Cảm xúc sợ hãi dày đặc như vậy đối với Tần Nghiễn An cũng là một loại trùng kích, ánh mắt của hắn biến thành dựng thẳng, hai tay biến thành móng vuốt, phủ kín lớp vảy, thậm chí cánh dơi đều rục rịch.
Đương trường có người sống sót bị ăn mòn, biến thành cuồng thi, còn có người bị xâm lấn, hoàn toàn tiêu vong.
Có mấy người không bị khống chế đi ra đám người, trong hoảng sợ cực độ đi hướng quái vật, ý nghĩ bọn hắn thanh tỉnh, nhưng không cách nào khống chế chính mình.
Xúc tu chụp tới, liền đem con mồi đưa tới cửa kéo đi, nhanh chóng bổ khuyết thân thể bị hao tổn.
Khoảnh khắc bị cuốn đi, mới lộ ra tơ đen sau lưng người sống sót, sau lưng mỗi người có một sợi tơ đen, đầu bên kia kết nối trái tim Phùng Thừa Phúc, người sống sót giống như rối gỗ, rõ ràng ý nghĩ thanh tỉnh nhưng không cách nào phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân.
Sắc mặt Quý Hủ băng sương, ngay sau đó ném ra viên thạch anh, năng lượng đập vào người sống sót cũng bay về hướng Phùng Thừa Phúc đang khoanh tay mà đứng.
Bạch Đình Nham di chuyển xe tải nghiêng qua chống lại quái vật, lại ném ra mấy viên không khí đạn, tạc ra một đám hố sâu trên thân thể khổng lồ, dị quái thể đứng thẳng lên, bên dưới núi thịt cất giấu miệng rộng đầy răng nanh, két một tiếng cắn nửa đầu xe!
Mọi người:
- !
Bạch Đình Nham nhấn hết ga, xe vận tải trượt tại chỗ cũng không thoát khỏi miệng quái vật.
Lương Sóc đánh ra tinh thần năng lượng ấn ký xếp lên vài tầng trên người quái vật, lửa cháy nháy mắt bừng lên!
Tần Nghiễn An khởi động xe việt dã chạy qua bên kia, sáng tạo điều kiện cho Quý Hủ.
Quý Hủ lập tức ném ra hai viên thạch anh, thân hình quái vật lại nổ tung hai động lớn, huyết nhục bị gọt sạch hơn phân nửa, nếu muốn khôi phục còn phải dùng người sống sót điền vào.
Quý Hủ tới gần Phùng Thừa Phúc, lần này tên kia cũng không tiếp tục sử dụng năng lực, cúi đầu mắng tiếng "phế vật" xoay người bỏ chạy, tốc độ thật nhanh.
Đây mới là tốc độ cùng nhanh nhẹn của thị huyết nhân, thân thể chúng nó được vật chất hắc ám hoàn toàn cải tạo qua, thực lực mạnh hơn đại bộ phận dị hóa nhân.
Mà con trước mắt rõ ràng không am hiểu chiến đấu, càng giỏi về mê hoặc lòng người, thao tác người sống.
Xe việt dã đuổi theo, Chung Trì lái xe vận tải theo sát phía sau, đem quái vật khổng lồ giao cho Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc.
Thị huyết nhân một đường chạy hướng tây bắc trấn nhỏ, cố ý lựa chọn mặt đường có nhiều xe ngăn cản cùng kiến trúc sụp đổ, muốn chậm trễ tốc độ của xe việt dã cùng xe tải.
Tần Nghiễn An vài lần đổi đường, theo sự chỉ dẫn của Quý Hủ xuyên qua các ngõ hẻm, thiếu chút nữa lạc mất thị huyết nhân.
Hai xe theo đuổi không bỏ, thị huyết nhân bị truy phiền, thả người nhảy lên một chiếc xe vứt đi, tơ đen bắn ra hướng hai người trong xe, xe việt dã không tránh né tông thẳng tới.
Thị huyết nhân vốn nghĩ tơ đen sẽ thoải mái xuyên thấu qua kính chắn gió, kết quả tính sai, kính chắn gió cản lại tơ đen tấn công.
Phùng Thừa Phúc quay đầu tiếp tục tháo chạy, đem xe vứt đi đạp văng ra giữa đường tranh thủ thời gian, xe việt dã một đường đấu đá lung tung xông về phía trước, Quý Hủ trực tiếp dùng thạch anh mở đường, cho dù tiêu hao thạch anh cũng không cho thị huyết nhân chạy thoát.
Càng truy về hướng tây bắc, tần suất tiểu quái vật chân đốt xuất hiện càng cao, Quý Hủ như dự cảm được điều gì, chẳng lẽ quái vật chân đốt chân chính trốn hướng này?
Phía trước xuất hiện một đạo tường vây loang lổ, thị huyết nhân nhảy vào, thạch anh lại bay tới.
Xe việt dã xông qua bụi mù, đầu xe không ngừng truyền ra tiếng va chạm, vô số tiểu quái vật chân đốt bị đánh bay, bọn họ giống như tìm được hang ổ của quái vật chân đốt.
Sau tường vây khắp nơi đều có tiểu quái vật đi loạn, chúng nó càng nhỏ hơn bên ngoài, số lượng rất nhiều, nhìn thấy da đầu đều run lên.
Quý Hủ không ngừng ném ra thạch anh, năng lượng nổ tung đánh tan từng bầy quái vật.
Xe vận tải lao sát theo sau, nghiền áp tiểu quái vật bò loạn trong sân.
Nơi này là lò sát sinh lớn nhất trấn Bạch Loan, mùi hôi ngút trời, xung quanh không người ở lại, chỉ có lò sát sinh ở đây, không ngờ biến thành hang ổ của quái vật chân đốt.
Phùng Thừa Phúc chui vào trong lò sát sinh, tìm được Từ Tồn Sinh trốn ở bên trong.
Lúc này Từ Tồn Sinh không còn là hình người, hoàn toàn biến thành toàn bộ dị thái quái vật, hình thể lớn hơn lúc ở bệnh viện mấy lần, chỗ ẩn thân cải tạo giống như là huyệt động, khắp nơi đều là chất nhầy màu vàng, tanh hôi vô cùng.
Trên vách tường bám vào thật nhiều nữ tính nhân loại, bọn họ bị chất nhầy bao trùm, dính lên tường, chỉ còn đầu cùng tứ chi, khoang bụng đã biến mất, có bụng lớn tới kinh người, dưới bụng có vật gì không ngừng mấp máy, tuỳ thời có thể xé mở bụng bò ra ngoài.
Phùng Thừa Phúc nhìn ba bộ cơ thể mẹ đã thành thục, tiểu quái vật chân đốt đang trong khoang bụng bò đi ra, rậm rạp, mỗi con đều cỡ một con nhện trưởng thành, sau đó lại bò qua bên cạnh nhà kho tìm huyết nhục mới mẻ ăn cơm.
Từ Tồn Sinh chỉ còn lại ý thức nhân loại mỏng manh, chấp niệm nhắc nhở nó phải tiêu diệt trấn Bạch Loan, về nguyên nhân bản thân nó đã không còn nhớ rõ, chỉ tuân theo chấp niệm làm việc.
.