Nhưng giọng nói của người này vẫn chưa dừng lại, mà là tiếp tục nói: “Năm tiên đế mười bảy, Thừa Long tướng quân Lý Thiết Hoa vì bất đồng ý kiến với thuộc hạ, đã tự mình giết hại ba vị phó tướng trong Vọng Xuyên cốc, chém đầu tất cả bọn họ.”
“Năm tiên đế mười chín, Thừa Long tướng quân Lý Thiết Hoa nói dối tình hình quân sự để lừa gạt công lao, nhận được sự phần thưởng là mèo và ngựa vàng của hoàng triều!”
“Năm tiên đế hai mươi mốt…”
Bóng người này không ngừng nói, giọng nói càng lúc càng nhanh, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Thừa Long tướng quân Lý Thiết Hoa vốn dĩ còn định gọi người qua, nhưng lúc này, hắn ta lại sợ đến mức cả người đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng thấp giọng nói: “Các hạ, xin đừng nói nữa!”
Bóng người này cuối cùng cũng từ từ dừng lại, sau đó cười lạnh một tiếng: “Lý tướng quân, sự tích huy hoàng ngày xưa cũng không ít đâu!”
Lý Thiết Hao lập tức vô cùng do dự, hắn ta biết rất rõ, một khi những chuyện này bị vạch trần, để đương kim hoàng thượng biết, thì cho dù hắn ta có chết một vạn lần cũng không đủ.
Phải biết rằng chuyện trong đó, mỗi một cái đều là đại tội chém đầu.
“Các hạ có chuyện gì thì có thể nói thẳng ra!” Lý Thiết Hoa hít một hơi thật sâu.
Hắn ta cũng không ngu ngốc, biết người thần bí này trực tiếp nói ra nhiều bí mật liên quan đến mình như vậy, chắc chắn là đang nắm giữ manh mối có thực đó.
Cho nên dưới loại tình huống này, mình đã không có cách nào phản kháng tiếp được, mà chỉ có thể thành thực để mặc người xâu xe, đồng thời, trong lòng Lý Thiết Hoa cũng dâng lên một loại cảm giác khó nói…
Cho dù mình là tướng quân tây bắc, nhưng vậy thì đã sao?
Trong tay mình nắm giữ đại quân hơn mười vạn người thì đã sao, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn để người dắt mũi kéo đi!
“Trong mấy ngày sắp tới, thiên hạ sẽ có sự thay đổi lớn, đến khi ấy, ta sẽ phái người tiến hành liên hệ một tuyến với ngươi!”
Bóng người vứt lại một câu, sau đó trực tiếp rời khỏi lều trại.
Nhìn về phía bóng người biến mất ở phía xa, con ngươi của Thừa Long tướng quân Lý Thiết Hoa hơi co rút lại, tâm trạng rối bời.
…
Một đêm này, trong một cứ địa bí mật cách Hộ Long sơn trang mười dặm, dưới lòng đất có một mật thất đại khái hơn trăm mét.
Mật thất này cực lớn, trong đó có mấy chục người đang ở nơi này tiến hành thôi diễn trận pháp, chỉ nhìn thấy toàn bộ những người này đều mặc đồ màu tím, người nào cũng võ công cao cường, đang biểu diễn trận pháp loại nhỏ một cách cực kỳ cao minh.
Bọn họ đột nhiên tạo thành những trận pháp rải rác, rồi toàn bộ bảy mươi hai người bất chợt hóa thành một đại trận, vận chuyển đại trận giống như thiên uy khó dò, khiến người ở trong đó hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng!
Không sai không sai, một đại trận của Thất Thập Nhị Địa Sát, một khi thi triển thành công, cho dù là ba nghìn đại nội cấm quân, khi tiến vào trong, phỏng chừng cũng sẽ khó mà thoát thân được!
Từ xa có một người trẻ tuổi mặc áo bào màu trắng bước tới, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
“Tam đài bát tọa đại nhân tới rồi!”
Hơn bảy mươi người này lập tức kết thúc tập luyện, nói với vẻ vô cùng cung kính.
Bạch y nhân bước tới này chính là lão đại trong tam đài bát tọa, lúc trước còn cùng Trần Nghiệp đi tới thành Hồi Dương quận Tây để chấp hành nhiệm vụ thu thập bằng chứng tại từ đường Tào thị của Tào Chính Thuần.
Hiện giờ, hắn ta cũng phụ trách huấn luyện thôi diễn trận pháp của Thất Thập Nhị Địa Sát.
Thất Thập Nhị Địa Sát và Tam thập Lục Thiên Cương đều là hai con át chủ bài dưới tay Thiết Đảm Thần Hầu.
Nhưng khác với Tam Thập Lục Thiên Cương là mỗi một cá nhân trong Thất Thập Nhị Địa Sát đều có thực lực không mạnh, có lẽ khi Thiết Đảm Thần Hầu đào tạo bọn họ ngày trước, cũng không chú trọng vào điểm này cho lắm, mà là coi Thất Thập Nhị Địa Sát như một chỉnh thể, thủ đoạn mạnh nhất của bọn họ nằm ở trận pháp!
Trong đó có trận pháp loại nhỏ do mấy người tạo thành, có thể vây khốn một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh ở bên trong, khiến người không có cách nào thoát thân, sau đó lại chậm rãi tiêu hao mà chết.
Cũng có đại trận chỉnh thể do bảy mươi hai người hóa thành, trên chiến trường, thậm chí có thể quyết đấu với mấy nghìn vạn quân lính tinh nhuệ, có thể nói là khó mà tưởng tượng ra nổi!
“Thiết Đảm Thần Hầu chính là thần nhân, Tam Thập Lục Thiên Cương có thể lấy đầu của kẻ địch trong hàng chục nghìn quân, mà Thất Thập Nhị Địa Sát, thì lại có thể quyết đấu chính diện với đại quân, như vậy xem ra, có người nào trong thiên hạ có thể ngăn cản được chứ?” Lão đại của tam đài bát tọa cũng không nhịn được mà cảm thán.
Thế nhưng tiếng cảm thán của hắn ta vừa vang lên, thì trong mật thất lại xuất hiện tiếng cười lạnh!
“Chỉ đáng tiếc Tam Thập Lục Thiên Cương đã biến thành ba mươi sáu cỗ thi thể rồi, không biết Thất Thập Nhị Địa Sát sẽ thế nào đây?”
“Kẻ nào?”
Trong nháy mắt tiếng cười lạnh truyền ra, Thất Thập Nhị Địa Sát và lão đại của tam đài bát tọa lập tức nhìn ra xung quanh, chỉ trông thấy ở cửa của mật thất đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ ảo.
Đây là một bóng người, không nhìn rõ được gương mặt thật của hắn.
Hắn đứng ở cửa trông rất bình thường, trên người thậm chí không có tỏa ra bất cứ khí tức khác biệt nào.
Thế nhưng, đợi sau khi hắn quay người qua, toàn bộ mọi người đều phát hiện ra, người này mang một chiếc mặt nạ rỉ sắt.
“Ha ha, vậy mà không dám lộ mặt thật với người sao?”
Lão đại trong tam đài bát tọa trực tiếp cười lạnh một tiếng, chủ động xông qua.
Thế nhưng ngay sau đó, người mang mặt nạ sát này trực tiếp giơ một ngón tay lên, bùng phát ra một đường khí tức vô hình, lóe lên trong không trung rồi biến mất.
Vù!
Lão đại của tam đài bát tọa vẫn chưa phản ứng lại được, thì đầu đã trực tiếp nổ nát, đầu giống như quả dưa, đỏ trắng văng đầy đất.
Thất Thập Nhị Địa Sát ở phía xa sợ hết hồn, lập tức phản ứng lại, là có kẻ địch xâm nhập vào đây mà.
Bọn họ vội vàng thi triển trận pháp, bao vây người mang mặt nạ sắt này lại.
Tiếp sau đó, trong toàn bộ mật thất không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết… đại khái khoảng nửa canh giờ sau, người mang mặt nạ sắt rời khỏi mật thất với toàn thân nhuốm máu, mà trong mật thất toàn là thi thể dày đặc chồng chất như núi!
Trần Nghiệp rời khỏi mật thất, ném mặt nạ sắt đi, nhìn cả người mình toàn là máu, cũng không khỏi cười khổ một tiếng.
Xem ra hắn vẫn phải bồi dưỡng mấy thuộc hạ tâm phúc hữu lực, bằng không đến cả loại việc này cũng muốn mình đích thân đi làm thì thực sự quá phiền phức.
Hắn vừa đi dưới màn đêm, đột nhiên nhìn thấy phía trước có người xuất hiện, người tới không phải là ai khác, mà chính là Âm Dương Thái Tuế.
Người này thoắt ẩn thoắt hiện mấy ngày, không biết là đang làm gì…
“Tiểu tử, ngươi rất không tồi nha, nhanh như vậy đã thành lập được tổ chức tình báo rồi?” Âm Dương Thái Tuế không nhịn được mà nói.
Lúc ấy hắn ta cũng chỉ tùy tiện cho Trần Nghiệp một linh cảm, nhưng lại không ngờ hiện tại linh cảm này đã bùng phát, trở thành một tổ chức tình báo cực kỳ dáng sợ trong vương triều.
Hiệu suất làm việc của Trần Nghiệp, khiến hắn ta lại một lần nữa được mở mang tầm mắt.
“Ngươi có chuyện gì sao? Có thì mau nói đi!” Trần Nghiệp bắt đầu tăng tốc.
Âm Dương Thái Tuế cả kinh, lập tức vừa đuổi theo hắn, vừa nói: “Theo ta quan sát, thì khoảng thời gian gần đây nhất, Thiên Dạ rất có khả năng sẽ có hành động, chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng!”
“Ồ, cuối cùng Thiên Dạ cũng sắp ra tay rồi sao?” Trần Nghiệp ngươc lại cũng không sợ.
Kẻ địch trốn ở trong tối ngoi lên khỏi mặt nước, trái lại là một tin tốt.
“Tới thì tới thôi, vừa vặn giải quyết bọn họ chung với Thiết Đảm Thần Hầu!” Trong lòng Trần Nghiệp thầm nghĩ ngợi.
Cùng lúc này, dưới màn đêm đột nhiên vang lên một tiếng tiếng nổ dữ dội.
Ầm ầm!
Hướng mà âm thanh này truyền tới, chính là hoàng thành.
Hai người đồng thời dừng lại, nhìn về phía ánh lửa dưới bầu trời đêm xa xăm, mà vị trí đó chính là hoàng cung.
“Thiết đảm Thần Hầu cuối cùng cũng phản rồi!”