Toàn Chức Cao Thủ

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Mạc Phàm đang cố đột phá cực hạn bản thân, nhưng đã gọi là cực hạn, thì nó nào dễ bị đột phá đến vậy? Cần tăng trình kỹ thuật, trình nhận thức, mà hai thứ ấy đâu phải farm từ quái, đâu phải tự dưng trời thương, ăn ở tốt là nhặt được? Phải train ngày qua ngày, thực chiến trận qua trận, tích lũy từng chút một. Muốn phá vỡ cực hạn cũng phải chầm chậm, không phải cứ hăng lên nói phá là phá.

Mạc Phàm bất chấp mọi thứ, chỉ muốn vượt qua ngưỡng giới hạn. Cậu thật sự đã đạt đến trạng thái xa hơn huấn luyện ngày thường. Song, trạng thái tuyển thủ khác với chỉ số nhân vật. Chỉ số nhân vật lên đến đâu là giữ nguyên đó, trạng thái tuyển thủ chỉ đạt max trong thời gian ngắn ngủi, muốn lâu hơn thì phải xảy ra thường xuyên. Vẫn là câu trên: Tích lũy từng ngày một, từng chút một.

Có thể đánh bại Tôn Tường, dù là một Tôn Tường chỉ với 72% HP, đã là đột phá lớn lao với Mạc Phàm rồi. Đối mặt Đỗ Minh, cậu vẫn tiếp tục kiên cường, thậm chí điên cuồng, thách thức giới hạn chính mình. Đáng buồn là trạng thái cậu hiện giờ đã rệu rã, cậu cũng gây hoảng hồn cho Đỗ Minh mấy lần, nhưng rất nhanh đều bị Đỗ Minh lật ngược. 14% HP không đủ cho Hại Người Không Mệt chịu đựng quá lâu, cuối cùng cậu ngã xuống, dâng tặng Ngô Sương Câu Nguyệt một chiến thắng tuy thót tim nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.

Đỗ Minh cảm thấy, biểu hiện của Mạc Phàm cứ như tuột tay vào đúng những lúc mấu chốt nhất ấy. Xem ra đánh bại Tôn Tường không phải nhẹ nhàng gì, vậy mà trận này cậu ta vẫn cứ hung hăng thế...

Tuy Mạc Phàm là tân binh, nhưng Đỗ Minh không khỏi kính trọng cậu từ đáy lòng. Một tuyển thủ kiên cường như cậu, bất kể ở chiến trường nào, bất kể thắng hay bại, đều đáng để người ta kính trọng.

Mạc Phàm xuống sân, quả nhiên sắc mặt có phần mỏi mệt. Chủ yếu là mệt về tinh thần, vì nhiều lần tập trung bùng nổ khiến thần kinh cậu như chiếc dây cung kéo căng, có thể gọi là liều mạng, bất chấp hậu quả.

"Làm liều quá." Diệp Tu nhìn Mạc Phàm, nói.

Mạc Phàm im lặng liếc Diệp Tu một phát, chẳng đáp lời, chỉ về chỗ ngồi. Kiều Nhất Phàm bên cạnh đưa chai nước qua, Mạc Phàm ngơ ngác hết hai giây mới tiếp lấy, gật đầu với Kiều Nhất Phàm coi như cám ơn.

Tên Mạc Phàm này nghĩ thế nào vậy? Ai cũng hiếu kỳ. Người có tí tẹo giao lưu với Mạc Phàm là Tô Mộc Tranh, nhưng Tô Mộc Tranh cũng chỉ nói chuyện với cậu ta hơn người khác mấy câu thôi, chứ cũng chả biết cậu ta nghĩ gì trong đầu.

"Rảnh nói chuyện với nó thêm đi!" Bó tay, đành giao lại nhiệm vụ cho Tô Mộc Tranh, để cô hướng đạo cậu chàng không thích hòa nhập này.

Tướng thứ ba Hưng Hân đang được xướng tên.

Đường Nhu, từ sau vụ một chấp ba, luôn đảm nhiệm slot cuối lôi đài. Vừa thấy cô, cả nhà thi đấu đều lặng ngắt. Đánh đến lượt về vòng bảng rồi, độ hot của Đường Nhu vẫn đóng băng. Fan sân nhà cũng hờ hững với cô thì có thể tưởng tượng fan khác thế nào. Mà tình cảnh Hưng Hân bây giờ chỉ còn mình cô, bên Luân Hồi còn cả một Ngô Sương Câu Nguyệt 91% HP, thêm Nhất Thương Xuyên Vân full máu đang chờ. Chu Trạch Khải đấy, Vinh Quang đệ nhất nhân Chu Trạch Khải đấy.

Đánh chi nữa? Nghỉ khỏe đi.

Mọi người đều cùng ý nghĩ. Nếu bây giờ trọng tài tuyên bố Luân Hồi thắng luôn, chắc cũng chả ai quan tâm.

Nhưng Đường Nhu có care không? Đách. Cô đứng dậy, nhận lời chúc từ đồng đội, kiên định đi về phía sàn đấu. Thỉnh thoảng nơi cô đi qua, có người la ó phản đối, cô cũng không buồn để tâm. Thi đấu trên sân nhà, nể tình chiến đội, khán giả đã cho cô mặt mũi lắm rồi, chứ ở sân khách, mỗi lần Đường Nhu ra trận là cứ như kẻ địch quốc dân. Vậy mà cô còn chịu được, thì sự im lặng của sân nhà cũng bằng với vỗ tay hoan hô chứ có chi to tát?

Với một chiến đội thi đấu trên sân nhà, bầu không khí thế này hơi bị ngột ngạt. Tuyển thủ đội khách Luân Hồi ngâm mình trong đó mà thấy nhột cả người, ai nấy ngó dáo dác, quan sát thái độ fan Hưng Hân. Dĩ nhiên họ biết lý do, chỉ không ngờ rằng nghiêm trọng đến thế thôi. Giữa fanclub đội nhà, nơi tuyển thủ được thương yêu che chở nhất, Đường Nhu cũng bị ghẻ lạnh, trong khi với chiến đội, fan Hưng Hân lại rất nhiệt tình. Thật là cả một hiện tượng!

Cảnh ngộ này có mùi vị gì, mọi tuyển thủ chuyên nghiệp đều hiểu. Đường Nhu, một cô gái nhỏ bé, lại cứ phải dấn thân trong đó.

Luân Hồi từng nghiên cứu replay thi đấu của Đường Nhu. Sau sự kiện một chấp ba, sự thay đổi lớn nhất ở Đường Nhu là không còn đánh slot đầu lôi đài nữa. Cô xuống làm tướng cuối. Chỉ thế thôi, còn lối đánh của cô vẫn hung hãn, dồn ép đối thủ, khó thể chống cự. Tiếng tăm của cô đến đây là dừng, nhưng thực lực lại tăng lên một cách ổn định. Nếu chỉ xét trình độ dàn tân binh Liên minh mùa giải này, cô chắc chắn là một trong những người nổi bật nhất. Nếu không phải tuổi ra mắt có hơi lớn, ắt hẳn tương lai cô sẽ thênh thang rộng mở. Đã vậy, cô còn sở hữu sắc đẹp và khí chất nữa. Vô số người nhìn mà tiếc dùm.

Dần dần, đã có vài ý kiến khuyên mọi người đối xử khoan dung hơn với một tân binh như Đường Nhu. Tiếc thay, không phải ai cũng dễ dàng cho qua, nhất là hội anti của phóng viên Nguyễn Thành tờ eSport Times. Anti chuyên nghiệp luôn ấy chứ. Bình luận cho bất cứ cái gì, bọn họ cũng sẽ đá xoáy Đường Nhu vài câu bóng gió.

Quan trọng hơn hết thảy, là thái độ của Đường Nhu. Dư luận đã đổi chiều, có tiếng nói cất lên bênh vực cô, nếu bản thân cô có thể bước ra phát biểu thành khẩn, vụ tai tiếng ắt sẽ trôi xuôi theo dòng. Thế nhưng Đường Nhu chẳng có ý định mở miệng. Đây cũng là lý do cô bị ghét. Mọi người cảm thấy cô biết sai mà chẳng chịu sửa, vịt chết còn mạnh miệng. Lời lẽ chói tai về Đường Nhu không ít: "Nhìn ẻm đi, người đẹp mà, ai chẳng cưng, em đẹp là em đúng tất!" Thế là ít ỏi những người bênh vực Đường Nhu đều bị chìm xuồng.

Có điều, phe anti Đường Nhu chẳng thể công kích cô bởi phong độ thi đấu. Sau vụ một chấp ba, Hưng Hân bắt đầu chuỗi chiến thắng liên tục, không 10 - 0 thì cũng 9 - 1. Thua ở trận gặp Ba Lẻ Một, tỉ số cũng là 4 - 6, không mất 2 điểm lôi đài. Thành tích lôi đài toàn thắng của Hưng Hân không thể không kể công lao của tướng cuối Đường Nhu. Phe anti cô chỉ đành bới bèo ra bọ, bắt bẻ mấy thứ nhỏ nhặt về mặt kỹ thuật mà chẳng ai care.

Họ cần lắm một cái cớ hợp lý, để chỉ trích cô.

Giờ đây đối mặt Luân Hồi, tướng thủ lôi đài Đường Nhu rơi vào tình thế vô cùng khó khăn, khó đến mức dù cô có thua, phe anti cũng chẳng thể đem ra bới móc, lên án nổi.

Phải giải quyết gần hai tướng địch, một trong số đó còn là Chu Trạch Khải. Có thua cũng dễ hiểu.

Bóng Đường Nhu vừa khuất sau cánh cửa phòng đấu, khắp khán đài bỗng ồn ào hẳn. Khán giả quay sang nhau nói chuyện phiếm, tán gẫu linh tinh. Họ như chẳng còn quan tâm trận đấu sắp diễn ra nữa. Vì sao? Vì họ không thích cô nàng tuyển thủ đang trong trận, và vì họ cảm thấy kết quả đã rồi.

Không một tiếng cổ vũ động viên, thậm chí không quá nhiều người để mắt theo dõi trận đấu. Fan Luân Hồi thì khác. Họ vẫn ngồi tại khu vực của mình, dốc sức hò hét, sung sướng với 2 điểm sắp rơi vào túi.

Trận đấu bắt đầu. Thông thường, đây là thời điểm tràn ngập tiếng vỗ tay, nhưng lúc này tiếng vỗ tay ấy yếu ớt đến lạ.

"Tại có Chu Trạch Khải hở?" Trần Quả nghe mà nhăn nhó.

Gần đây Đường Nhu không còn được hoan nghênh thật đấy, nhưng cô vẫn đại diện cho Hưng Hân trên sàn đấu, dù fan không thích đi nữa cũng phải nể mặt Hưng Hân mà kỳ vọng cô chiến thắng. Vì thế, với tư cách tướng thủ lôi đài, cô thường cũng được cổ vũ ít nhiều.

Nhưng hôm nay, fan Hưng Hân như buông bỏ luôn rồi vậy. Trần Quả biết, chỉ có một nguyên nhân duy nhất: Họ cho rằng Hưng Hân đã hết cửa thắng.

Vì sao?

Vì Luân Hồi còn gần hai người, ưu thế rất lớn. Đã thế, một trong hai người đó lại còn là Chu Trạch Khải, Vinh Quang đệ nhất nhân. Sức mạnh của Chu Trạch Khải không chỉ kéo theo tinh thần và lòng tin cho chiến đội. Nó ảnh hưởng đến các đối tượng khác nữa. Hắn chưa lên sân, fan đội bạn đã sợ co vòi.

"Có Chu Trạch Khải mà, sao mình thắng nổi..."

Fan sân nhà vì hắn mà hãi hùng khiếp vía. Tầm vóc hiện tại của Chu Trạch Khải trong Liên minh thế nào, Trần Quả cảm nhận được rồi. Cô tự dưng hơi giận đám fan Hưng Hân mình.

Nhớ đến nhiệt tình của fan trong đợt event Tết vừa qua, nhớ đến lòng kỳ vọng lớn lao của họ với chiến đội, Trần Quả nghĩ có lẽ không thể trách họ. Muốn trách, thì trách sao Chu Trạch Khải bá quá đi! Thêm vào... Đường Nhu quả thật không được người ta ưa cho lắm. Nếu đổi thành tuyển thủ Hưng Hân khác, chắc fan vẫn cố cổ vũ một hai.

"Haiz..." Trần Quả thở dài. Ừ, cái sự cứng của Đường Nhu còn đáng thở dài hơn cả sự bá của Chu Trạch Khải nữa. Chỗ nào ở cô nàng đúng với chữ "nhu", ngoại trừ cái tên? Đặt tên troll nhau à?

Trần Quả âm thầm gán mác "ông bố troll con" cho người cha doanh nhân nổi tiếng của Đường Nhu.

Trận đấu bắt đầu giữa thờ ơ của khán giả. Tuyển thủ trong trận nào biết chuyện bên ngoài? Đỗ Minh thậm chí còn rất trông chờ trận đấu này là khác. Vừa vào game, hắn liền khiển Ngô Sương Câu Nguyệt chém mấy nhát, soạt soạt soạt, còn khí thế hơn cả trận trước.

"Thật không ngờ, có thể gặp lại nhau trên sàn đấu chính thức." Đỗ Minh chat lên kênh chung.

Đường Nhu trả lời bằng một emo mỉm cười.

"Dốc hết sức ra đánh đi!" Đỗ Minh hùng hồn.

"Đương nhiên." Dứt lời, Hàn Yên Nhu lao khỏi điểm spawn. Ngô Sương Câu Nguyệt cũng chạy thẳng đến giữa bản đồ. Đôi bên lọt vào tầm nhìn đối phương, không ai trốn tránh, cũng không ai lợi dụng rãnh đất, hai người va chạm trực tiếp.

Đường Nhu là người từng làm Đỗ Minh xấu hổ, nếu không muốn nói nhục mặt.

Ngôi Sao Cuối Tuần, màn khiêu chiến tuyển thủ chuyên nghiệp, Đỗ Minh bại bởi một người chơi thường, mà đâu chỉ bại một trận? Suốt khoảng thời gian rất dài, hắn đi đâu cũng bị đám đồng nghiệp trêu chọc. Mà với địa vị tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn sao có thể tìm người chơi thường báo thù? Đỗ Minh chỉ đành chấp nhận xui xẻo, buồn rầu hết hồi lâu.

Thế rồi, cô em người chơi đã từng đánh bại hắn lại bước lên con đường tuyển thủ chuyên nghiệp. Hôm nay, cô ấy đang đứng cùng một sàn đấu với Đỗ Minh.

Báo thù? Hai năm trôi qua rồi, Đỗ Minh không cần báo thù nữa, nhưng chuyện cũ thì vẫn canh cánh trong lòng. Vì vậy khi Đường Nhu chính thức trở thành tuyển thủ, Đỗ Minh không khỏi để mắt đến cô. Cô nàng này chẳng phải người an phận gì, mới chân ướt chân ráo vào giới chuyên nghiệp đã gây xôn xao cả giới bằng lời thề một chấp ba. Nói một kiểu nào đó, là có sẵn aura vai chính.

Về sau, một chấp ba thất bại, cô nàng còn nuốt lời, chơi lầy. Vai chính biến thành vai ác, nhà nhà căm ghét.

Theo dõi toàn bộ sự kiện, Đỗ Minh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đối với cô gái mà mình để mắt suốt thời gian qua, dần dần hắn nảy sinh hảo cảm. Nhất là sau vụ một chấp ba, Đường Nhu thảm ơi là thảm, Đỗ Minh nhìn mà đau lòng.

Hắn muốn lên tiếng ủng hộ Đường Nhu, nhưng hắn... có tiếng nói đâu chứ? Chiến đội Luân Hồi xếp từ trên xuống, đầu tiên là bốn ngôi sao, rồi tới thích khách Ngô Khải, rồi tới mục sư Phương Minh Hoa, mới đến hắn chót bảng. Vì là chuyện nhạy cảm, phóng viên đôi khi cũng hỏi cách nhìn của tuyển thủ Luân Hồi về Đường Nhu, nhưng còn lâu mới hỏi tới Đỗ Minh.

Lúc chứng kiến Chu Trạch Khải được phóng viên hỏi, xong ậm ừ cả buổi mới hự ra được hai chữ "Rất mạnh", Đỗ Minh thật muốn chạy qua đấm một đấm vô cái mặt đẹp trai của hắn.

Rất mạnh con em ông chứ mạnh, cái gì mạnh?

Xưa nay, Đỗ Minh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cuống cả lên vì sự kiệm lời của Chu Trạch Khải như thế.

Khoảng thời gian đó, Đỗ Minh xoắn hết cả quẩy. Nhưng rồi hắn bỗng phát hiện mình đã lo thừa. Ngược với độ hot trượt dốc không phanh, phong độ Đường Nhu lại ngày càng ổn định. Lộ trình thi đấu sau đó, Hưng Hân thậm chí còn xuất sắc hơn Luân Hồi bọn hắn.

Đỗ Minh càng thêm tán thưởng cô gái này.

Hôm nay, lượt đấu thứ 20, lần thứ hai Luân Hồi vs Hưng Hân, Đỗ Minh rốt cuộc đã có cơ hội gặp lại Đường Nhu trên trận. Hắn hăm hết cả hở, mà dàn tuyển thủ Luân Hồi dưới sân cũng xôn xao tám chuyện.

Sự quan tâm của Đỗ Minh với Đường Nhu chẳng phải bí mật gì ở Luân Hồi. Một kẻ cực giỏi giao lưu với người khác như Giang Ba Đào, sao có thể không nhìn ra ku cậu Đỗ Minh đang thầm mến người ta?

"High vãi! Mới vào game là xách kiếm lao ra, tui thấy trạng thái nó không tệ à! Nó tính giết nữ thần để biểu lộ tình yêu hả?" Ngô Khải quan sát biểu hiện vượt trình của Đỗ Minh, nói.

"Chắc định dùng hành động thể hiện tình cảm?" Giang Ba Đào quả nhiên hiểu ý người khác.

"Ấu trĩ như trẩu tiểu học!" Phương Minh Hoa thở dài.

"Ấy mẹ ơi!" Có người hoảng hốt thốt lên. Dàn tuyển thủ Luân Hồi đồng loạt ôm mặt, cúi đầu mặc niệm.

Ngô Sương Câu Nguyệt lao tới bằng khí thế bừng bừng, bị Hàn Yên Nhu dùng Viên Vũ Côn quật xuống chân.

"Chưa gì quỳ rồi?" Lữ Bạc Viễn hai tay che mắt, lấp ló nhìn lên sàn đấu qua kẽ ngón tay.

"Chưa..." Chu Trạch Khải nói.

"Bất cẩn thôi!" Trong trận, Đỗ Minh chat.

"Đờ mờ, nhục chết mất..." Dàn tuyển thủ Luân Hồi nhao nhao.

"Có khi nào lát nữa nó hô luôn anh yêu em không?"

"Nếu thiệt thì đợt chuyển nhượng còn hai ngày, đem bán nó luôn đi!"

"Bán qua Hưng Hân?"

"Vậy đúng ý nó còn gì?" Mọi người cười rộ.

Trên sân, trận chiến vẫn đang tiếp diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui