Toàn Chức Cao Thủ




//


art by King​

Dịch bởi Lá Mùa Thu

“Lạc Hoa Lang Tạ lao lên! Bách Hoa Liễu Loạn theo sát phía sau! 2 vs 1! Lam Vũ bất lợi rồi, đội trưởng của họ sẽ xử lý ra sao?!”

Những khung cảnh thay đổi chớp nhoáng, bình luận viên gào thét trong phấn khích, một trận đấu thuộc khuôn khổ giải chuyên nghiệp Liên minh Vinh Quang đang đến hồi quyết liệt. Nhóm thiếu niên ngồi trước tivi vã mồ hôi, căng thẳng muốn nín thở, một trong số đó bật dậy, vung nắm đấm hét vào tivi: “Lên đi lão quỷ! Đừng thua tụi nó! Ông không quá đát tới vậy chứ!! Hai thằng tân binh thôi mà? Hôm qua chính ông đã nói vậy mà? Ông xạo với tụi tui hay gì?”

Thiếu niên lải nhải liên tục không dứt, nhưng tình thế trên sàn đấu không vì đó mà thay đổi.

“Phồn Hoa Huyết Cảnh, Phồn Hoa Huyết Cảnh!” Bình luận viên kêu to khi những mảng sáng bắt đầu phủ kín toàn bộ màn hình. Camera zoom vào, liền thấy từ trong vùng ánh sáng một thanh trọng kiếm ác liệt chém xuống.

Máu văng tứ tán để rồi vùi lấp dưới những vầng sáng rực rỡ như chưa từng tồn tại. Bóng người dưới kiếm nhìn như không cam lòng nhưng chẳng thể ngăn HP của mình tụt dần, cuối cùng ngã gục theo nhát kiếm nọ.

“Chiến thắng rồi! Phồn Hoa Huyết Cảnh! Chiến đội Bách Hoa mùa giải này lại thu hoạch thêm một trận thắng nữa, bọn họ xuất hiện và trở thành con ngựa ô lớn nhất mùa giải năm nay. Ai có thể bắt họ dừng bước? Quét Đất Dâng Hương đã thua, Sách Khắc Tát Nhĩ cũng bại! Sẽ là Đại Mạc Cô Yên? Hay là Nhất Diệp Chi Thu? Ok, chương trình trực tiếp hôm nay tới đây là hết, giải thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp hẹn gặp lại các bạn vào cùng giờ này tuần sau!!”

Bình luận viên tuyên bố người thắng, trận đấu kết thúc. Trên màn hình đang chiếu đi chiếu lại pha cuối game khi bộ đôi Bách Hoa last hit Sách Khắc Tát Nhĩ, các thiếu niên ngồi trước tivi vẻ mặt đều buồn bã, ai cũng không nói gì. Thiếu niên la hét lúc nãy bước tới một bước, giận dữ tắt tivi.


“Lão quỷ vô dụng!” Miệng cậu cứ lẩm bẩm mãi. Những người khác chỉ im lặng, trong cả câu lạc bộ này dám đánh giá, dám xưng hô đội trưởng Lam Vũ Ngụy Sâm của bọn họ như vậy chỉ có một mình cậu, những thiếu niên khác không cách nào phụ họa theo.

“Đây vốn không phải là chuyện một cá nhân có thể làm được.” Lúc này bỗng có một cậu trai trong nhóm ngồi trước tivi đứng dậy nói.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn người này, vẻ mặt khinh khỉnh: "Vé vớt có gì muốn trình bày cho mọi người cùng nghe?"

Vé vớt... Một biệt danh đáng xấu hổ, nhưng Dụ Văn Châu từ ngày đầu tiên ghi danh vào trại huấn luyện Lam Vũ vẫn luôn xếp chót bảng. Tốc độ tay không mê nổi của cậu làm tất cả mọi người đều cho rằng cậu không có tố chất cơ bản của một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Thế nhưng cậu vẫn trụ lại. Khi trại huấn luyện Lam Vũ tổ chức sàng lọc quy mô lớn, ai cũng nghĩ Dụ Văn Châu sẽ rơi rụng chắc rồi, ngờ đâu cậu vẫn sống sót và ngồi vào đội trẻ Lam Vũ, có tư cách được đầu tư bồi dưỡng để lên chuyên. Dù vậy, tốc độ tay của Dụ Văn Châu vẫn không cải thiện sau thời gian dài huấn luyện. Cho nên sau khi đào thải lượng lớn ứng cử viên, trong số các gương mặt xuất sắc còn lại, Dụ Văn Châu vẫn bét bảng như cũ. Được đặt bởi Hoàng Thiếu Thiên, người có tư chất cao nhất, biệt danh kia càng nghe càng thấy đúng.

Thế nhưng Dụ Văn Châu chẳng hờn giận gì điều này, chỉ bình thản nói lên cách nhìn của mình.

“Vinh Quang không phải trò chơi của một người.” Cậu nói.

“Ô? Danh ngôn của Diệp Thu à?” Hoàng Thiếu Thiên nói. Diệp Thu là người đoạt cúp vô địch Vinh Quang mùa trước, câu này xuất phát từ miệng của hắn nên rất nhiều người tôn thờ. Thế mà rõ ràng, Hoàng Thiếu Thiên không xem nó ra gì.

“Không phải danh ngôn.” Dụ Văn Châu vẫn thản nhiên nói, “Mà là sự thật.”

“Ý cậu là, nếu đổi thành cậu đang đánh, tình thế sẽ khác biệt?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức châm biếm.

“Không, người cầm chuột nên là cậu.” Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra, từ trước đến giờ người khác nói một câu cậu phải nói ít nhất ba câu, lúc này lại trầm mặc hiếm thấy. Cậu không khỏi thả hồn tưởng tượng, nếu như mình ngồi trong phòng đấu, kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền của mình đứng bên cạnh Sách Khắc Tát Nhĩ, mình có thể làm được những gì?


“Ờ, cái đó hả…” Không thể không trả lời, Hoàng Thiếu Thiên mở miệng rồi lại ngậm tăm. Cậu phát hiện Dụ Văn Châu đã biến đâu mất, cửa phòng khép hờ, chưa gì đã bỏ đi rồi?

Vé vớt dám dạy đời mình? Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa ngẩn người.

Mùa giải thứ hai Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp đã qua gần phân nửa, chiến đội Bách Hoa mới thành lập và gia nhập Liên minh liền thu hút biết bao ánh nhìn. Bọn họ đánh đâu thắng đó, thậm chí chễm chệ vị trí số một trên bảng tổng sắp. Dùng cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ và chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn, họ tạo ra một đấu pháp mới lạ với cặp đôi át chủ bài. Có nhà bình luận mạnh miệng phán rằng, Liên minh Vinh Quang từ đây sẽ bước vào thời đại át chủ bài đôi.

“Thời đại át chủ bài đôi à…” Ngụy Sâm nhìn dòng tít to tướng trên tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử mới nhất đặt trên bàn mình, châm một điếu thuốc.

Át chủ bài đôi quả thực là đấu pháp tuyệt vời. Vốn bản thân hắn đã muốn xây dựng một chiến đội như thế từ rất lâu, nhưng thời cơ vẫn chưa chín!

Ngụy Sâm đưa mắt qua cửa sổ về phía phòng huấn luyện Lam Vũ ở hành lang đối diện, nhìn đám thiếu niên háo hức cắm mặt vào Vinh Quang, trong đó có một đứa ngoại trừ hai tay thao tác không ngừng, cái miệng cũng blah blah không dứt, liên tục có âm thanh tuôn ra từ miệng nó.

Hoàng Thiếu Thiên.

Ngụy Sâm đánh giá cực cao tiềm năng của thiếu niên quen được nhờ cướp boss trong game Vinh Quang này, nên nỗ lực mời nó đến chiến đội Lam Vũ.

Nó nhất định sẽ trở thành át chủ bài tương lai của Lam Vũ, Ngụy Sâm từng nói với rất nhiều người.

Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.

Đó chính là bộ đôi át chủ bài Lam Vũ mà hắn muốn bồi đắp. Hắn đâu chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật kề vai tác chiến trong trận, thế nhưng, liệu hắn có chờ được đến ngày ấy?


Cứ nghĩ đến vấn đề này, Ngụy Sâm sẽ vô cùng phiền não. Hoàng Thiếu Thiên còn xa mới đủ trưởng thành, muốn bước lên sàn đấu chuyên nghiệp còn quá sớm, mà hắn thì sao? Đi qua buổi bình minh của giới Vinh Quang chuyên nghiệp, hắn bắt đầu cảm nhận được sự trượt dốc của mình. Để duy trì phong độ, hắn bỏ tật xấu thức đêm, mỗi điếu thuốc đều chỉ rít vài hơi là vứt, vậy mà vẫn vô ích.

Một năm, hay là hai năm?

Ngụy Sâm có khi không dám nghĩ, hắn sợ mình ngay cả một hai năm này, cũng không thể đảm bảo phong độ đỉnh cao.

Mình… rõ ràng còn rất trẻ mà!

Nhìn bản thân trong gương, mặc dù có chút lôi thôi lếch thếch, thế nhưng 23 tuổi, đi đến bất cứ nơi nào cũng là độ tuổi ngời ngời thanh xuân. Nhưng hắn lại cứ lựa chọn sàn đấu Vinh Quang này, để bị đánh giá là đã vào tuổi xế chiều. Thằng nhóc con lắm mồm kia chẳng phải cứ ra rả gọi hắn "lão quỷ, lão quỷ" đó sao?

Có lão quỷ nào mới 23 tuổi đâu chứ?

Ngụy Sâm tức tối nghĩ. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc thế đấy. Một con người 23 tuổi, mỗi ngày chỉ toàn nghĩ đến hậu sự, thứ trải nghiệm mà Ngụy Sâm cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng cười.

Thời đại mới vừa bắt đầu, mình đã đi đến hồi kết.

Vậy bộ đôi át chủ bài tương lai của Lam Vũ thì sao? Sẽ từ bọn chúng mà ra chăng? Ngụy Sâm nhìn từng đứa từng đứa bên trong phòng huấn luyện kia, bỗng nhiên phát hiện một đứa ngồi lẻ loi trong góc phải, yên tĩnh đọc bài bình luận về trận đấu mới nhất.

Dụ Văn Châu.

Đối với thiếu niên này, Ngụy Sâm chưa từng có chút kỳ vọng nào. Từ lúc mới bắt đầu hắn đã cố gắng khuyên nó bỏ cuộc, thế nhưng thiếu niên vẫn kiên trì đi tiếp, khiến hắn không đành lòng làm khó nó quá. Dụ Văn Châu cứ thế mà trụ lại, một lần, hai lần, mỗi lần đều thành công trụ lại. Nhưng rồi có thể ra sao nữa chứ? Tốc độ tay không tiến bộ nổi của nó căn bản là vô phương sinh tồn trong cái thế giới sống vì apm này. Mọi người chẳng qua, chỉ đang chờ nó tự mình buông bỏ.

Rốt cuộc, Ngụy Sâm đành tiếp tục trông mong Hoàng Thiếu Thiên mau lớn, để mình vẫn còn đủ sức giúp nó một tay, cái thằng nhóc ồn ào ấy. Và biết đâu, hắn sẽ có thể tự thân cảm thụ viễn cảnh Lam Vũ với bộ đôi át chủ bài mà trong thâm tâm vẫn hằng đau đáu.

Khuấy động mà Bách Hoa mang đến không chỉ ảnh hưởng các chiến đội Lam Vũ, Bá Đồ, Hoàng Phong. Bách Hoa là nỗi đau đầu của tất cả các cường đội, dĩ nhiên bao gồm cả nhà đương kim vô địch, chiến đội Gia Thế.

“Phồn Hoa Huyết Cảnh, giới truyền thông đặt tên cho tụi nó luôn kìa, cậu thấy sao?”


Ở chiến đội Gia Thế, khí công sư Ngô Tuyết Phong và Diệp Thu là hai người bạn thâm giao từ game Vinh Quang, từng cùng nhau nâng chiếc cúp vô địch mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên. Lúc này hắn đang ngồi trước máy tính quan sát trận đấu trước đó của Bách Hoa, bỗng cảm giác phía sau có người, chẳng cần quay đầu nhìn xem là ai đã cất tiếng hỏi.

"Quá mạnh, bọn tân binh này mạnh thật." Diệp Thu nói.

"Mình sẽ đụng độ tụi nó vào..." Ngô Tuyết Phong vừa nói vừa lật quyển lịch có ghi lộ trình thi đấu trên bàn.

“Năm sau lận, năm nay Tết tới sớm.” Ngô Tuyết Phong tìm thấy ngày Bách Hoa vs Gia Thế và cả ngày giao thừa gần đó, thuận miệng cảm thán.

“Sắp Tết rồi à?” Diệp Thu cũng nhìn vào quyển lịch.

“Ừ, cũng có lịch nghỉ luôn rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?” Ngô Tuyết Phong hỏi.

“Không có kế hoạch đặc biệt nào cả.” Diệp Thu nói.

“Vẫn ở lại đây thôi hả?” Ngô Tuyết Phong hỏi.

“Chắc vậy!” Diệp Thu nói.

“Ừ…” Ngô Tuyết Phong đơn giản đáp. Vấn đề làm người khác cảm thấy khó xử, dù có hiếu kỳ hắn cũng sẽ không hỏi.

“Vậy, năm sau gặp lại.” Hắn nói.

“Năm sau gặp lại.” Diệp Thu gật đầu.

“Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận