lão, vậy mấy người đó, chắc chắn là những sự tồn tại nổi danh lừng lẫy trong võ lâm Tây Vực!
Thế nhưng không ai trong bọn họ ngờ đến, cuối cùng không gặp được Thiết Đảm Thần Hầu, mà lại bị một người trẻ tuổi phá hỏng.
“Nếu đã như vậy, xem ra bản tọa vẫn cần phải đích thân đi một chuyến tới võ lâm Trung Nguyên rồi!”
Giọng nói vô cùng uy nghiêm này vang lên, sau đó ngay phía trên ngai vàng, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông vô cùng cao lớn.
Cơ thể của người này cao to, mái tóc màu đỏ phủ xuống bả vai, trên mi tâm dường như có con mắt thứ ba, thấp thoáng xuất hiện.
“Bản tọa không biết đã bao lâu không bước chân vào võ lâm Trung Nguyên rồi, lần này lại tới Trung Nguyên, không biết những lão già đó có còn trên đời nữa hay không?”
Người đó giẫm một bước, giọng nói vô cùng uy nghiêm… đột nhiên biến mất trong đại điện.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói bất nam bất nữ kia mới chậm rãi thở dài một tiếng, đáp: “Đế Thích Thiên ơi là Đế Thích Thiên, ngươi cũng biết hiện giờ võ lâm Trung Nguyên đã không còn như trước, tràn ngập những biến số chưa rõ mà.”
…
Cuối cùng cũng vào ngày này, hoàng đế đau đớn hạ quyết tâm, ra lệnh xử trảm Tào Chính Thuần!
Sau khi hạ thánh chỉ này, nghe nói hoàng đế còn nhốt mình trong tẩm cung của mình, ba ngày ba đêm không ra ngoài, lần hạ lệnh này, thực ra trong lòng hoàng đế cũng có hơi do dự và rối rắm.
Bởi vì hắn ta biết rất rõ, chuyện mà Tào Chính Thuần phạm phải, tuy rằng đáng tội chết, nhưng thực ra phần lớn khả năng trong đó đều là Thiết Đảm Thần Hầu cố tình vu oan giá họa.
Thực ra chuyện chủ yếu chỉ là vụ từ đường Tào thị này.
Chuyện đó cũng đáng tội chết, nhưng nếu để chống chọi lại Thiết Đảm Thần Hầu, thì hoàng thượng chắc chắn sẽ không giết Tào Chính Thuần, nhưng Thiết Đảm Thần Hầu thông minh nhất lại chính ở một điểm này!
Trước lợi dụng một chuyện này để dẫn dụ cơn giận của hoàng đế, sau đó gây áp lực như sóng to gió lớn đè lên thuyền đánh cá, cuối cùng lại vu oan thêm mấy chuyện trói buộc lại.
Cứ như vậy, hoàng đế cũng không thể không bị áp lực của tất cả mọi người mà dồn Tào Chính Thuần vào chỗ chết!
“Hoàng thúc ơi là hoàng thúc, ngươi thật đúng là tâm cơ khó dò!”
Tiểu hoàng đế trẻ tuổi nói với vẻ có hơi bất đắc dĩ, thời điểm xử trảm Tào Chính Thuần cuối cùng cũng tới.
Hắn ta bị đẩy lên pháp trường, chỉ còn đợi đến giờ ngọ canh ba sẽ lập tức chém đầu.
Hiện giờ, cả người Tào Chính Thuần thoạt nhìn vô tri vô giác, giống như một ông già chậm rãi già đi.
Hơn nữa hắn ta không có râu, gương mặt trắng bệch, thoạt nhìn lại càng giống như ma quỷ quỳ trên pháp trường.
Tào Chính Thuần nhìn khắp nơi, muốn tìm kiếm bóng dáng của Trần Nghiệp.
Thực ra vào nghi thức xử tử ngày hôm nay, Thiết Đảm Thần Hầu vì muốn tránh hiềm nghi cũng đã cố hết sức không tham gia, nhưng hắn ta vì để đảm bảo không có người nào cướp pháp trường, cho nên đã phái Trần Nghiệp đích thân tới giám sát.
Trần Nghiệp không phải là quan giám trảm, nên hắn đứng ở trong góc pháp trường, lạnh lùng nhìn toàn bộ chuyện này!
Toàn bộ quá trình hành hình thu hút rất nhiều người tới vây xem, không chỉ có những bách tích đó muốn tới xem náo nhiệt, mà còn có rất nhiều nhân sĩ võ lâm lẩn vào trong đám người sau khi ngụy trang.
Cũng không phải bọn họ muốn cướp pháp trường, mà là muốn nghe ngóng tình hình hiện tại giữa Đông Hán và Hộ Long sơn trang, rốt cuộc đã thế nào rồi?
Bởi vì cho dù là Đông Hán hay là Hộ Long sơn trang, thực ra đều có mối quan hệ không thể tách rời với rất nhiều thế lực võ lâm, ví dụ như Ngũ Độc trước đây, chính là phe đầu nhập vào Đông Hán Tào Chính Thuần!
Mà thuộc hạ của Tào Chính Thuần, thực ra vẫn còn rất nhiều giang hồ đại đạo và lục lâm hảo hán khác nữa.
Nhưng hiện tại Tào Chính Thuần đã bị Thiết Đảm Thần Hầu tiễn vào thiên lao, hơn nữa còn sắp bị xử trảm, cho nên những tên tay sai này, tên nào cũng không dám nhảy ra.
Dù sao thì cái tên của Thiết Đảm Thần Hầu cũng quá sáng chói, có tên nào đui mù dám ra ngoài đối đầu với hắn ta chứ?
“Mau nhìn kìa! Tào Chính Thuần sắp chết rồi!” Có người chỉ chỉ trỏ trỏ, phát ra tiếng bàn luận.
Đột nhiên ánh mặt trời chiếu đến đỉnh đầu, quan giám trảm ngẩng đầu lên nhìn, hơi híp mắt lại…
“Giờ ngọ đã đến, lập tức hành hình!”
Sau đó, hắn ta vứt một tấm bài gỗ nặng nề xuống đất.
Đao phủ gật đầu, trực tiếp rút đại khảm đao phía sau người ra, sau khi nhỏ toẹt một bãi nước miếng, bổ mạnh một đao về phía cổ của Tào Chính Thuần.
Thế nhưng ngay đúng lúc này, không biết tại sao đao phủ này lại đột nhiên đứng nguyên tại chỗ bất động, đại đao trong tay chỉ còn cách cổ của Tào Chính Thuần ba tấc!
Phụt!
Đại hán đột nhiên phun máu, ngửa mặt lên trời, ngã quỵ xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có người cướp pháp trường sao?
Quan giám trảm sợ hết hồn, đám binh lính đều xông lên trên pháp tường, tay cầm đao kiếm nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ người nào.
Thế nhưng ngay đúng lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra trời đã tối đen….