Toàn Chức Cao Thủ

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chưa vào trận, thậm chí chưa lên sân, màn trào phúng nhau đã bắt đầu. Pha này Trương Giai Lạc bị xoáy một cú quá đau, nhân viên nhà thi đấu đứng bên cạnh cũng không nỡ nhìn.

Cơ mà dàn tướng Bá Đồ đã qua lại với Diệp Tu từng ấy năm rồi, biết hắn lắm rồi. Trương Giai Lạc có tì vết to đùng cho người ta troll, Diệp Tu không xoáy một cú mới là lạ. Thế nên tuy Trương Giai Lạc tỏ vẻ căm hờn, tâm trạng toàn quân Bá Đồ cũng không dao động quá lớn. Quen nhau quá mà, có troll ác đến cỡ nào cũng là bạn bè chọc ngoáy lẫn nhau thôi. Xem đi kìa, Diệp Tu vừa nói xong, đội hình Bá Đồ có người suýt nữa phụt cười luôn. Lâm Kính Ngôn chứ ai?

"Khụ!" Thấy Trương Giai Lạc quay đầu nhìn mình, Lâm Kính Ngôn vội hắng giọng, đưa tay vờ đẩy kính mắt hòng che giấu.

"Anh bị cận hồi nào vậy?" Đứng ngang với anh bên Hưng Hân, vừa khéo chính là Phương Duệ. Phương Duệ không qua lại với Bá Đồ từ thời xửa xưa, nhưng lại là hợp tác nhiều năm với Lâm Kính Ngôn, thân thiết miễn bàn.

"Kính không độ." Lâm Kính Ngôn lại đẩy kính, nói.

"Giả danh trí thức hả?" Phương Duệ nói.

"Nhìn được mà ha?" Lâm Kính Ngôn có vẻ rất hài lòng với món phụ kiện mới. Bỗng nhiên, từ phía sau Phương Duệ vang lên giọng một người: "Ủa ông là lưu manh mà, lưu manh sao lại giả danh trí thức?"

Bánh Bao. Chơi lưu manh còn phải có quy tắc nghiêm ngặt, chỉ có thể là Bánh Bao.

"Lưu manh là nghề tôi chơi, cám ơn." Lâm Kính Ngôn bó tay, quay đầu trả lời Bánh Bao đứng chếch sau lưng mình.

"Ông không thích lưu manh hả? Vậy sao ông chọn lưu manh để chơi?" Bánh Bao tiếp tục hỏi.

"Tôi..." Lâm Kính Ngôn nghẹn lời vì không biết giải thích thế nào. Ku Bánh Bao này nhất quyết đánh đồng nghề lưu manh trong game với tầng lớp lưu manh ngoài xã hội. Nghề lưu manh coi như dựng theo phong cách dân đầu đường xó chợ đi, nhưng đây là hai việc khác nhau ok? Cứ chơi nghề này là con người phải côn đồ theo à?

Qua cặp kính không độ của mình, Lâm Kính Ngôn nhìn Bánh Bao. Không nhìn thì thôi, nhìn xong anh nghẹn tập hai. Nó làm thiệt luôn! Từ kiểu tóc, phong cách tới quần áo, ra đường chắc chắn bị tưởng lầm là lưu manh! Còn là một nhóc lưu manh rất... kháu trai nữa.

"Ha ha..." Ngoài cười khàn, Lâm Kính Ngôn hết biết phải nói gì. Lời rác rưởi của Hưng Hân quả nhiên có tác dụng, dù không hề đến từ tên già Diệp Tu mắc zại, mà từ tên tân binh Bánh Bao mới ra lò.

May sao, giờ lên sân đã điểm.

Diệp Tu.

Hàn Văn Thanh.

Khi hai vị đội trưởng đại diện hai đội bắt tay nhau giữa sân, nhà thi đấu vỡ òa trong tiếng vỗ tay ào ạt.

Mười năm!

Hai người đã từng đặt bước trên đỉnh vinh quang, cũng từng lên voi xuống chó. Mười năm trôi qua, họ vẫn đứng trên sàn đấu, vẫn góp mặt trong vòng chung kết, vẫn đối chọi không khoan nhượng.

Bất kể là yêu hay hận, không một ai dám không tôn kính Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Khi họ bắt tay nhau, lần thứ mấy rồi không rõ, trước một trận chạm trán sắp diễn ra, cả fan Hưng Hân lẫn fan Bá Đồ, thậm chí fan Gia Thế cũ đến xem trò vui cũng đều dâng tặng những tràng pháo tay nhiệt liệt.

Thế nhưng sau những tràng pháo tay lại là...

"Xúc chết nó!!"

Những lời thô tục nhất vang vọng khắp nhà thi đấu Tiêu Sơn. Tôn trọng xong rồi, giờ là lúc ta thể hiện lập trường.

Hai người này chạm trán suốt mười năm, fan sau lưng họ lẽ nào ít hơn? Dù cái tag chiến đội có đổi, chỉ hai cái tên đứng riêng cũng đủ gây nên một tràng sóng gió huy hoàng.

Bầu không khí nhà thi đấu nóng lên, hai đội bắt tay trong tiếng thét gào huyên náo. Các tuyển thủ chia nhau xuống sân, chỉ để lại một mình Diệp Tu trên sàn đấu.

"Aaaaaa!!" Sân nhà Hưng Hân, fan Hưng Hân dĩ nhiên chiếm số đông. Vừa thấy hắn đứng lại, mọi người lập tức hoan hô vang dội. Hành động này có ý nghĩa gì, ai mà không hiểu? Diệp Tu vẫn đang thách thức màn đấu solo. Từ lượt thứ hai vòng bảng đến lượt thứ hai vòng chung kết, hắn luôn đánh trận đầu và chưa từng thua dù chỉ một lần.

37?

Fan ruột Diệp Tu không đồng ý với con số này.

39 mới đúng!

Vòng chung kết hiện nay không còn hạng mục solo, nhưng lôi đài đâu thể một chọi năm mới tính là thắng? Hai hiệp tứ kết thắng đối thủ đầu tiên, fan bèn tính luôn vào chuỗi kỷ lục của hắn. Họ nói với mọi người, rằng kỷ lục liên sát của Diệp Tu không chỉ 37 đâu, lên đến 39 rồi đấy.

Đêm nay là lần thứ 40 Diệp Tu lên đánh trận đầu. Hưng Hân cũng chả buồn úp mở, để hắn ung dung rảo bước trận tiền, chờ tướng địch báo danh.

Nếu là trước đây, camera chắc chắn sẽ chớp lấy chớp để cảnh này, vì Diệp Tu chẳng bao giờ chường mặt ra ống kính mà luôn trốn chui trốn nhủi. Qua hết vòng bảng, cảm giác thần bí ngày xưa đã mất sạch. Nhìn hắn nhàn nhã đi tới đi lui, người ta thậm chí có cảm giác hắn đang khiêu khích Bá Đồ.

Tui ở đây chờ, mấy ông ai lên?

"Ai lên?" Fan Hưng Hân rất biết gây sự, không ngại hô hào góp vui.

"Hàn Văn Thanh, dám lên không?" Có người còn chỉ đích danh. Fan Hưng Hân không đến từ Gia Thế cũ, lẽ ra không căm hờn gì Hàn Văn Thanh cả, nhưng chuyện thù oán giữa Hàn Văn Thanh và Diệp Tu thì người người đều biết. Sẵn tiện phụ đội trưởng mình khích tướng luôn thôi, mất gì đâu?

Khán giả rất thích hóng, thế là cả nhà thi đấu đều giúp Diệp Tu gửi lời thách thức đến Hàn Văn Thanh.

Fan Bá Đồ không cách nào đáp trả.

Danh sách lên sân đã chốt trước trận. Nếu tướng đầu không phải Hàn Văn Thanh, anh cũng không thể vì lời thách thức kia mà ứng chiến.

Cơ mà... chuyện Diệp Tu lên đánh trận đầu cho Hưng Hân, ai chẳng biết? Bá Đồ có sẽ trốn tránh một cuộc đối đầu như thế?

Không!

Dĩ nhiên là không!

Vì đó là Bá Đồ! Đó là đội trưởng Hàn Văn Thanh của họ! Thấy Diệp Tu đứng trước mặt mình, Hàn Văn Thanh sẽ lùi bước?

Đùa!

Nghĩ đến đây, fan Bá Đồ lập tức tự tin hẳn. Họ nhanh chóng hô hào đáp trả, họ chắc như đinh đóng cột rằng Hàn Văn Thanh sẽ bước lên sân.

Cho đến khi màn hình điện tử nhảy tên tướng đầu Bá Đồ. Cho đến khi tuyển thủ ấy đứng dậy từ hàng ghế Bá Đồ.

Cả nhà thi đấu rơi vào tĩnh lặng, nhưng rất nhanh, fan Hưng Hân rộn vang tiếng cười, tiếng châm chọc dữ dội. Phía khán đài dành cho fan Bá Đồ, thì lặng yên như chết.

Tướng đầu Bá Đồ: Tần Mục Vân. Nhân vật: Thiện xạ Âm 9 Độ.

Hàn Văn Thanh lùi bước? Biết rõ Hưng Hân sẽ cho Diệp Tu đánh trận đầu, anh lại không đứng ra tiếp chiến, mà trao cơ hội cho Tần Mục Vân, tuyển thủ vô hình nhất trong dàn chủ lực Bá Đồ?

Khán giả kinh ngạc, hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng bất ngờ tột cùng.

Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ. Mới đó thôi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác còn bảo nhau rằng Diệp Tu vẫn đánh trận đầu cho Hưng Hân, vậy Hưng Hân đánh với Bá Đồ bao nhiêu hiệp thì Diệp Tu và Hàn Văn Thanh sẽ chạm trán bấy nhiêu hiệp rồi.

"Ba hiệp thắng hai, câu chuyện đối thủ mười năm có lẽ sẽ đi đến kết cuộc." Phan Lâm thêm mắm dặm muối cho trận lôi đài sắp xảy ra, ngờ đâu Hàn Văn Thanh lại không xuất chiến.

"Ặc..." Đầu tiên hai người nghĩ chẳng lẽ Hàn Văn Thanh bị chấn thương, cả hiệp đấu hôm nay sẽ không lên sân. Thế nhưng hồi tứ kết, anh ấy vẫn đánh đấm ngon lành mà nhỉ? Mới nghỉ ngơi vài ngày tự dưng chấn thương? Chắc không xui tới vậy đâu ha?

Nhìn nhau, hai người không biết nên nói thế nào về tình huống này. Camera cũng bỏ rơi Tần Mục Vân đang cất bước để zoom thẳng vào Hàn Văn Thanh.

Đội trưởng Bá Đồ chỉ quay về chỗ ngồi, mặt lạnh như tiền, nhìn theo tuyển thủ nhà mình đang lên sàn đấu, soi không ra thái độ gì khác thường.

Còn chưa vào trận, chỉ mới danh sách cặp đấu đã đem đến bất ngờ to lớn cho khán giả. Bởi vì, điều này đi ngược với nhận thức của mọi người, nhận thức có quá trình hình thành suốt mười năm qua.

Trong số những người bất ngờ, có cả Diệp Tu đang đứng trên sân.

Tổ ghi hình dĩ nhiên không bỏ qua hắn. Camera zoom thẳng vào vẻ mặt hắn, cách hắn phản ứng khi thấy Hàn Văn Thanh không phải người đầu tiên lên đánh.

Hắn đang cười khẩy?

Qua màn hình, người ta nghĩ ngợi về nụ cười của Diệp Tu.

Không, hoàn toàn không phải.

Nụ cười kia như chất chứa nỗi thấu hiểu, lại như một cái thở hắt khẽ khàng.

Khi gương mặt Hàn Văn Thanh cũng được đặc tả qua màn hình, cảm giác này càng trỗi dậy trong lòng mọi người.

Bắt tay với Tần Mục Vân, Diệp Tu quay lưng đi vào phòng đấu. Mọi người xôn xao bàn tán việc Hàn Văn Thanh không ra trận, Tần Mục Vân tội nghiệp bị xem như không có.

"Hàn Văn Thanh không lên đánh với Diệp Tu trận đầu, cậu có đang xem không?"

Hoàng Thiếu Thiên quả thật đã đến nhà thi đấu xem trực tiếp. Hắn không khó mua một vé VIP ngồi khu vực riêng, vị trí tốt nhất. Dù sao cũng là siêu sao Vinh Quang hàng top, hắn không thể ngồi chung với khán giả bình thường. Lúc này nhìn thấy tướng đầu Bá Đồ, Hoàng Thiếu Thiên bèn móc điện thoại ra nhắn tin.

"Đang xem." Có tin nhắn trả, là Dụ Văn Châu.

"Cậu nói coi ổng nghĩ gì?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhắn tiếp.

"Thoái nhượng." Dụ Văn Châu trả lời.

Đều là tuyển thủ đỉnh cấp, lại hiểu nhau như mạng, nói đến đây đã quá đủ.

Thoái nhượng.

Hàn Văn Thanh xưa nay chẳng biết thoái nhượng là gì. Nhưng bây giờ, anh lại chọn làm điều đó. Anh đang khuất phục, anh đang thỏa hiệp ư?

Không, tuyệt đối không khả năng.

Nếu Hàn Văn Thanh biết khuất phục, biết thỏa hiệp, thế giới quan của vô số người sẽ đổ sụp.

Hàn Văn Thanh chỉ đang thay đổi, ở vào giai đoạn xế chiều của đời đánh giải, vì mục tiêu kia, anh thay đổi chính mình. Điều này, kỳ thực đã có thể thấy rõ từ vòng đấu bảng cùng mùa.

Thoái nhượng không phải thỏa hiệp, lại càng không phải khuất phục.

Thoái nhượng là một lựa chọn sáng suốt, một lựa chọn mà trước đây Hàn Văn Thanh cũng hiểu, chỉ không muốn làm. Nhưng lần này, anh đã làm. Mà đó mới là thứ tự slot đánh thôi, đến khi vào trận, một Hàn Văn Thanh biết thoái nhượng sẽ có lối đánh thế nào nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui