Toàn Chức Cao Thủ

Emong & beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp

Ông chủ Đào Hiên của Gia Thế đích thân nhận phỏng vấn là quá có thể diện. Thế nhưng sau khi sửa lại bản thảo, Tào Quảng Thành mới thấy được một nhân vật cấp BOSS xảo trá và già đời đến cỡ nào. Trong cuộc phỏng vấn này Đào Hiên đã thể hiện toàn bộ lòng thông cảm và tha thứ mà hắn và Gia Thế dành cho Diệp Thu. Miệng nam mô bụng bồ dao găm, hắn rõ ràng đang chơi chiêu.

Gia Thế thông cảm và khoan dung với Diệp Thu đến vậy, nhưng Diệp Thu lại xách chiến đội đến vòng khiêu chiến mà nhất quyết một mất một còn với Gia Thế. Hình tượng của đôi bên theo đó cũng thấy rõ khác biệt. Những từ mà người ta có thể nghĩ về hành động của Diệp Thu, ngoại trừ lấy oán báo ân, thì chỉ có vong ơn phụ nghĩa…

Toẹt zời!

Khi Tào Quảng Thành beta bản thảo, trong lòng không thôi khen ngợi. Vậy bên phía Hưng Hân sẽ trả đũa bằng cách nào?

Gia Thế và Hưng Hân tuy không ngồi cùng chỗ để nhận phỏng vấn, nhưng đừng quên rằng phóng viên đến gặp họ đều đến từ báo Thể Thao Điện Tử. Hai phóng viên hoàn toàn có thể dẫn dắt đề tài để nội dung hai cuộc phỏng vấn trở thành đối chọi gay gắt. Tào Quảng Thành phụ trách bên Gia Thế, gã chỉ hận không thể đích thân đi bên Hưng Hân luôn, nhưng cuối cùng chỉ có thể dặn dò đủ chuyện với Thường Tiên.

Nào ngờ khi Thường Tiên đi phỏng vấn về, Tào Quảng Thành nhìn vào bản thảo thì giận đến xịt khói.

Trong bản thảo của Thường Tiên chỉ viết thế này: Nghe hỏi đến quá khứ, đội trưởng Diệp Tu cười trừ, sau đó đốt một điếu thuốc, bắt đầu hồ hởi nói về hiện tại.

Đúng là thầy hay có trò giỏi! Câu này quá giống câu mình viết “Đào Hiên quay qua người viết xin một điếu thuốc”. Nhưng giống rồi sao nữa, Đào Hiên chơi chiêu giấu kim trong gối, mà Diệp Tu thì dứt khoát bấm next luôn: Câu kế tiếp, please.

Tào Quảng Thành ngay lúc đó đã đập bàn mắng cho Thường Tiên một trận xối xả, coi như trút hết bao nhiêu cơn tức đối với Thường Tiên thời gian vừa qua. Thật ra trong lòng Tào Quảng Thành cũng hiểu rõ rằng không phải là Thường Tiên không muốn, mà là đối phương không hợp tác, cố ý lảng tránh đề tài này. Nhưng nếu cạy miệng đối tượng phỏng vấn quá dễ thì ai cần đến phóng viên nữa? Bản thảo lần này đã trở thành minh chứng để Tào Quảng Thành có đầy đủ lí lẽ mà chất vấn năng lực của Thường Tiên.

Nhưng chất vấn rồi thì bản thảo vẫn phải dùng thôi pa. Dù không phỏng vấn ra được cái gì hay ho nhưng ít ra cũng là duy nhất. Bây giờ người có thể phỏng vấn được Hưng Hân chỉ có một mình Thường Tiên. Cứ nhìn vào hai tên được tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử phái tới chuyên tháp tùng vòng khiêu chiến kìa! Trong thời gian chờ trận chung kết diễn ra, nhìn họ thảm thấy thương, vì cả hai chiến đội vào chung kết đều không nhận phỏng vấn bừa bãi. Do đó hai người bọn họ chỉ đành bắt chước mấy tờ báo khác, núp lùm khắp nơi như paparazzi, hễ phát hiện tuyển thủ của hai đội này là nhào tới hỏi đủ thứ.

So với mấy thứ linh tinh chắp vá mà họ viết ra, bản thảo của Thường Tiên ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ có điều lúc cầm hai bản thảo phỏng vấn của hai đội giao cho tổng biên tập, Tào Quảng Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lí ăn chửi.

Đúng như dự đoán, vừa nộp bản thảo chưa tới một tiếng, tổng biên tập lập tức gọi thẳng vào di động của Tào Quảng Thành mắng cho vuốt mặt không kịp. Bản thảo không ra gì rõ ràng là lỗi của Thường Tiên nhưng tổng biên tập thì lại mở miệng rằng: “Tiểu Thường là người mới, không biết cách làm việc, còn chú cũng mới làm phóng viên ngày đầu à?”

Cũng hệt như Tào Quảng Thành không thèm quan tâm việc Thường Tiên làm sao để mớm lời cho Diệp Tu, tổng biên tập đại nhân cũng hoàn toàn đách care sự thật rằng Tào Quảng Thành không cách nào nhúng tay vào cuộc phỏng vấn của Thường Tiên với Hưng Hân, cứ ra sức trút giận lên đầu gã.

Thế nhưng kết quả rồi cũng giống như khi Tào Quảng Thành quát tháo Thường Tiên vậy: mắng thì mắng, mắng xong vẫn phải dùng bản thảo đó thôi. Vốn hi vọng rằng đợt phỏng vấn này có thể dựng nên màn kịch ân oán tình thù giữa hai nhà, vậy mà rốt cuộc ra thành một người nói chuyện thời tiết, người còn lại hỏi ăn cơm chưa.

Vì thế nên cuối cùng, cuộc phỏng vấn Hưng Hân của Thường Tiên chỉ đưa thêm thông tin về chiến đội này, còn những lời Đào Hiên nói ra thì thành công khơi dậy làn sóng căm thù thứ hai của fan Gia Thế đối với Diệp Thu.

Câu nào câu nấy đều ám chỉ hoặc định hướng, khiến rất nhiều fan Gia Thể vốn ban đầu cảm thấy khó xử vì yêu quý và ủng hộ cả hai bên nay đã kiên quyết nghiêng về phía chiến đội Gia Thế. Nhất thời trên internet lại dấy lên những cuộc bàn tán sôi nổi, hội anti Diệp nhảy nhót tưng bừng như cá mắc cạn, cảm thấy việc Đào Hiên tỏ thái độ lần này chính là chứng cứ tốt nhất cho thấy Diệp Thu lòng lang dạ sói.

Trong hai ngày sau đó, Trần Quả căn bản không dám lướt net xem người ta tranh luận, sợ sẽ tức chết. Cũng may bầu không khí trong đội rất ổn định, Diệp Tu từ đầu tới cuối đều thản nhiên như không có gì, mà lần này rốt cuộc Trần Quả đã hết còn phun lửa vì cái bản mặt nhởn nhơ của Diệp Tu rồi. Trận chung kết đã đến trước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy ơn trời vì Diệp Tu là một người như vậy, chứ nếu không cứ gặp chút việc là nóng nảy giống như mình thì e rằng đã rối beng lên rồi, làm sao thi đấu được nữa?

Phải, thi đấu.

Diệp Tu lúc này chỉ đặt toàn bộ chú ý vào việc thi đấu. Mấy ngày nay hắn bận trao đổi rất nhiều thứ với Ngụy Sâm, Tôn Triết Bình hoặc mỗi người trong chiến đội.

Đó không phải là nước tới chân mới nhảy.

Mùa hè năm trước, kết quả Gia Thế K.O truyền ra ngoài thì công tác chuẩn bị để đánh bại Gia Thế cũng đã bắt đầu từ khi đó.

Đặc điểm lấy game làm gốc của Vinh Quang đã tạo ra qui tắc cuộc chơi: những thứ có thể ảnh hưởng đến kết quả thi đấu không chỉ là mấy chục phút trong trận.

Một phút trong trận, công sức mười năm ngoài trận. Cách nói này cũng có thể áp dụng cho Vinh Quang. Sau bao nhiêu cực khổ dốc ra suốt một năm để chuẩn bị ngoài trận, mấy chục phút trong trận rốt cuộc sắp đến rồi.

Nói cho cùng, mọi thứ vẫn quyết định bởi mấy chục phút này. Một năm khổ ải mài đao rèn kiếm có hoàn hảo đến cỡ nào đi nữa, nếu không thể đem toàn bộ những gì đã chuẩn bị truyền tải vào mấy chục phút cuối cùng thì tất cả sẽ biến thành con số 0.

Trận quyết đấu sinh tử này Hưng Hân sẽ đối mặt thế nào? Trần Quả cũng không rõ. Những gì mấy ngày nay Diệp Tu trao đổi với mọi người, có cái cô nghe thấy, có cái không, nhưng cô chưa từng đi hỏi. Cô hi vọng Diệp Tu có thể dùng toàn bộ thời gian và tâm sức của mình vào việc thi đấu, chuyện giải thích với mình không hề quan trọng.

Thế là Trần Quả bỗng trở thành người rảnh nhất ở Hưng Hân. Một người trước nay rất ham vui như cô lại không mảy may định chõ mũi vào việc của những người xung quanh. Giờ phút này cô đang nỗ lực hết sức để không quấy rầy đến mọi người. Chỉ thế thôi cũng đã khiến cho cô cảm thấy rất vui vẻ. Cô không hề cảm thấy bị lạnh nhạt hay bỏ rơi, càng không cảm thấy cô đơn. Nhìn bóng dáng mỗi người đều tới lui bận rộn, cô chỉ cảm thấy cực kì vững tâm và ấm lòng.

Lúc này, Trần Quả lại nghĩ đến một người khác. Một người đang ở giữa lòng địch.

Tô Mộc Tranh.

Bây giờ Tô Mộc Tranh đang có tâm trạng gì ha? Có phải cũng giống mỗi người trong Hưng Hân, đang nghiêm túc nỗ lực chuẩn bị cho trận sắp tới? Tuy rằng hiện tại Trần Quả rất ghét Gia Thế, nhưng nếu Tô Mộc Tranh cũng như cô thì Trần Quả lại cảm thấy không thỏa đáng lắm. Đó là tinh thần nghề nghiệp mà tuyển thủ chuyên nghiệp nên có: đã thi đấu thì phải dốc hết sức ra mà đánh. Dù ngoại giới đang gán ghép rất nhiều thứ, nhưng mỗi ngày sống bên cạnh Diệp Tu đã khiến Trần Quả chứng kiến rõ ràng: đối với trận chiến này, Diệp Tu căn bản không hề pha tạp bất kì thứ gì ngoài việc thi đấu.

Vì bị buộc giải nghệ mà muốn chiến một trận để báo thù? Hắn không hề. Vì sợi dây liên kết không cách nào dứt bỏ với Gia Thế mà trong lòng ngổn ngang? Hắn cũng không hề.

Đúng, là vậy đó. Không tốt cũng không xấu, trong có vẻ rất lạnh lùng vô tình, nhưng hắn đã dùng chính thái độ chân thành đó mà đối đãi Vinh Quang, đối đãi việc thi đấu. Đây chính là đệ nhất đại thần của Vinh Quang mà Trần Quả nhìn thấy bằng đôi mắt của mình. Chỉ bằng vào điểm ấy, Trần Quả cảm thấy mình hâm mộ hắn bấy nhiêu năm không hề uổng phí. Đây là một người đáng kính thực sự, vì hắn có thể làm được chuyện mà người khác không thể. Ví dụ như Trần Quả, tuy cô hiểu rất rõ những lí lẽ đó, rất tán thành thái độ đó, nhưng kêu cô làm, cô không làm được.

Cô không cách nào dùng một trái tim bình thản mà đối mặt với Gia Thế. Nghĩ đến những hành vi mà Gia Thế đã gây ra để nhắm vào Diệp Thu, cô chỉ hận không thể bắt Gia Thế bị Hưng Hân thồn hành vào mồm, cho xếp hàng quỳ gối sám hối, khóc lóc xin tha ngoài cửa.

Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua, ngày thi đấu càng lúc càng đến gần. Trần Quả không chỉ ra sức ngáp gió, cô còn nhận hết vào mình tất cả những việc có khả năng quấy rầy đến những người khác. Ngay cả Thường Tiên trong khoảng thời gian này đến thăm hỏi cũng chỉ có thể tiếp xúc được Trần Quả. Nhìn thấy sự nghiêm nghị của Trần Quả, Thường Tiên cũng bó tay không dám làm phiền người Hưng Hân nữa.

Thứ Sáu là ngày thi đấu, cũng là ngày ra báo Thể Thao Điện Tử. Trận quyết đấu cuối cùng trong vòng khiêu chiến giữa Hưng Hân và Gia Thế rốt cuộc đã leo lên trang đầu của tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử hôm nay, còn nổi hơn hẳn bất kì trận thứ Bảy nào của giải đấu chuyên nghiệp.

Mà trong tiêu đề trên trang đầu, hai chữ Diệp Thu được zoom lớn hơn cả Hưng Hân. Đây vốn là trận quyết đấu giữa hai đội, nhưng đối với nghề chỉ chuyên kiếm chuyện để nói như báo chí thì họ chỉ coi trọng vụ Diệp Thu vs Gia Thế. Nếu không phải Hưng Hân có Diệp Thu, thì cho dù chiến đội này có xuất sắc cỡ nào, bằng vào tuổi của vòng khiêu chiến e rằng không đủ để được leo lên trang báo đầu.

Nhưng trong bài báo này, phóng viên mặt trận cũng không bắt được tin nào là thực sự mắt thấy tai nghe. Thường Tiên sợ quấy rầy Hưng Hân, còn Gia Thế cũng đã tiến hành bootcamp, Tào Quảng Thành không cách nào tiếp cận. Thế thì lại càng dễ cho hai người dùng góc nhìn của chính mình để xào nấu thông tin, đọc vào thấy rõ gió thổi phần phật báo hiệu giông tố sắp đến. Họ viết bằng hình thức ghi chép như thể được sống cùng hai chiến đội, kể lại những ngày tiếp xúc vừa qua, nhờ đó mà được đăng lên trang chuyên về vòng khiêu chiến trong đợt báo lần này. Còn vị trí đầu mặt báo tấc đất tấc vàng thì dĩ nhiên toàn là tít lớn tít nhỏ hoành hành, sẽ không có những bài viết đưa tin thực tế thế này.

Tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử phát hành ngày thứ Sáu được giao đến khắp các sạp báo từ sáng sớm, mà cùng lúc, Hưng Hân cũng đang theo bố trí của liên minh lên xe khách đi tới nhà thi đấu.

Mặc dù đến tối mới đánh, nhưng vì thay đổi địa điểm nên việc phải đến làm quen, thích ứng điều kiện môi trường là rất cần thiết. Sau khi liên minh trưng cầu ý kiến phía Hưng Hân thì đã sớm cho người qua đưa chiến đội Hưng Hân đến nhà thi đấu để tập luyện trước trận. Bên phía Gia Thế cũng y hệt, đã lên xe chạy về địa điểm diễn ra trận chung kết đêm nay: nhà thi đấu thể thao tổng hợp Lục Lý Tùng.

Thế là trên lối đi dành cho tuyển thủ ra sân, hai đội không hẹn mà gặp.

Bootcamp: giai đoạn tập luyện đóng kín của cả team, ăn ngủ tại nơi huấn luyện, không tiếp xúc với bên ngoài để đảm bảo sự tập trung của tuyển thủ. Thường chỉ diễn ra trước những trận đấu quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui