Toàn Chức Cao Thủ

Tô Mộc Tranh thiên phú bình thường, kỹ thuật cũng không hẳn là nhân tài kiệt xuất. Nếu liều mạng tăng tốc độ tay, có lẽ vẫn không thể sánh bằng Đường Nhu. Nhưng vì là tuyển thủ nên tiếp xúc nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có người sáng chiều làm bạn được xưng là bách khoa toàn thư của Vinh Quang như Diệp Thu đại thần, về mặt hiểu biết thì Tô Mộc Tranh vẫn đạt chuẩn chuyên nghiệp. Có điều bấy giờ còn đang luyện cấp ở khu mới, vốn chẳng cần trình độ cao làm gì, chỉ có thể cùng đám ma mới “gà” đến không thể “gà” hơn xếp hàng nhận nhiệm vụ tranh giành quái.

Tuy nhiên khu mới mở tính đến hiện tại cũng được vài ngày, lại còn là buổi sáng, người chơi không nhiều lắm. Tô Mộc Tranh nhanh chóng bắt đầu, rất nhanh cũng đã cấp 5, so với đám Diệp Tu chơi 2 tiếng mới lết nổi lên 7, đây mới là tốc độ chơi bình thường của người mới vào.

Vừa luyện cấp vừa câu được câu không trò chuyện với Diệp Tu, Diệp Tu bỗng nhiên đáp lại một tin: “Em chờ một chút, anh đổi tài khoản khác rồi thêm bạn em.” Nói xong Quân Mạc Tiếu đã thoát khỏi trò chơi trước.

Thì ra Đường Nhu ăn xong điểm tâm liền chuẩn bị đi ngủ, ca của cô hôm nay bắt đầu vào buổi chiều, giờ tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng Diệp Tu muốn lấy tài khoản của cô, ý bảo giúp cô luyện cấp. Cấp bậc Hàn Yên Nhu của Đường Nhu hơi thấp, hơn nữa còn phải luyện tập tại phó bản Rừng Rậm Băng Sương, một lần solo qua bản mất hơn một tiếng, lại tính cả lượt sử dụng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, Hàn Yên Nhu hầu như không có thời gian để luyện cấp.

“Không phải anh muốn giúp em luyện cấp đâu, mà em tăng cấp thật sự chậm quá, vậy không phải sẽ làm lỡ kế hoạch của tụi anh sao?” Diệp Tu hiểu rõ đạo lý, bằng không đã nói “Anh giúp em luyện cấp”, thế thì một người háo thắng như Đường Nhu sẽ không thể nào đáp ứng.

“Vậy được rồi” Đường Nhu cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, Diệp Tu quả thực dở khóc dở cười. Bản thân mình ở Vinh Quang là địa vị gì cơ chứ, giúp cày cấp thay mà người ta còn miễn cưỡng chấp nhận, chuyện này truyền ra ngoài, dám chắc sẽ bị mấy thằng trong Liên minh Chuyên nghiệp cười đến rụng cả răng.

Sau khi dùng acc Hàn Yên Nhu, Diệp Tu thêm bạn tốt với Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh.

“Ồ, đây là tài khoản của em gái mà anh bảo có tiềm năng đấy sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Đúng vậy” Diệp Tu trả lời.

“Chiến đấu pháp sư, chẳng lẽ là fan của anh?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Không có, là người mới, hoàn toàn không biết gì về Vinh Quang cả, ai cũng không biết.” Diệp Tu kể lại chuyện hôm qua Lưu Hạo tới đây muốn giả ngầu hấp dẫp sự chú ý của em gái, kết quả em gái phớt lờ tín hiệu cho Tô Mộc Tranh nghe. Tô Mộc Tranh cười đến giậm chân, hận không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Lưu Hạo.

Hai người cứ vừa trò chuyện vừa luyện cấp như thế, mãi đến khi Diệp Tu cảm giác được hình như sau lưng có một luồng sát khí.

“Chào buổi sáng, chị chủ...” Diệp Tu quay đầu lại chào hỏi.

“Cậu định ngày nào cũng chơi như điên thế này thiệt hả?” Trần Quả bó tay, ngày nào cũng phải nói mấy lời này, chính cô cũng thấy phiền. Nhưng tên này thật sự cuồng game quá rồi nhỉ? Trần Quả mở tiệm internet, người chơi cuồng nhiệt cô đã thấy nhiều rồi. Nhưng người già cả 25 rồi lại chẳng làm chuyện đứng đắn gì, suốt ngày chỉ cắm đầu vào game như Diệp Tu, là lần đầu cô gặp được. Chẳng lẽ tên này định cả đời làm quản lí tại tiệm net để chơi trò chơi suốt phần đời còn lại sao?

Trần Quả cảm thấy bản thân mình khổ quá đi, nếu thật sự có người nguyện ý làm quản lí cả đời, cô có thể bớt được bao nhiêu là chuyện á. Giờ thật sự thấy được một tên như thế lại chỉ cảm thấy hắn không có tương lai, làm người ta tức tối. Nhất là buổi sáng thấy Đường Nhu mắt hồng hồng mà đi về phòng, mặt cũng không rửa đã bò lên giường ngủ mất, cô càng đau lòng hơn. Tên này tự chuốc họa không nói, vậy mà một em gái xinh tươi tốt đẹp cũng sắp bị hắn hại đời rồi. Bản thân cô cũng muốn Đường Nhu chơi Vinh Quang, nhưng không phải chơi đến mức này.

“Chị chủ có việc sao?” Diệp Tu hỏi.

“Chị bảo này, cậu có thể hạn chế chơi game lại không hả?” Trần Quả thực sự không biết nên nói thế nào nữa. Người trước mặt cũng không phải con nít, trông dáng vẻ thở dài nếu không biết tuổi thật thì còn tưởng lớn hơn cả mình, cô nên dùng giọng điệu thế nào để nói với hắn đây? Trần Quả băn khoăn lắm.

“Ha ha, chị chủ chị yên tâm đi tôi biết mà.” Diệp Tu nhìn Trần Quả, trong lòng rất cảm động. Trần Quả ngăn cản hắn, đương nhiên không phải đau lòng máy vi tính hay sợ hắn làm lỡ công việc gì, chỉ thuần túy xuất phát từ sự quan tâm mà thôi. Một ngày mười mấy tiếng đồng hồ toàn chơi game, hình ảnh này trong mắt ai quả thực cũng cảm thấy khó tiêu. Tuy Trần Quả hay thường xuyên trừng mắt, nhưng thật ra lòng dạ lại rất tốt.

“Thật chứ?” Trần Quả bất ngờ, thế mà cô lại thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt của tên này.

“Thật.” Diệp Tu nghiêm túc gật đầu.

“Được, vậy cậu tự lo cho mình đi.” Trần Quả không hề nói thêm gì nữa. Đều là người trưởng thành, nếu Diệp Tu đã bảo sẽ phụ trách hành vi của bản thân, cô nên ngừng được rồi. Cô cũng không phải loại người sẽ vì “muốn tốt cho cậu” mà tùy tiện can thiệp vào đời sống người khác, Trần Quả cho tới bây giờ luôn là một người biết chừng biết mực. 

Diệp Tu luyện đến trưa, Hàn Yên Nhu cũng đã lên cấp 21. Phía Tô Mộc Tranh tiến triển còn nhanh hơn, sáng sớm vừa mới lập tài khoản mà giờ đã cấp 13.

“Anh nên đi ngủ rồi nhỉ?” Diệp Tu còn chưa chào hỏi gì với Tô Mộc Tranh, ngược lại bên kia đã hỏi trước rồi.

“Ừ. Ngủ một chút, buổi tối còn phải trực đêm, em cứ luyện tiếp đi, không cần phối hợp với lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh.” Diệp Tu nói.

“Chuyện này thì anh đừng lo. Ngủ đi, em đi ăn cơm.” Sau khi Tô Mộc Tranh gửi đến hai cái mặt cười liền offline.

Tỉnh giấc lại là trời tối, Ca của Đường Nhu là ca chiều, người chơi ca chiều không phải nhiều nhất, mà là nhiều hơn, không hề có thời gian rảnh rỗi. Hàn Yên Nhu vẫn đứng đấy, đực mặt ra hết 45 phút trong 1 tiếng. Đường Nhu đón khách tắt máy mở máy đem này đem nọ, căn bản không để ý đến được.

“Vất vả rồi” Diệp Tu lại phía nàng biểu thị an ủi.

“Không thể nào tăng cấp được.” Đường Nhu thở dài.

“Lúc này chẳng bằng dùng thời gian để nghiên cứu bản hướng dẫn, xem vài clip sẽ hiểu rõ mấy vấn đề cơ bản hơn.” Diệp Tu nói.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Đường Nhu nói.

“Đêm nay hai người lại không ngủ?” Trần Quả vừa đi lại đây hỏi.

“Chị chủ...” Diệp Tu cực kỳ vô tội, bản thân hắn là ca đêm, muốn ngủ cũng không thể ngủ.

“À, mệt nhọc sẽ ngủ mà” Đường Nhu nói.

“Em hạn chế chút đi.” Trần Quả nói.

“Yên tâm đi em biết mà.” Đường Nhu nói.

Trần Quả hộc máu: “Hai đứa bây thông đồng nhau dùng cùng lời thoại hả?”

“Lời thoại gì cơ?” Đường Nhu mờ mịt, thấy Trần Quả đang trừng mắt nhìn Diệp Tu, liếc sang thử, Diệp Tu đang ngậm thuốc nhìn trần nhà.

Hôm nay là ngày cuối tuần, tiệm làm ăn rất tốt, vào giờ cao điểm buổi tối Diệp Tu dạo qua một vòng tại khu hút thuốc vậy mà chẳng có máy trống nào. Rốt cuộc kiên quyết hút hết một điếu thuốc xong thì chạy đến khu không hút thuốc.

Vừa lên trò chơi, Dạ Độ Hàn Đàm là người đầu tiên tìm tới: “Người anh em, tất cả thông tin về trang bị đều thăm dò được rồi.”

“Ồ? Đưa xem.” Diệp Tu nói.

Dạ Độ Hàn Đàm lần lượt gửi thông tin của năm người sang, Diệp Tu nhìn thử, quả nhiên không ngoài dự đoán, mỗi nhân vật chắc chắn sẽ có một món vũ khí tím cấp 25. Là khu mới thôi mà, lại còn là cấp thấp, ai lại tốn sức đi gom góp trang bị toàn đồ tím chứ? Có vì phá kỷ lục phó bản cũng chưa đến mức ấy.

“Được, biết rồi.” Diệp Tu trả lời.

Dạ Độ Hàn Đàm bên này nhìn đẳng cấp của Quân Mạc Tiếu cũng rất buồn bực: “Anh bạn tăng cấp chậm quá đi.”

“Tui tăng nhanh cũng vô dụng thôi, cấp của người tui tìm đến giúp còn thấp hơn cả tui” Diệp Tu nói.

“A? Cấp bao nhiêu?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.

“Người thấp nhất...” Tô Mộc Tranh hiện tại không online, Diệp Tu mở danh sách nhìn thoáng qua Phong Sơ Yên Mộc của cô, nói: “Cấp 16.”

Dạ Độ Hàn Đàm thiếu chút nữa phun một búng máu lên màn hình, trả lời: “Vậy phải chờ đến lúc nào? Đoạt kỷ lục còn có ý nghĩa sao?”

Dạ Độ Hàn Đàm nói không sai, thật ra kỷ lục phó bản cũng phải theo kịp bước tiến của quần chúng. Chú tới khu cũ, toàn dân cấp 70 cả rồi, chú tổ một đội phá được kỷ lục của Rừng Rậm Băng Sương, không hấp dẫn được bao nhiêu người.

Công hội lớn hiện tại quan tâm phó bản nhỏ như vậy, là bởi vì cấp bậc của mọi người ở khu mới đang đồng nhịp với nhau, mọi người còn đang lăn qua lăn lại trong phó bản này, lúc này đột nhiên chú nhảy ra phá kỷ lục của phó bản đó liền chứng tỏ bản thân rất có trình độ, rất có thể diện. Hiện tại người thấp nhất bên Diệp Tu là cấp 16, chỉ cần chậm trễ lên 25, mọi người đều đã 30, có đổi kỷ lục của Rừng Rậm Băng Sương  cũng không khiến người ta ngạc nhiên.

“Ông yên tâm đi mấy ngày xong ngay thôi.” Diệp Tu đương nhiên hiểu rõ chuyện này.

“Ba ngày, trong vòng ba ngày có thể được không? Nếu sau ba ngày mà không thể phá kỷ lục, tui thấy chẳng còn giá trị gì nữa đâu.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Được.” Diệp Tu mở miệng đồng ý, “Trong vòng 3 ngày, đến lúc đó công hội của mấy ông phái ra một người cấp 25, kỹ thuật cố gắng tốt chút, có thể không?”

“Được, để tui xem thử.”

“Công hội của ông nhất định phải có một người đó, bằng không ông xem đi, đến cuối cùng, tên treo bảng là tên của công hội, nhưng chẳng ma nào trong đó thuộc công hội cả, chuyện này chẳng phải rất xấu hổ hay sao?” Diệp Tu trả lời.

Dạ Độ Hàn Đàm vừa nghe lời này, trong lòng lại ẩn chứa một bóng ma. Hiện tại người do Quân Mạc Tiếu bao trọn, một đội này, người biết chuyện nhìn vào là biết ngay không phải người của Mưu Đồ Bá Đạo, việc này mất mặt vô cùng. Có điều, vẫn có mặt mũi hơn chuyện tên treo bảng là tên của công hội khác. Dạ Độ Hàn Đàm ngẫm lại cũng thôi xoắn quýt nữa, gã đã phải xoắn xuýt vì cái kỷ lục của Rừng Rậm Băng Sương này lâu lắm rồi, mau phá kỷ lục đi, chuyện sắp thành tâm bệnh mất rồi.

“Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.” Dạ Độ Hàn Đàm lắc lắc đầu, thực sự không muốn tiếp tục phân tích thiệt hại trong đấy, cứ giao hết vụ đoạt lại kỷ lục cho tên Quân Mạc Tiếu này lo đi.

Diệp Tu đương nhiên sẽ tranh thủ luyện cấp, buổi tối sau khi thay ca, Đường Nhu quả nhiên không đi ngủ. Có điều đêm nay tiệm có khách, cô nàng không ngồi ở máy chủ nữa, tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, vẫn như cũ một mình qua bản Rừng Rậm  Băng Sương. Diệp Tu nhìn thử, cảm thấy Đường Nhu đã dần quen thuộc rồi. Lập tức lại để cô dùng Quân Mạc Tiếu đánh tiếp lần nữa, tiếp theo kêu gọi đám Bánh Bao Xâm Lấn sang, chuẩn bị tổ đội luyện tập ở phó bản.

Bánh Bao Xâm Lấn lúc này cũng đã đổi được vũ khí tím Móng Vuốt Võ Giả cấp 25.

Diệp Tu đặc biệt để ý món vũ khí này, bởi vì nó có thuộc tính “Kỹ năng Khóa Yết Hầu + 1”, trong trận chiến phá kỷ lục tranh chấp nhau từng giây này, bất luận chi tiết gì cũng gây ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, Khóa Yết Hầu là một kỹ năng rất quan trọng khi dùng với BOSS, nếu nâng lên một cấp sẽ rất có ích.

Nửa đêm khuya khoắt, Tô Mộc Tranh lại lặng lẽ online. Diệp Tu lúc này đã đánh xong Rừng Rậm Băng Sương rồi, cũng không hỏi nhiều, chạy về Thôn Tân Thủ mang Tô Mộc Tranh đi luyện cấp. Ngoại trừ Bánh Bao Xâm Lấn, đẳng cấp của Quân Mạc Tiếu bây giờ vẫn tính là khá cao, nên rằng hắn tăng hay không tăng cũng chẳng quan trọng, điểm then chốt là phải dẫn người cấp thấp nhất đi thăng cấp.

Thời gian ba ngày, trôi đi rất nhanh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui