Toàn Chức Cao Thủ

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Diệp Tu... Diệp Tu...

Toàn bộ fan Bá Đồ lặng im ghim ánh mắt trên con người mà họ thống hận mười năm qua. Không có tiếng la ó và dĩ nhiên cũng không có tiếng vỗ tay, bởi họ không biết phải làm gì với người này nữa rồi. Bầu không khí ảnh hưởng đến cả fan Hưng Hân bên khán đài đội khách. Sân nhà Bá Đồ yên tĩnh một cách lạ thường, fan Hưng Hân cũng bối rối vì không quen cho lắm.

"Diệp Tu mạnh đến mức toàn bộ khán giả phải câm nín ư?" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm thổn thức.

Đúng, hắn thật sự rất mạnh. Không ai sẽ phủ nhận điều đó.

Fan Bá Đồ ghét là ghét, hận là hận, nhưng họ vẫn thừa nhận Diệp Tu rất mạnh. Cũng có thể trong lòng họ, Diệp Tu chắc chắn là người mạnh nhất. Chỉ có người mạnh nhất mới đủ tư cách cho người Bá Đồ hận suốt mười năm ròng rã.

Đau khổ và tuyệt vọng nhất, là người này gây ra cho họ. Nhưng sự kiện vui vẻ hạnh phúc nhất đời họ, cũng bởi đánh bại người này mà nên.

Còn hôm nay? Chỉ mới hai trận lôi đài đã bắt fan Bá Đồ nếm trải thiên đường lẫn địa ngục, nhưng cuối cùng lại chẳng có niềm vui.

"Nhất định phải thắng!!"

Không biết là ai, không biết từ đâu, đột nhiên vang lên một tiếng gào.

Tiếng gào ấy như nói lên khát vọng đáy lòng của mọi người. Ngay lập tức, nó trở thành khẩu hiệu cho fan Bá Đồ khắp khán đài. Một khẩu hiệu có phần lạc lõng với tình huống trên sân.

Xét theo quy tắc cuộc chơi, Diệp Tu đang xuống sân với tư cách người thua cuộc. Trên lý thuyết, Bá Đồ đã chiến thắng Diệp Tu. Nhưng có ai công nhận điều này không? Hoàn toàn không.

Nhất định phải thắng! Không chỉ thắng một mình Diệp Tu, phải thắng cả Hưng Hân!

"Phải thắng, phải thắng!" Fan Bá Đồ gào thét.

Lôi đài chỉ mới tướng thứ hai, fan Bá Đồ đã sôi trào như đến giây phút quyết định. Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội đến sân khách dần bị áp đảo dưới khí thế Bá Đồ. Họ chỉ biết đưa mắt nhìn tướng thứ hai Hưng Hân đứng dậy, cất bước lên sân trong tiếng cổ vũ yếu ớt đến mức chính họ cũng không nghe thấy.

Tô Mộc Tranh.

Tướng thứ hai Hưng Hân là Tô Mộc Tranh. Cô bước đi giữa những tràng tiếng gầm "Phải thắng!" dữ dội của fan Bá Đồ. Nếu ai không biết, chắc còn tưởng rằng fan sân nhà đang gửi gắm kỳ vọng vào Tô Mộc Tranh.

Nhưng fan Bá Đồ không quan tâm. Họ không cần kềm nén, họ chỉ muốn dâng lên tất cả lòng cổ vũ, nỗi niềm mong mỏi của mình đến chiến đội.

Phải thắng!

Thắng Diệp Tu, thắng Hưng Hân, thắng lấy tổng quán quân!

Trận lôi đài thứ ba, Hưng Hân - Tô Mộc Tranh vs Bá Đồ - Lâm Kính Ngôn.

Đếm ngược kết thúc, hai tướng spawn ra lập tức di chuyển sâu vào bên trong bản đồ, rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt đối phương.

"Danh sách tướng là chọn tại chỗ, Hưng Hân ắt có ý đồ khi đưa Tô Mộc Tranh ra trận." Lý Nghệ Bác phân tích trên tivi, "Tôi nghĩ họ muốn lợi dụng tầm bắn siêu xa của bậc thầy pháo súng, xem hồ dung nham như chướng ngại địa hình để chơi kéo dài với Lâm Kính Ngôn."

Đó là ý nghĩ chung của Lý Nghệ Bác và vô số những người khác, kể cả Lâm Kính Ngôn. Nếu bậc thầy pháo súng chọn kiểu chơi ấy thật, sẽ rất khó xử lý.

Có một cách cho những trường hợp khó xử lý: Đừng xử lý.

Vinh Quang không quy định thời gian thi đấu nên phe máu ít thường không ngại đánh kéo dài. Nếu Tô Mộc Tranh đứng cách hồ dung nham nã pháo, Lâm Kính Ngôn chạy ra xa là được. Dung nham là chướng ngại với Lâm Kính Ngôn, lẽ nào lại không phải với Tô Mộc Tranh? Bị ngăn cách giữa đường, Mộc Vũ Tranh Phong đâu thể bắn mãi?

Giả sử Tô Mộc Tranh khăng khăng đứng chờ, Lâm Kính Ngôn không tiến tới, quy tắc Vinh Quang sẽ khép cả hai vào tội thi đấu tiêu cực. Xử phạt thế nào là chuyện của trọng tài, nhưng khó thể quy mọi trách nhiệm cho một bên. Nếu cảnh cáo bằng thẻ vàng, thậm chí thẻ đỏ thì bên thiệt thòi chính là Hưng Hân. Đôi bên cùng ăn thẻ đỏ rời sân, tướng Hưng Hân đầy máu lại đang dẫn trước dĩ nhiên phải đau hơn.

Tô Mộc Tranh không ngu đến mức ngồi chờ thẻ đỏ, nên khả năng này chỉ là một trong số những tính toán của Lâm Kính Ngôn. Trọng tài cũng hiếm khi kết thúc trận đấu thô bạo như thế. Muốn xử phạt thái độ tiêu cực từ cả hai phía, khả năng cao là cho hệ thống can thiệp, bắt hai nhân vật spawn lại với vị trí cưỡng chế va chạm.

Lâm Kính Ngôn kiếm chén cơm trong Liên minh đã chín năm ròng, mắt thấy tai nghe không ít. Thể thức thi đấu Vinh Quang vừa muốn công bằng, muốn tạo điều kiện cho khán giả xem hứng thú, lại phải cân nhắc mở đường cho việc phát sóng. Cái gì cũng đòi vẹn toàn, dĩ nhiên cuối cùng sẽ có mâu thuẫn. Liên minh phát triển đến nay đã mười năm, hoàn thiện còn chưa tới chứ đừng nói hoàn hảo.

Lợi dụng những mâu thuẫn trong quy tắc thi đấu đã trở thành phương pháp giành chiến thắng. Liên minh không cổ vũ nhưng cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể vắt óc làm luật, hạn chế càng nhiều bug càng tốt. Trước khi bug luật được sửa, thì đành trơ mắt nhìn các tuyển thủ lợi dụng.

Thế nên Lãnh Ám Lôi không tiến về phía trước nữa mà di chuyển ngang. Anh đang cách hồ dung nham trước mặt khoảng mười ô.

Lâm Kính Ngôn làm gì vậy?

Mọi người ngẫm nghĩ về hành động của Lãnh Ám Lôi. Đấu pháp của Tô Mộc Tranh trên bản đồ này đã được Lý Nghệ Bác phân tích, bản thân vấn đề cũng rất dễ hiểu nên khi thấy cách Lãnh Ám Lôi di chuyển, người ta nhanh chóng phát hiện Mộc Vũ Tranh Phong sắp quá tầm bắn. Kế tiếp nếu đôi bên không thay đổi lối đánh, trọng tài sẽ phán thái độ tiêu cực. Kế tiếp nữa?

Cả khán giả thường xem Vinh Quang cũng bắt đầu suy luận ra rồi.

Kế tiếp trọng tài sẽ can thiệp, bắt hai nhân vật respawn. Mộc Vũ Tranh Phong sẽ mất tấm khiên tự nhiên, thậm chí có thể vì khoảng cách gần mà lâm vào nguy hiểm.

"Lợi dụng quy tắc thay đổi cục diện..." Lý Nghệ Bác nói, "Ừm..."

"Ừm... chiến đội Bá Đồ... ừm..." Phan Lâm cũng không tìm được từ nào diễn tả.

Lợi dụng quy chế là thứ đấu pháp dễ bị một chiến đội chính trực như Bá Đồ khinh thường, nhưng hiện tại, tướng trên trận của họ lại đang sử dụng. Cảnh này không nên xuất hiện trong một trận đấu có Bá Đồ...

Lâm Kính Ngôn lẽ nào không hiểu?

Nhưng phong cách Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn vốn không thể phát huy!

Tuy trên người đang khoác chiến bào Bá Đồ, nhưng hồn Vinh Quang của anh đã đắp nặn từ bảy năm Hô Khiếu xa xưa. Anh từng một mình một ngựa, từng hợp tác phạm tội, nhưng chưa bao giờ là hình tượng một hảo hán quang minh chính đại trên đường chinh chiến.

Thế đã đành, Hô Khiếu anh suốt bảy năm cũng không vượt nổi tứ kết. Đứng cùng chiến trường với các thiên tài thật quá gian nan, anh chỉ hận không có hai đôi tay khiển chuột ấn phím cùng lúc.

Luồn lách luật chơi? Lợi dụng quy chế?

Nói thật anh chẳng ngại làm điều đó đâu. Anh chỉ luôn lo lắng, rằng mình chưa làm mọi cách để đạt đến thắng lợi.

Anh chỉ là một người bình thường, nhưng lòng khao khát chiến thắng không ít hơn bất kỳ ai. Anh không có tài năng thiên bẩm cao vời vợi, nhưng sẽ cắn răng bán mạng làm tất cả mọi thứ vì thắng lợi. Luồn lách? Lợi dụng? Đương nhiên anh sẽ làm. Vì đó chính là vũ khí.

Game này có bug cho anh lợi dụng, thì anh chắc chắn phải lợi dụng.

Không chút do dự, Lâm Kính Ngôn khiển Lãnh Ám Lôi dừng bước tiến. Thế là Mộc Vũ Tranh Phong bắt đầu di chuyển về phía anh.

Hệ thống chưa can thiệp, nhưng tất cả mọi người đều biết Lâm Kính Ngôn đang sử dụng quy tắc thi đấu để tạo nên cục diện bất lợi cho Hưng Hân. Tô Mộc Tranh bị bức phải từ bỏ tầm bắn xa và chướng ngại dung nham che chở mình.

"Tô Mộc Tranh đang lao thẳng tới, Lâm Kính Ngôn ắt rất hài lòng nhỉ?" Phan Lâm nói với giọng điệu pha lẫn châm chọc. Xét cho cùng, các trick lợi dụng luật chơi luôn bị phần lớn mọi người dè bỉu.

Ầm ầm ầm!

Mộc Vũ Tranh Phong vừa di chuyển vừa nhấc pháo lên bắn. Cô không mượn dung nham làm khiên mà tự dốc hỏa lực chính diện. Giữa cô và Lãnh Ám Lôi là một con đường thẳng tắp rộng rãi, nếu đổi thành bất kỳ tuyển thủ Bá Đồ nào cũng sẽ lao thẳng lên, hiên ngang nghênh đón đạn pháo của bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong, áp sát và giết cô bằng mọi giá. Song, Lâm Kính Ngôn thì không.

Anh lùi về, vì chưa vừa ý với địa hình xung quanh. Phía sau có một đống nham thạch nhỏ dễ làm cover, Lâm Kính Ngôn muốn kéo Tô Mộc Tranh đến khu vực bất lợi cho cô.

Tô Mộc Tranh có lựa chọn khác không?

Nếu không đuổi theo, Lâm Kính Ngôn sẽ khiển Lãnh Ám Lôi dừng bước, tình cảnh quay về như ban đầu. Anh duy trì phía ngoài tầm bắn của cô, hai người cứ thế nhìn nhau để rồi ăn thẻ...

Lâm Kính Ngôn vẫn tiếp tục lợi dụng quy chế!

Tô Mộc Tranh cần tránh luật respawn, Lâm Kính Ngôn càng buộc Tô Mộc Tranh phải theo anh đến khu vực có lợi cho Lãnh Ám Lôi.

"Khốn nạn!" Hiểu ra ý đồ của Lâm Kính Ngôn, fan đội khách mắng ầm lên. Những la ó phản đối của họ lại bất ngờ không bị fan Bá Đồ giáng trả.

Bởi fan Bá Đồ đang cảm thấy nhục.

Vị lão tướng về dưới cờ Bá Đồ những năm cuối sự nghiệp tính đến nay vẫn được họ gửi gắm vô vàn tin tưởng. Họ công nhận mọi công lao anh lập nên vì Bá Đồ, họ mong sao nhìn thấy anh cùng Bá Đồ đoạt quán quân.

Nhưng nếu bằng cách thế này...

Nếu chiến thắng bằng cách này, người Bá Đồ thật quá khó nuốt. Họ luôn là những người đánh giá cao quá trình hơn kết quả, nên phương pháp và cách thức là điều quan trọng. Cách làm của Lâm Kính Ngôn, họ rất bất mãn, vô cùng bất mãn.

Cùng nhau phản đối anh?

Fan Bá Đồ lại không đành lòng. Những gì Lâm Kính Ngôn làm trong hai năm qua, họ đều nhìn thấy vào mắt. Họ chứng kiến tinh thần chuyên nghiệp, thái độ kính nghề của anh, chứng kiến quãng đường anh cùng Bá Đồ nỗ lực tiến bước.

Nhưng vì sao, vì sao anh lại chọn một thời khắc mang tính quyết định như đêm nay, để tìm đến thắng lợi bằng cái cách ấy? Vì sao chứ?

Một lần nữa, fan Bá Đồ hoang mang trong thinh lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui