Toàn Chức Cao Thủ

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Lượt 37 kết thúc, La Tập coi như đóng vai chính một lần.

"Sao? Sướng không nhóc?" Họp báo kết thúc, La Tập bị Ngụy Sâm kẹp cổ vò đầu.

"Sướng ạ, sướng ạ." La Tập vui vẻ trả lời. MVP? Mới mấy lượt trước, cậu còn lo mình sẽ liên lụy cả đội, ai ngờ đùng một phát biến thành MVP. Được gọi là người đặt nền móng vững chắc cho chiến thắng, La Tập high miễn bàn. Cảm giác lúng túng khi bị phóng viên bao vây chẳng là gì, cậu chỉ quan tâm liệu mình có giúp được chiến đội không thôi.

"Cố lên, đường tương lai xán lạn lắm." Ngụy Sâm nói.

"Đúng, Ngụy lão đại!" La Tập hứng chí đáp. Sau đó, cậu bị đám thanh thiếu niên Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật ùa lên chúc mừng. Bánh Bao còn lấy tư cách lão đại, dạy dỗ La Tập rằng không nên tự cao tự đại.

Tuổi trẻ thật tốt...

Ngụy Sâm nhìn những người trẻ hăng hái quanh mình mà thổn thức.

Trong mắt Ngụy Sâm, trình La Tập hiện nay không tính là gì đáng nói. Giới tuyển thủ chuyên nghiệp là nơi chưa bao giờ thiếu thiên tài cả. Nhưng, La Tập sở hữu một thứ Ngụy Sâm khao khát nhất: Tuổi trẻ.

Nếu mình có thể trẻ lại mười tuổi, dù phải bỏ hết toàn bộ trình độ, kinh nghiệm, bắt đầu từ con số 0 cũng chơi luôn!

Trình? Luyện là có. Kinh nghiệm? Tích lũy là được. Chỉ riêng tuổi trẻ, một khi mất đi sẽ không bao giờ trở lại.

La Tập vẫn còn tương lai. Cậu nhóc rồi sẽ cống hiến cho Hưng Hân thêm vô số trận về sau. Mà mình thì...

Ngụy Sâm móc điếu thuốc ra đốt, rít sâu một hơi.

Mình ấy à, chắc chỉ còn mấy trận sắp tới thôi.

Một trận vòng bảng, tứ kết tới chung kết ba lượt, mỗi lượt ba trận, tổng cộng mười trận.

Mười trận...

Đời đánh giải của mình, dù từ đây về sau mỗi trận mỗi lên, cũng sẽ chỉ còn mười trận. Mùa giải sau? Ngụy Sâm không dám nghĩ. Kể cả bản thân hắn có kiên quyết, có níu kéo đến mấy, chỉ e cũng sẽ trở thành gánh nặng cho chiến đội.

Hồi trước sao mình lại giải nghệ nhỉ?

Ngụy Sâm bỗng có chút hối hận.

Giờ ba mươi tuổi rồi vẫn cố đánh, vậy tại sao lúc trước không cố thêm một tí? Vào đại chiến đội nào cũng được, đều sẽ có slot cho mình. Sáu năm ròng... Sao mình lại để uổng phí sáu năm đó?

Giữa những tiếng cười của người trẻ tuổi, có tiếng thở dài khe khẽ của Ngụy Sâm.

Họ đang vui sướng vì có thể tiến thẳng vòng chung kết ngay mùa đầu tiên đánh chuyên, Ngụy Sâm lại buồn vì thời gian đánh chuyên của mình chẳng còn bao lâu nữa.

"Nhìn đám trẻ kìa, thích nhỉ?" Diệp Tu bất thình lình xuất hiện, vỗ vai Ngụy Sâm.

"Đậu má!" Ngụy Sâm giật mình nhảy dựng. Điếu thuốc ngậm hờ suýt bay lên mắt làm hắn nhảy dựng tập hai.

"Còn mười trận cuối thôi." Diệp Tu nói.

"Hả?" Ngụy Sâm ngẩn người. Chỉ còn mười trận để đánh, đây là chuyện rất tàn nhẫn với tuyển thủ chuyên nghiệp. Diệp Tu có bất nhân đến mức nào cũng không thể troll người ta vụ này chứ? Vậy ý hắn là, hắn cũng chỉ còn mười trận cuối? Tên này, cũng muốn giải nghệ?

"Mày đừng hối hận đó!" Ngụy Sâm nói.

"Ha ha." Diệp Tu chỉ cười.

Sau lượt 37, vô số bình luận trỗi dậy với tiêu điểm vẫn là năm đội giành vé top 8.

Bách Hoa bị dẫn trước 3 điểm và rồi lội ngược dòng, chiến thắng Bá Đồ. Lôi Đình thắng Luân Hồi đến tận 7 điểm. Ba Lẻ Một toàn thắng Lâm Hải. Ba đội này nhận được khen ngợi từ khắp mọi nơi.

Tỉ số 6 - 4 của Hưng Hân vs Hô Khiếu coi như tạm ổn, phe nào cũng không quá tệ. Trong hai phần đấu cá nhân, Hô Khiếu thua 1 điểm và thắng ngược 4 điểm, khí thế đừng hỏi. Đến đoàn đội, Tô Mộc Tranh và La Tập là nhân vật chính, trong khi Lưu Hạo trở thành tuyển thủ duy nhất ăn chửi của cả lượt đấu 37 vô cùng quan trọng này. Đã vậy, đội trưởng Đường Hạo còn chỉ trích hắn là "ăn hại" trong họp báo, càng làm phóng viên thêm mạnh miệng phỉ nhổ Lưu Hạo.

Có mấy tờ báo thiếu đức chơi trò cắt câu lấy nghĩa, Đường Hạo chỉ nói Lưu Hạo trận này quá kém, đánh như ăn hại, họ lại bảo Hô Khiếu đã nuôi nhầm một tên ăn hại, như thể Lưu Hạo là u nhọt của Hô Khiếu vậy. Rõ ràng biểu hiện suốt vòng bảng của Lưu Hạo rất khá, được fan Hô Khiếu yêu thích, câu lạc bộ tin tưởng, chứ nếu không thì sao có thể lên làm đội phó, lọt top Ngôi Sao?

Nhưng lượt thứ 37, các tờ báo lớn cũng không cách nào biện giải cho Lưu Hạo. Bình luận toàn đánh giá xấu, Lưu Hạo đọc mà cảm thấy cả vòng bảng vất vả cày cuốc đều thành công cốc, chỉ vì lỡ đánh tệ đúng một lượt này.

Lượt kế tiếp, nhất định phải đòi lại.

Lưu Hạo nghiến răng thầm nghĩ.

Ngày 5 tháng 6, Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp nghênh đón lượt đấu cuối cùng vòng bảng mùa mười. Đối với nửa số chiến đội trong Liên minh, đây chính là điểm kết thúc một mùa giải. Nhưng với mười đội còn lại, đêm nay là đêm của hành trình mới. Có người chiến đấu vì vinh quang tối thượng, có người dốc sức để cứu rỗi chính mình.

Lượt cuối có ba trận gây chú ý nhất: Hưng Hân nhà vs Ba Lẻ Một khách, Luân Hồi nhà vs Bách Hoa khách, Vi Thảo nhà vs Hô Khiếu khách.

Ba trận này sẽ quyết định ba chiếc vé top 8, đưa ba đội vào vòng chung kết. Ba Lẻ Một, Bách Hoa và Hô Khiếu không thể bất cẩn dù chỉ mảy may, bởi mỗi con điểm đều sẽ quyết định số phận cuối cùng của họ. Và vì họ chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình, Hưng Hân cũng không được phép chủ quan.

"Cho tui lên!" Trong buổi họp bàn chiến thuật Hưng Hân, có người chủ động xin ra trận giết giặc.

"Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi!" Những người khác xua đuổi.

"Cứ giao cho bọn này, đừng lo." Họ bảo.

"Đừng mà! Cả tháng rồi tui chưa được đánh đoàn đội, ngứa tay lắm, cho tui lên đi." Diệp Tu khổ sở van xin một slot.

Hai lượt 35 và 37, Diệp Tu đều đã định xuất chiến, nhưng người Hưng Hân lại hò nhau bắt hắn ngồi dưới.

"Anh kinh nghiệm nhiều rồi, cần train chi nữa?" Đường Nhu nói.

"Đúng đó đúng đó, lão đại, khỏi đâu!" Bánh Bao nói.

"Nghỉ ngơi đi, nghỉ đi!" Mọi người lại lấn át.

"Tui muốn lên, cho tui lên!" Diệp Tu kêu gào.

Trần Quả hoang mang tột độ. Cả đám ầm ĩ thế này, làm cô cũng không biết Diệp Tu có thật sự cần lên đánh hay chỉ vì chán ngồi dưới thôi nữa.

"Có cần thật không?" Trần Quả hỏi Diệp Tu.

Diệp Tu ứa nước mắt: "Sao không cần, cả tháng rồi chưa cho đánh."

Trần Quả đưa mắt về phía Tô Mộc Tranh và Phương Duệ, chờ ý kiến dân chuyên.

"Cứ nghe ảnh phân phó đi!" Tô Mộc Tranh cười.

Thế là Diệp Tu sắp xếp danh sách ra trận. Khi thấy cái tên đầu tiên trong năm người đấu đoàn chính là hắn, phòng huấn luyện lại ầm ĩ lên.

"Lấy công làm tư."

Nghe vậy, Diệp Tu bắt đầu hoài nghi đám đội viên mình. Họ thật lòng muốn mình nghỉ ngơi hả? Hay định đá mình ra cho có slot?

Họp bàn sâu hơn, mọi người cũng thôi đùa giỡn, nghiêm túc nghe Diệp Tu dặn dò.

"3 điểm là cần thiết cho mình vào vòng chung kết, nhưng mình không thể đặt mục tiêu thấp vậy được. Phải dốc sức giành thắng lợi, đừng quan tâm số phận Ba Lẻ Một thế nào." Diệp Tu nói.

"Rõ!" Mọi người đồng thanh.

"Train!" Diệp Tu vung tay. Buổi train cho lượt cuối cùng bắt đầu.

Phòng kỹ thuật lúc này đang vào giai đoạn chạy nướt rút. Ai cũng hi vọng làm xong trang bị trước vòng chung kết. Thể thức thi đấu của vòng chung kết là sai một ly đi một dặm, đổi trang bị giữa chừng là một việc rất thiếu sáng suốt. Khác trang bị đồng nghĩa với tính toán sai lệch, mà điều mấu chốt của vòng chung kết, chính là đọ xem ai ít sai hơn ai.

"36 món giả bạc, Ô Thiên Cơ cũng xong luôn, giờ muốn đổi chưa?" Thấy Diệp Tu bước vào, cả phòng kỹ thuật đều hào hứng mời gọi. Họ dĩ nhiên mong chờ tác phẩm của mình được đắp lên người nhân vật, cho Liên minh hết hồn một phen. Tuy thuộc tính trang bị bạc không hiển thị, nhưng level thì có. Khi chiến đội Hưng Hân ôm cả kho giáp bị level 80 ra trận, giới Vinh Quang sẽ rung chuyển thế nào? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ sướng!

"Đánh xong lượt này, thay đổi cùng lúc luôn!" Diệp Tu nói, "Có khả năng chế thêm nữa không?"

"Trước mắt chỉ nhiêu đây thôi." Người của phòng kỹ thuật đáp, "Nhiều món không chơi kiểu làm màu này được."

Phòng kỹ thuật gọi mô hình chế trang bị giả bạc level 80 là "làm màu", vì nếu chỉ chế đồ theo lối bình thường, lượng vật liệu không cần nhiều đến vậy. Bởi phải thăng lên cấp 80, họ mới nhét thêm vật liệu vào, mà những vật liệu ấy lại không được phép thay đổi thuộc tính vốn có của trang bị. Thế nên rất nhiều trang bị không chịu nổi kiểu tinh chỉnh trên, biến thành rác thải cả.

Giai đoạn hiện tại, phòng kỹ thuật Hưng Hân đang tập trung nghiên cứu món nào lên được, món nào không. Họ tiêu tốn lượng lớn vật liệu, may mà yêu cầu chỉ số không cao, tuy là hàng bạc nhưng chỉ cần giá trị ngang với hàng cam, nên nhu cầu với vật liệu hiếm cực thấp. Sản lượng vật liệu phó bản rất khá, không đủ cũng có thể ra chợ mua. Chỗ eo hẹp là vật liệu từ các phó bản cấp cao nhất. Phía công hội Hưng Hân, Ngũ Thần tổ chức đoàn đội đi đánh, kết hợp với thu mua từ thị trường, coi như tạm đáp ứng yêu cầu của phòng kỹ thuật.

Song song với trang bị giả bạc, đồ bạc thật vẫn được nghiên cứu chứ không bỏ dở. Xét cho cùng, đồ giả bạc chỉ là biện pháp đối phó tạm thời. Hiện Hưng Hân up đợt trang bị này lên level 80 thành công, nhưng đến khi Vinh Quang cập nhật phiên bản max level 80, thì Hưng Hân có thể up chúng lên 85 hay không là cả vấn đề. Vì vậy, trang bị bạc chính hiệu mới là con đường đúng đắn phải đi. Hưng Hân tốn công nghiên cứu trang bị giả bạc, chủ yếu cũng vì chúng không xung đột vật liệu hiếm với trang bị bạc. Nếu hai bên không động chạm nhau, vậy tội gì không lấy cả hai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui