Dịch bởi Lá Mùa Thu
Mọi bàng hoàng lẫn tung hô đều ngừng tồn tại ở một khắc này, cả thế giới như chỉ còn âm thanh phát ra từ hai nhân vật trong trận. Khán giả xem tivi bức thiết muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ai ngờ hai bình luận viên trước đó còn thao thao bất tuyệt, giờ bỗng ngậm tăm như hến. Hình như họ đang che miệng ho dữ dội lắm.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác sắp khóc đến nơi rồi. Hai người có cảm giác như bị lột truồng ngay trên sân khấu dưới vô vàn ánh mắt khán giả, cứ gọi là chết nhục.
Nói gì đây giờ?
Dám nói gì đây giờ?
Nhìn trận đấu trước mắt, cho dù có trăm ngàn điều muốn bày tỏ, cả hai đã không còn khả năng biến chúng thành lời. Những ngợi khen vừa rồi tuôn trào khỏi miệng như cú vả xoáy một vòng tát thẳng vào mặt chính mình, đau như bò đá.
Bình luận viên vốn nên đối xử công bằng với hai đội, không thể thiên vị bất kỳ bên nào. Rõ ràng Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đâu phải vì bắt kèo Luân Hồi mà phấn khích tung hô, họ chỉ phát cuồng lên vì pha thể hiện quá imba của Chu Trạch Khải mà thôi. Ngoạn mục đến thế, bá đạo đến thế, không thắng thì quá vô lý!
Đấy là ý nghĩ thật lòng của họ, vì nếu không, với kinh nghiệm bị Diệp Tu vả mặt chan chát, Lý Nghệ Bác đã sớm uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chứ nào dám hạ kết luận khi HP một bên còn hơn nửa cây?
Lúc đó, họ tin chắc rằng Chu Trạch Khải là vô đối.
Lúc đó, họ quên mất rằng trong thể thao không có tỉ lệ thắng thua 100%.
Lúc đó, họ không nhớ rằng khi giọt máu cuối cùng chưa đổ xuống, trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Lúc đó, và cả hiện giờ đều vậy.
Diệp Tu chỉ mới đột phá cái trình cận chiến bằng súng gây bàng hoàng của Chu Trạch Khải thôi, chứ nào đã thắng đâu? HP Quân Mạc Tiếu vẫn kém Nhất Thương Xuyên Vân cả khúc!
Tuy Diệp Tu đang chiếm chủ động, nhưng ở thế bị động, Chu Trạch Khải vẫn duy trì sức uy hiếp lớn lao như cũ.
Bị treo lơ lửng là trạng thái bất lực ăn đòn của người chơi thường, nhưng Nhất Thương Xuyên Vân vẫn tiếp tục tấn công. Đạn trút như mưa làm người xem có cảm giác đứng bên dưới hắn chẳng khác nào nộp mạng. Thế mà Quân Mạc Tiếu cứ như thiếu não, nhất quyết đánh tiếp dù phải đưa đầu ăn đạn.
Trao đổi ư?
HP thua kém đến thế vẫn chơi trao đổi, có phải là lựa chọn sáng suốt?
Có cùng nỗi băn khoăn, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lại đều ngậm tăm như hến. Diệp Tu nghĩ gì, họ chẳng dám phỏng đoán nữa.
Nguyệt Quang Trảm, Mãn Nguyệt Trảm, Liệt Ba Trảm!
Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu chuyển từ hệ Vật Lộn thành hệ Kiếm, chém liền ba nhát. Ánh sáng lấp loáng bủa vây, cơ thể Nhất Thương Xuyên Vân giữa không trung lảo đảo. Cả Chu Trạch Khải cũng không thể liên tục kiểm soát động tác nhân vật trong tình huống này. Đạn tuôn từ nòng không còn độ chuẩn, bị ba nhát kiếm chém cho văng tung tóe, bay tứ tán khắp nơi. Bản thân Nhất Thương Xuyên Vân thì bị sóng kiếm từ Liệt Ba Trảm kèm giữ, chịu chặt chém như cá trên thớt.
Góc nhìn!
Chu Trạch Khải biết rõ, đây là thời điểm mấu chốt mà chỉ có kiểm soát góc nhìn, quan sát hành động đối thủ, mình mới đủ khả năng bật ngược.
Thế nhưng Quân Mạc Tiếu luôn bắt kịp nhịp xoay góc nhìn của hắn, chui vào những góc chết khiến hắn vô phương tìm thấy. Thứ kỹ thuật cao siêu và phức tạp như Che Ảnh Bước được Diệp Tu sử dụng như bản năng mà không cần suy nghĩ. Thành công đưa mục tiêu vào trạng thái lơ lửng, Diệp Tu lập tức kết hợp combo tấn công của mình với Che Ảnh Bước.
Trong giới chuyên nghiệp, số lượng tuyển thủ bó tay toàn tập với Che Ảnh Bước cũng không ít. Diệp Tu không cầu mong Chu Trạch Khải dễ đối phó, vì hắn đủ tỉnh táo để hiểu cái trình của Chu Trạch Khải ở đâu.
Tên này chẳng liên quan gì bốn chữ "bó tay toàn tập". Dù được hay mất, Chu Trạch Khải cũng sẽ giãy dụa tìm cách. Khéo thay, đó lại là điểm tương đồng giữa hai người.
Thất bại trong việc tìm kiếm đối thủ, Chu Trạch Khải vẫn biết dùng phương pháp loại trừ để đoán đại khái vị trí Quân Mạc Tiếu. Nhất Thương Xuyên Vân không thể xoay đầu về phía hắn, nhưng hai tay thì linh hoạt hơn nhiều. Trong tay có súng, trái là Toái Sương, phải là Hoang Hỏa, cặp súng lẫy lừng khiến bao con người Vinh Quang kinh hồn táng đảm, cặp súng của Súng Vương!
Nòng súng phun lửa.
Không phủ hỏa lực diện rộng, Chu Trạch Khải chọn bắn vào điểm xác định khi mục tiêu đứng ở góc chết, khi bản thân chẳng có lấy tầm nhìn.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đạn xé gió buông.
Khoảng cách quá gần đến mức Diệp Tu không thể khiển Quân Mạc Tiếu né tránh. Nhưng hắn đâu nào muốn né? Đạn có thể xuyên phá da thịt, nhưng không cách nào cản hắn tấn công. Ô Thiên Cơ chuyển đổi hình thái xoành xoạch, chớp mắt đã tạo combo mấy hit. Nhất Thương Xuyên Vân nhắm bắn thì chuẩn, nhưng vì sự phá hoại của đối thủ ở cự ly 0 mà thế bắn trở nên rời rạc, mất phương hướng xác định mục tiêu.
"Tình hình Chu Trạch Khải không quá khả quan!" Giọng bình luận rốt cuộc đã vang lên trở lại. Phát hiện Diệp Tu chiếm chủ động hoàn toàn, Chu Trạch Khải bị khống chế triệt để, Phan Lâm mới đánh bạo cất lời.
"Ừ, Chu Trạch Khải..." Lý Nghệ Bác mới thốt mấy chữ đã nghẹn trân nghẹn trối. Bởi vì làn đạn tuôn ra từ nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân tuy bay tứ tán do lạc lối bởi Quân Mạc Tiếu, nhưng chúng không văng đi theo đường thẳng mà uốn thành cung tròn.
"Bắn Gập!" Phan Lâm gào lên.
Bắn Gập không phải kỹ thuật. Đó là tên một kỹ năng của thiện xạ. Thiện xạ là nghề chuyên về bắn súng nhất trong bốn nghề hệ Súng, có nhiều kỹ năng dưới dạng buff tính thời gian như Bắn Tốc Độ, Bắn Mạnh, tăng tốc độ bắn hoặc tỉ lệ trí mạng. Kỹ năng Bắn Gập cho phép viên đạn bay theo đường vòng cung, độ cong do hệ thống quyết định hoặc tự bản thân người chơi vẩy súng để điều khiển tự do.
Chu Trạch Khải sử dụng Bắn Gập khi Nhất Thương Xuyên Vân còn đang lơ lửng giữa trời. Đạn bay tán loạn vì Quân Mạc Tiếu phá hoại độ chuẩn? Không hề! Chúng chỉ lượn một vòng rồi quay về tìm kiếm hắn, bởi Chu Trạch Khải đã sớm dự đoán khả năng bị quấy rối này. Chọn xử lý bằng kỹ năng Bắn Gập, Chu Trạch Khải không thần thánh đến mức khiển toàn bộ đạn bay theo quỹ tích mong muốn, nhưng lượng lớn vẫn uốn theo cung tròn nhanh nhất có thể, chắc chắn sẽ có ít nhiều trúng Quân Mạc Tiếu.
Chẳng dễ gì mới cất đầu làm người, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lại hóa thân chuột chũi. Thế trận đêm nay gắt vãi, chọn phe nào cũng ăn vả, làm sao đây? Hai người muốn khóc không xong, lẽ nào giữ im lặng mãi đến cuối game?
Bình luận viên chẳng dám manh động, tướng trong trận thì không.
Những đường đạn uốn lượn như ong bay không cho phép người ta dự đoán điều gì, Diệp Tu chỉ đành cố sức né tránh mà vẫn ăn phải vài viên. Có điều, Bắn Gập chỉ là buff thay đổi đường đạn chứ không tăng sức bắn, Quân Mạc Tiếu ăn đạn vẫn có thể duy trì thế tấn công.
Thiên Kích!
Ô Thiên Cơ giũ thành hình thái chiến mâu, xọc về phía Nhất Thương Xuyên Vân đang sắp chạm đất. Mũi mâu đến gần sát, Nhất Thương Xuyên Vân đột nhiên hướng cặp nòng súng về phía Quân Mạc Tiếu, đoàng đoàng hai tiếng. Sức giật sinh ra, cơ thể Nhất Thương Xuyên Vân nhích một góc nhỏ, một góc nhỏ đủ cho hit Thiên Kích của Quân Mạc Tiếu móc hụt.
Người mà tài cao, thì gan cũng lớn.
Chu Trạch Khải có thể bắn hai phát này sớm hơn, mượn sức giật thay đổi góc rơi của mình, nhưng hắn không làm vì biết rõ Diệp Tu sẽ lường trước mà xử lý. Hắn cố tình chờ Diệp Tu ra chiêu rồi mới hành động ở giây cuối cùng, để Diệp Tu đỡ không kịp. Thành công thoát khỏi trạng thái lơ lửng, Nhất Thương Xuyên Vân chạm đất với thao tác Chịu Thân lăn mình, nhưng còn chưa đứng dậy, hắn đã liếc thấy một quả lựu đạn lăn tới sát người.
Ầm!
Lựu đạn nổ tung, Nhất Thương Xuyên Vân bị hất sang bên trong tư thế lăn. Một luồng sáng vút lên trước mắt, Quân Mạc Tiếu theo Hồ Quang Thiểm lướt đến, Đâm Chéo Tay, Tung Hứng Dao... Nhất Thương Xuyên Vân lại bay lên trời.
Hết cách thật rồi ư?
Fan Luân Hồi bị đả kích nặng khi tận mắt chứng kiến át chủ bài nhà mình liên tục rơi vào bị động, dùng mọi cách vẫn tránh không được đối thủ tấn công, chỉ biết đưa cổ chịu đòn.
Đoàng đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng vẫn vang. Lơ lửng trên không, Chu Trạch Khải chưa hề buông chuột. Nhưng có ý nghĩa không, khi lối đánh này chẳng ngăn nổi Quân Mạc Tiếu? Hắn bất chấp tất cả để áp sát, để càn giết cơ mà.
"Làm vậy... đâu có ích gì?" Phan Lâm dè dặt hỏi.
Lý Nghệ Bác quyết tâm ngậm miệng không trả lời. Cuộc chiến No.1 vs No.1 đẳng cấp thế đấy, chọn ủng hộ phe nào cũng có tỉ lệ sụp hố cao. Đêm nay hai bình luận viên lên sóng tivi như để vả mặt mua vui cho khán giả, khổ lắm.
Nhưng khổ nhất vẫn là Phan Lâm. Lý Nghệ Bác dù sao cũng là khách mới, tư cách hơn hắn một bậc, dám giả câm chứ hắn thì không. Cực chẳng đã, Phan Lâm chỉ đành phán bừa.
"Làm vậy sao đẩy lùi Diệp Tu được chứ...?" Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu.
Phan Lâm phán bừa mà trúng, Diệp Tu không bị đẩy lùi, thản nhiên khiển Quân Mạc Tiếu tấn công không ngừng. Đánh kiểu này, hắn chẳng e ngại gì cả. Chu Trạch Khải cũng biết rõ và không trông mong đẩy lùi Diệp Tu bởi đã quá tường tận điều mà Diệp Tu nhắm tới: Sức đè của chiêu cận chiến mạnh hơn chiêu tầm xa.
Quy tắc quá căn bản rồi, quá nền tảng rồi, Chu Trạch Khải sao có thể không biết? Hắn chưa từng cho rằng trình bắn chuẩn không cần chỉnh sẽ giúp mình chơi ngang các nghề tầm gần. Khi mọi người tung hô và kích động vì ngỡ đâu Chu Trạch Khải đột phá rào cản hệ thống, bản thân hắn lại quá hiểu rằng đó chính là nỗi bất đắc dĩ của mình. Chỉ vì, Quân Mạc Tiếu áp quá sát, kèm quá gắt.
Thiện xạ bị áp sát, sẽ bất lợi hoàn toàn.
Quy tắc đơn giản mà một con gà cũng hiểu. Nhưng vì hắn là Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải mà ngoài bơm máu thì không gì không làm được ấy, tình huống cực kỳ bất lợi cho thiện xạ nói chung sẽ không quá đáng lo với hắn. Người ta cảm thấy, chấp luôn bị áp sát thì sao, cuối cùng sấp mặt vẫn là kẻ dám đối đầu với Chu Trạch Khải.
Thực tế điều đó đã đúng với không ít lần. Rất nhiều người thành công áp sát Nhất Thương Xuyên Vân, thế rồi lại trở thành oan hồn dưới nòng súng đôi.
Song, Chu Trạch Khải chưa từng vì thế mà bố láo với ai.
Người khác nghĩ hắn cầm thiện xạ mà vô địch cả cận chiến, nhưng bản thân Chu Trạch Khải chưa bao giờ.
Thiện xạ bị áp sát, sẽ bất lợi hoàn toàn!
Quy tắc nền tảng mà gà mờ cũng thuộc nằm lòng, Chu Trạch Khải không cho rằng mình là cao thủ hàng top thì được miễn nhiễm. Hắn vẫn luôn chiến đấu trên thiết lập đó. Bị Quân Mạc Tiếu áp sát, hắn không ngừng cố gắng thoát thân, chẳng qua trong quá trình thoát thân, hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội sát thương đối thủ. Lối xử lý này dẫn đến pha Barrett Bắn Tỉa hehot, giúp Nhất Thương Xuyên Vân dẫn trước gần 1/3 HP.
Nhờ lợi thế dẫn trước, Chu Trạch Khải mới chọn cách cận chiến bằng súng, một quyết định đồng nghĩa với trao đổi. Lấy công đổi công, lấy máu đổi máu.
Nói cách khác, Chu Trạch Khải không hề trông mong đấu pháp của mình có thể khống chế hay áp đảo Diệp Tu. Mục đích hắn làm vậy, chỉ là để trao đổi.
Trao đổi là gì? Là tôi đánh trúng anh, anh cũng đánh trúng tôi.
Từ Súng Cận Chiến đến hai pha lơ lửng sau đó, Diệp Tu luôn chiếm chủ động và Chu Trạch Khải luôn tranh thủ mọi cơ hội rút máu Diệp Tu. Tích lũy từng chút một, ưu thế dẫn trước HP sẽ giúp Nhất Thương Xuyên Vân qua ải dù ở thế yếu. Đó là suy tính hoàn hảo nhất của Chu Trạch Khải.
Trông có hoa lệ, có imba đến mấy, đến tận cùng cũng chỉ là sự thực thi một logic lúa đến gốc rễ của thiết lập game: Máu nhiều, thì đè máu ít.