Toàn Chức Cao Thủ



Emong & beta: Lá Mùa Thu | Type: Cào Cào Babe

Trận đấu vẫn đang diễn ra. Sau khi chiếu chậm một đoạn, màn hình TV đã quay về diễn biến hiện tại. Hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích khoảnh khắc đặc sắc lúc nãy xong, cũng vội vàng tiếp tục với những gì đang xảy ra trước mắt.

Cứng cổ ăn sát thương từ những mảnh mìn bắn ra, Hàn Yên Nhu nhất quyết đuổi theo bóng dáng của Diệt Sinh Linh đã biến mất sau ngã rẽ. Đường Nhu khuất sight, nhưng đông đảo khán giả đều thấy rất rõ ràng từ góc nhìn thượng đế: Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm vừa rẽ qua, lập tức bỏ lại xuống đất một Cuộn Dây Từ Trường.

Cuộn Dây Từ Trường không cần phải giẫm hẳn lên mới phát huy tác dụng như các loại bẫy rập. Phương thức hoạt động của kỹ năng này thật ra rất giống quỷ trận của quỷ kiếm sĩ: bao bọc một phạm vi nhất định. Có điều quỷ trận được phóng ra sẽ có hiệu ứng một vòng ánh sáng của sức mạnh quỷ thần, còn nguồn lực của Cuộn Dây Từ Trường thì kín đáo hơn.

Không hề hay biết, Đường Nhu chỉ lo điều khiển Hàn Yên Nhu truy đuổi sát gót, khiến Phan Lâm và Lý Nghệ Bác bình luận không ngừng.

“Hình như Đường Nhu có hơi chủ quan, cứ đuổi theo thế này không phải đúng ý của Tiêu Thời Khâm sao?” Phan Lâm nói.

“Phải, ngay cả các tuyển thủ có kinh nghiệm, khi đối mặt với kỹ sư máy móc cũng sẽ không ai muốn dây dưa ở những khu vực có địa hình phức tạp thế này. Đó là điều kiện ẩn giấu tốt nhất cho mớ đồ nghề linh kiện quái gở của kỹ sư máy móc. Tiêu Thời Khâm đã thành công đưa Đường Nhu vào môi trường thích hợp nhất cho mình phát huy.” Lý Nghệ Bác nói.

“Bây giờ Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đã đuổi đến ngã rẽ.” Phan Lâm nói càng lúc càng nhanh theo diễn biến trận đấu, “Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm thực ra đang trốn ở ngay phía sau ngã rẽ, chắc chắn đang chờ Hàn Yên Nhu bước trúng vào phạm vi từ trường là sẽ phát động công kích ngay. Nhưng lúc này anh ấy cũng quá khuất sight, không thể nắm được hướng đi của Hàn Yên Nhu, vậy làm sao Tiêu Thời Khâm đoán được thời điểm nào nên tấn công?”

“Bước trúng rồi!” Phan Lâm kêu to lên một tiếng. Trên bảng thống kê kỹ thuật cập nhật trực tiếp bỗng nhảy ra một số liệu tăng vọt gấp bội, chính là phụ trọng hiện tại của Hàn Yên Nhu.

“A! Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm gần như đã ra tay cùng lúc. Anh ta làm cách nào vậy?” Phan Lâm kêu lên.

“Chắc chắn từ tiếng bước chân…” May quá, vấn đề lần này không làm khó được Lý Nghệ Bác. Khả năng phán đoán khoảng cách dựa vào tiếng bước chân là thế mạnh có sẵn của rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Cú Đấm Rocket! Một Cú Đấm Rocket đã bay ra, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đang bị suy giảm tốc độ hành động do phụ trọng tăng vọt, rất khó tránh thoát.”

“Wác! Cô ấy định…”

“Hào Long Phá Quân!”

“Dưới tình huống Hàn Yên Nhu đã đạp trúng phạm vi khống chế của Cuộn Dây Từ Trường, Đường Nhu dứt khoát đánh ra một chiêu Hào Long Phá Quân. Cô không hề muốn tránh né Cú Đấm Rocket mà Diệt Sinh Linh đánh tới!”

Giơ chiến mâu lên, Hàn Yên Nhu ra một chiêu Hào Long Phá Quân đâm mạnh về phía Diệt Sinh Linh. Dưới sức ảnh hưởng của Cuộn Dây Từ Trường, Hào Long Phá Quân đã không còn tốc độ nhanh như lốc xoáy nữa, nhưng lúc này khoảng cách song phương rất gần nhau, chỉ là một chỗ ngoặt thì có thể cách nhau cự li mấy bước được chứ! Hào Long Phá Quân tuy chậm nhưng chỉ trong chớp mắt đã đâm tới trước mặt Diệt Sinh Linh. Cú Đấm Rocket cũng đánh trúng Hàn Yên Nhu rồi, nhưng kỹ năng Hào Long Phá Quân lại có hiệu ứng chụp bắt mạnh hơn, Cú Đấm Rocket căn bản không đủ tuổi ngăn cản thế đi của nó.

Tiêu Thời Khâm không cách nào tiếp tục tấn công nữa, vội điều khiển Diệt Sinh Linh lách qua một bên để né Hào Long Phá Quân.

Hàn Yên Nhu cũng mượn thế của Hào Long Phá Quân xông tới mà miễn cưỡng vượt ra khỏi phạm vi từ trường của Cuộn Dây Từ Trường. Sau đó không nói hai lời, chiến mâu rung lên một cái, một chiêu Long Nha lại rất nhanh đâm về phía Diệt Sinh Linh.

Diệt Sinh Linh lăn một vòng tránh được, lúc đứng dậy đã tức tốc mở Chong Chóng Máy, nhún người lên bay khỏi bức tường lân cận, thời điểm rơi xuống đất còn kịp lật người hất tay, ném trả Hàn Yên Nhu một quả lựu đạn. Mà đúng vào tích tắc chuyển nửa góc nhìn đó, Tiêu Thời Khâm thoáng thấy Hàn Yên Nhu rụt khuỷu tay phải về, kéo chiến mâu ra sau, sóng ma pháp lập tức dâng trào quanh thân chiến mâu, cuồn cuộn tuôn về phía mũi mâu.

Lựu đạn rơi xuống, chiến mâu đâm tới, sóng ma pháp cuồn cuộn hóa thân thành một con rồng lớn, trước mặt nó chỉ có một bức tường, thế là nó liền đâm sập tường mà thoát ra!

Một tiếng rầm vang lên đinh tai nhức óc, Phục Long Tường Thiên giương nanh múa vuốt húc nát bức tường cản trở trước mặt. Kỹ năng đến đó là hết, nhưng Hàn Yên Nhu đã xông qua khỏi lỗ thủng từ bức tường, chiến mâu trong tay tiếp tục nhắm về phía Diệt Sinh Linh.

Lãng phí một đại chiêu chỉ để đâm xuyên tường? Còn trước đó nữa, thà rằng dùng một cú Hào Long Phá Quân để thoát khỏi từ trường cũng không muốn lùi dù chỉ một bước?

Lần này, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đành phải bật Động Cơ Phản Lực để tăng tốc chạy trốn, vì tình huống đã hơi vượt khỏi dự liệu của hắn. Lối xử lý siêu cứng của Đường Nhu đã triệt để xáo trộn tiết tấu mà hắn tạo ra.

Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nhìn lối đánh của Đường Nhu mà cũng im như con chym đang ngủ, nói không nên lời. Cho đến khi hai phe trong trận lại tiếp tục chơi trò anh chạy em rượt, bình luận viên không thể nào cứ giữ im lặng mãi, hai người mới ý thức rằng mình cần phải lên tiếng.

“Cô Đường Nhu này… ờ ừm…” Phan Lâm cố gắng tìm từ.

“Có hơi ẩu.” Lý Nghệ Bác đã dứt khoát nói thẳng, “Thế mà cô ấy vẫn thành công.”

“Bây giờ Tiêu Thời Khâm cần phải điều chỉnh tiết tấu trở lại. Tôi tin rằng cuộc chạm trán vừa rồi đã khiến anh ấy phải suy xét kỹ hơn về đối thủ trước mắt. Lối đánh của tuyển thủ Đường Nhu, nói thế nào nhỉ… Đây không phải là vấn đề kỹ thuật. Tiêu Thời Khâm cần phải nghiên cứu thêm về đối thủ mới được.” Phan Lâm nói.

“Đúng.” Lý Nghệ Bác ở bên cạnh gật đầu như bằm tỏi, “Đánh như Đường Nhu trong tình huống vừa rồi cần phải có dũng khí hơn người bình thường. Rõ ràng Tiêu Thời Khâm đã không chuẩn bị thấu đáo cho việc đó. Thế nhưng trận đấu cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, chúng ta cứ theo dõi xem có chuyện gì sẽ diễn ra đi!”

“Lúc này Động Cơ Phản Lực của Diệt Sinh Linh đã chạy hết thời gian, nhưng nhờ vào ưu thế tốc độ mà nó tạo ra, Diệt Sinh Linh đang ở một khoảng cách tuyệt đối an toàn. Hàn Yên Nhu từ đầu đến giờ vẫn chưa có cơ hội đánh ra huyễn văn nên trên người không có trạng thái huyễn văn nào. Tôi tin rằng Tiêu Thời Khâm cũng sẽ không cho cô ấy có thêm cơ hội.” Phan Lâm nói.

“Phải, nhìn thấy tuyển thủ Đường Nhu manh động đến vậy, tôi nghĩ Tiêu Thời Khâm sẽ tránh việc giao chiến chính diện với Đường Nhu. Thay vào đó, anh ấy có thể sẽ duy trì lối đánh chiến thuật.” Lý Nghệ Bác nói.

“Đúng vậy, bây giờ anh ấy đã bắt đầu di chuyển tiếp rồi. Lần này chúng ta cùng nhìn xem Tiêu Thời Khâm sẽ bố trí kiểu gì?” Phan Lâm nói.

Dưới sân đấu, ở khu vực tuyển thủ của Hưng Hân, có một thoáng chốc Trần Quả đã cho rằng Đường Nhu sẽ xúc luôn trận này rồi. Với phong cách đuổi đánh tới cùng của Đường Nhu, nếu đổi lại là những đối thủ trước đó, chỉ e là đã khủng hoảng đến mức bị Hàn Yên Nhu bắt kịp mà thông nát ass từ lâu. Thế nhưng trận này, đối thủ của Đường Nhu không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu liên minh. Bị Đường Nhu xáo trộn tiết tấu chiến thuật mình đã tạo ra, hắn không hề bối rối, chỉ quả quyết tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, sau đó dễ dàng điều khiển trận đấu về lại cục diện ban đầu. Hắn chạy không ngừng, Đường Nhu cũng đuổi theo không buông, nhưng trong lúc rượt bắt, quyền chủ động giữa đôi bên đã thay đổi hai lần. Ban đầu Tiêu Thời Khâm đóng vai trò dẫn dắt thế trận, đến Đường Nhu mạnh mẽ xáo trộn tiết tấu mà giành quyền ấy vào tay, mà hiện tại, bất tri bất giác quyền chủ động đã lại quay về với Tiêu Thời Khâm.

Hai nhân vật cứ thế chạy tới chạy lui trong Thị Trấn Bến Tàu. Tiêu Thời Khâm thả dọc đường đi đủ loại linh kiện máy móc để tấn công, Đường Nhu lại không cách nào phòng bị. So sánh với hắn, Đường Nhu quá thiếu thốn giải pháp, cô đã không còn có thể tranh thủ thêm bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận hắn như lần duy nhất trước đó nữa. Tình hình bây giờ ai có ưu thế, ai bất lợi chỉ cần nhìn vào là thấy. Thậm chí, nói Đường Nhu bị Tiêu Thời Khâm bỡn cợt trong lòng bàn tay cũng không quá đáng.

“Làm… làm sao bây giờ?” Ngoài sân Trần Quả nóng hết cả ruột, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Đường Nhu, cô cũng cảm thấy bó tay. Đấu pháp của Tiêu Thời Khâm cứ như là vô địch vậy, cô hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ cách nào để thay đổi cục diện.

Người Hưng Hân ngồi gần đó ai nấy sắc mặt cũng đều trầm trọng, họ đều nhìn ra tình thế trận đấu không hề khả quan. Nhưng từ trước đến nay Đường Nhu thường là người làm nên kỳ tích. Những chuyện trông có vẻ không thể hoàn thành luôn là niềm cảm hứng lớn nhất của cô. Vì thế tất cả mọi người đều tiếp tục khấn vái trong lòng, mong rằng cô có thể tạo ra bất ngờ.

Nhưng không, không hề…

Trong cả trận đấu còn lại, không hề xảy ra bất kì chuyển biến nào. Cứ thế từng chút từng chút một, thanh máu của Hàn Yên Nhu giảm dần, cuối cùng cô cũng ngã xuống.

Trần Quả không tin nổi vào mắt mình.

Cô không phải không nghĩ đến việc Đường Nhu sẽ thất bại, mà là hoàn toàn không ngờ rằng một trận đấu do Đường Nhu đánh sẽ có thể diễn ra như vậy. Nếu phải dùng một từ để miêu tả trận đấu này, chỉ sợ không gì thích hợp hơn “nặng nề”. Màn chạm trán dữ dội nhỏ nhoi đầu game căn bản không là gì với style chủ đạo của cả trận.

Trần Quả nhìn theo Đường Nhu từ phòng thi đấu đi ra, bước xuống sân rồi đi về khu vực ngồi của Hưng Hân. Tiếng la ó tiễn cô suốt cả đoạn đường. Rất nhiều fan hâm mộ Gia Thế trong nhà thi đấu không hề xem xét Đường Nhu là một cô gái hoặc là gái đẹp mà mềm lòng. Khoảng thời gian Hưng Hân vừa mới xuất hiện, Hàn Yên Nhu chính là nhân vật chủ lực mà Hưng Hân đưa ra để tát vỡ mặt những người chơi đến thách đấu. Đối với những người này mà nói, chỉ số thù hận đối với Đường Nhu chỉ đứng sau Diệp Tu. Bây giờ nhìn thấy Đường Nhu thua một cách uất nghẹn đến thế, trong nhà thi đấu rầm rầm tiếng la hét sung sướng. Fan hâm mộ Gia Thế ai nấy ra sức nhạo báng thất bại của cô.

“Đây chỉ là mới bắt đầu!”

“Đứa nào lên kế tiếp?”

“Bây giờ biết cái gì gọi là chênh lệch chưa?”

Fan hâm mộ Gia Thế phách lối kêu gào, nhất là đám khán giả ngồi gần với khu vực tuyển thủ của Hưng Hân. Họ nỗ lực la ó phản đối người Hưng Hân. Trận thắng đầu tiên của Gia Thế đã triệt để bùng lên ngọn lửa kiềm nén quá lâu nơi các fan hâm mộ. Từ trước đến nay fan Gia Thế chỉ mong sao nhìn thấy Hưng Hân nhục mặt, thế nhưng hết lần này đến lần khác người nhục mặt luôn luôn là họ. Bây giờ, chiến đội nhà mình đích thân ra tay dạy dỗ Hưng Hân không chừa chút thể diện nào, nói xem bọn họ sao có thể không sung sướng?

An Văn Dật và La Tập đều cực kỳ kinh ngạc nhìn xung quanh, hiển nhiên quá bất ngờ với tình huống đang diễn ra. Đừng nói là họ, ngay cả Ngụy Sâm cũng phải hoảng hồn. Năm xưa lúc hắn còn đánh giải chuyên nghiệp cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh này. Vòng khiêu chiến căn bản là không chia đội nhà và đội khách, nhưng Gia Thế bằng vào sức ảnh hưởng của ông lớn đã khiến nhà thi đấu Lục Lý Tùng trở thành không khác gì sân nhà của họ luôn.

“Ồn như cái đồn, sao có cảm giác như đang ở nhà thi đấu Gia Vương Triều vậy trời?” Trên khán đài, có một người tỏ vẻ bực bội với sự ầm ĩ của đám fan hâm mộ Gia Thế, đè vành mũ lưỡi trai mà mắng. Nhà thi đấu Gia Vương Triều mà cậu ta nói tới chính là sân nhà của chiến đội Gia Thế. Cậu ta có vẻ như không xa lạ gì với những tràng tiếng la ó xung quanh.

“Biết sao giờ, trận này Hưng Hân thua uất thật mà!” Lại một người khác nói, sau đó hất đầu qua bên cạnh, “Tiểu Cao, em thấy sao?”

“Dạ… chắc vậy…” Người được gọi là Tiểu Cao cũng đè vành mũ xuống rất thấp như anh bạn đi chung. Cậu đang xa xa mà nhìn về phía chỗ ngồi của tuyển thủ Hưng Hân, nơi đó có một bóng người rất quen thuộc.

Cố lên, Nhất Phàm!

Khuất sight: chỉ việc góc nhìn bị hạn chế bởi các yếu tố trong bản đồ như dốc, vật cản, bóng nắng…

Cú Đấm Rocket:

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui