Toàn Chức Cao Thủ

Mưu Đồ Bá Đạo dầu gấu mấy, kỷ lục lập ra cũng như không. 

Giây trước kỷ lục còn đứng đấy, giây sau kỷ lục đã bị thông.

Giữa muôn vàn tiếng mắng chợt xuất hiện một câu thơ mang khí thế ngất trời, những kẻ tấn công gào hú khen ngợi, nháo nhào nhại theo, tiếng ca hát đùa vui trải đầy kênh thế giới, không ít người thay nhau chém tiếp, toàn thế giới lập tức trở thành hội thơ ca lấy chủ đề khinh bỉ Mưu Đồ Bá Đạo là chính, có người còn nghiêm túc thảo luận cách gieo vần bằng trắc.

Tình cảnh này, người của Mưu Đồ Bá Đạo sao có thể không nổi giận, Tưởng Du bùng cháy ngay tại chỗ, kéo tin cũ moi ra cái thằng đầu têu câu thơ kia.

“Đừng ở đó nói cho sướng miệng, thằng Tiên Vô Phong có ngon thì ra ngoài thành hay đấu trường PK với tao, thua nhai thẻ, dám không hả?”

Tưởng Du là hội trưởng công hội, lời nói và hành động đại biểu cho tất cả, chưa từng hổ báo thế này lâu lắm rồi. Nhưng giờ xài clone, trị số nổi giận tăng vụt, đéo quan tâm gì nữa, chạy thẳng lên kênh thế giới khiêu chiến người ta. Thua ăn thẻ, đây là cách dùng từ mới ở Vinh Quang, đồng nghĩa với “thua xóa acc” ban đầu trong game.

Theo lý thuyết, có nhai thẻ cũng chả mất gì, có thể báo mất giấy tờ. Nếu muốn giống xóa acc thì phải hủy thẻ. Nhưng từ hủy thẻ không có khí chất mạnh mẽ gì cả, hô hào khiêu chiến nghe cứ ngu ngu, nên rằng người chơi thích cách nói “nhai thẻ” hơn.

Không bao lâu sau khi Tưởng Du khiêu chiến, người chơi Tiên Vô Phong trả lời: Mưu Đồ Bá Đạo dầu gấu mấy, kỷ lục lập ra cũng như không. Giây trước kỷ lục còn đứng đấy, giây sau kỷ lục đã bị thông.

Tưởng Du nổi điên, nhưng thời gian gửi tin trên thế giới còn đang CD, vì thế cướp máy của thằng khác, gõ tiếp: “Solo PK, dám không hả? Không dám thì nín cho tao!”

Bây giờ là thời gian CD của đối phương, mãi không thấy đáp lời, nhưng CD vừa hết, đối phương lập tức lên tiếng: Mưu Đồ Bá Đạo dầu gấu mấy, kỷ lục lập ra cũng như không. Giây trước kỷ lục còn đứng đấy, giây sau kỷ lục đã bị thông.

“Đù má nó!” Tưởng Du sắp điên rồi. Người xung quanh thấy gã tức giận nên chẳng dám hó hé, có điều với những kẻ trải qua bao sóng gió như họ, hành vi của Tưởng Du lúc này khá ấu trĩ. Làm hội trưởng của một trong ba công hội lớn, lại đích thân chửi lộn với ma mới trên kênh thế giới, hạ thấp đẳng cấp quá rồi.

Còn tên khốn ma mới chả biết nhảy đâu ra kia vậy mà có kinh nghiệm phong phú, phớt lờ sự khiêu chiến của Tưởng Du, biết đối phương đang nhìn nên cứ gửi đi gửi lại câu gợi đòn kia, thành công trong việc chọc tức Tưởng Du.

“Hội trưởng, anh bình tĩnh, tức là thua ngay.” Mọi người vây quanh khuyên can.

“Bình tĩnh? Bình tĩnh có ăn được không? Giờ kỷ lục bị thằng khác đạp, tụi bây bình tĩnh nói tao nghe xem phải làm gì?” Tưởng Du gào thét, người trong hay ngoài trò chơi đều nghe thấy. Đúng vậy, giờ phải làm gì? Mọi người nhìn hội thơ ca trên thế giới mà như nuốt từng trái đắng.

Vào thời điểm nhộn nhịp ấy, năm người Diệp Tu vừa mới kết thúc chuyến phó bản cuối cùng ở Khe Núi Nhất Tuyến. Người khác mất một tiếng rưỡi xong cả ba, họ lại mất hơn một tiếng lãng phí cho việc đi vòng né tránh.

Lúc tin phá kỷ lục của Yên Vũ Lâu hiện lên, Diệp Tu có nhìn thấy, Yên Vũ Thương Thương cũng lập tức gửi tin tới, còn tích cực thương lượng chuyện mua bán phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy cùng Diệp Tu.

“Rừng Rậm Bừng Cháy còn đang nghiên cứu, đừng gấp. Ông cứ tranh thủ kiếm vật liệu ở đó trước đi, nhỡ cái giá tiếp theo trả không nổi, tui cũng không giúp được đâu.” Diệp Tu đáp thế.

“Ông chuẩn bị chào giá thế nào?” Yên Vũ Thương Thương hỏi.

“Còn phải xem tình hình.” Diệp Tu đáp.

“Quá gian xảo, có phải tiếp đó ông sẽ tung tin tụi tui mua hướng dẫn của ông nên mới lập được kỷ lục, rồi để từng công hội khác tranh đoạt đúng không?” Yên Vũ Thương Thương nói.

“Tui không đồng ý cái từ gian xảo này, mà khúc sau là thật mà, có phải quảng cáo giả dối gì đâu.” Diệp Tu trả lời.

Yên Vũ Thương Thương im lặng một lát, chợt gửi tin: “Tụi tui có được ưu tiên không?”

“Ưu tiên cho ông quyền ra giá đầu tiên đó.” Diệp Tu nói.

“......”

Bấy giờ, hội thơ ca trên kênh thế giới đã bắt đầu, bạn trẻ Tưởng Du nhảy ra xù lông với ma mới. Còn đối thủ cạnh tranh của Mưu Đồ Bá Đạo thì vui sướng khi người gặp họa. Bánh Bao Xâm Lấn cười ha ha, đọc đi đọc lại câu thơ của Tiên Vô Phong hai lần, song gõ ra gửi trên thế giới hai lần.

Diệp Tu không có phản ứng gì. Hắn là người của giới chuyên nghiệp, tập quen với chuyện trên sàn đối thủ dưới sàn là bạn. Đương nhiên, bạn này cũng gồm vài thành phần khách sáo, có người chỉ quen biết sơ cũng được tính là bạn. Cách sống không để mâu thuẫn khi thi đấu ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường mang đậm tố chất của dân chuyên nghiệp.

“Mình làm gì tiếp đây?” Đường Nhu hỏi. Sau khi từ bỏ kỷ lục, cô nàng không quan tâm ai giành được kỷ lục nữa, chính cô cũng sợ mình xem hồi lại trở nên sôi trào.

“Đánh bản Vùng Đất Lưu Lạc đi” Diệp Tu nói.

“Vùng Đất Lưu Lạc? Không phải ở đó không tiện sao?” Đường Nhu nghi hoặc.

“Giờ khác.” Diệp Tu cười nói, “Người chơi 33 lên 34, thế thì người chơi 29 cũng lên 30 cả rồi, mấy đứa không thấy Khe Núi Nhất Tuyết ngày càng đông sao?”

“Anh nói...... có vẻ đúng.” Đường Nhu nhìn trái ngó phải.

“Những người cày ở Vùng Đất Lưu Lạc vừa thăng cấp sẽ lao ngay đến phó bản mới. Tốc độ thăng cấp của mọi người rất giống nhau, chênh lệch không quá lớn, nhất là những người được các công hội lớn tổ chức đi phá bản.” Diệp Tu giảng giải.

“Tức là Vùng Đất Lưu Lạc vốn đông dân, nhưng hiện tại di dân sang Khe Núi Nhất Tuyến, nên vùng Đất Lưu Lạc sẽ trở nên vắng người?” Đường Nhu nói.

“Cũng không vắng lắm đâu, nhưng tóm lại độ nguy hiểm sẽ thấp hơn, tụi mình sang đó xem thử rồi nói sau.” Diệp Tu nói xong.

“Tụi em out trước.” Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm lại chuẩn bị out trước.

Mọi người chào tạm biệt nhau, Diệp Tu nhắn tin riêng cho Tô Mộc Tranh: “Giờ bỏ vụ kỷ lục rồi, em không cần chăm chỉ chơi game nữa đâu.”

“Em muốn chơi.” Tô Mộc Tranh đáp.

“Ừ muốn chơi thì cứ chơi.” Diệp Tu nói.

“Out trước đây.”

“Đi đi”

Hai người thoát game, ba người bọn Diệp Tu lại cẩn thận rời khỏi Khe Núi Nhất Tuyến, mà Muội Quang đã được Diệp Tu bảo chờ bên ngoài, bốn người lập đội rồi đi về phía Vùng Đất Lưu Lạc.

Vùng Đất Lưu Lạc, từ sau khi phá kỷ lục ở đây, đội năm người của Diệp Tu đã cố định, cũng không còn lập đội với hai kẻ hay góp mặt cho vui Điền Thất và Nguyệt Trung Miên nữa. Tuy bọn họ vẫn còn giữ liên lạc, nhưng từ ngày bị cuốn vào vòng truy sát của các công hội lớn, Diệp Tu vì tránh ảnh hưởng mà không dám gọi họ sang nữa.

Mà kể từ ngày bị đuổi giết, cả đám chưa từng quay lại đây. Mấy ngày nay, người chơi từ 33 lên 34, 29 lên 30, vừa hay trải qua một giai đoạn lớn. So ra, tốc độ lên cấp của bọn Diệp Tu quả thực bị trì hoãn, mất nhiều ngày vẫn không có gì đột phá. Muội Quang luôn dậm chân tại chỗ, mới cấp 32 lại cao nhất trong bốn người.

“Bốn người tụi anh đánh, Muội Quang cứ theo bọn anh đánh chung trước đã, có cơ hội sẽ cho em luyện tập thử.” Diệp Tu nói.

“Vâng.” Muội Quang đáp.

“Không ngờ tên nhóc như cậu cũng có cơ hội được lão đại chỉ bảo? Lão đại, tên này có tư chất gì? Em chả thấy gì cả.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Lý thuyết vững, chỉ thiếu mỗi thực tiễn, em rảnh thì kéo cậu ấy đi.” Diệp Tu nói.

“Cái này làm khó em quá, nhưng nếu lão đại đã nói, em đành làm theo vậy.” Bánh Bao Xâm Lấn cố lắm mới chịu, nhưng vừa quay đầu đã đổi giọng nghiêm túc: “Tiểu Muội Quang, từ giờ tui chính là lão đại của ông, qua kêu tiếng lão đại nào.”

“Cút!” Muội Quang mà chịu lễ độ với Bánh Bao Xâm Lấn sao?

“Ai dồ gan thế! Có dám solo cùng tui không, thua nhai thẻ?” Bánh Bao Xâm Lấn mới học được từ mới qua lời khiêu chiến của Tưởng Du trên kênh thế giới, áp dụng ngay và liền.

“Xì......” Muội Quang nào chịu, nhưng không thể nói nguyên nhân ra, đành gửi một icon phớt lờ sang.

Vừa tranh cãi vừa đi đến Vùng Đất Lưu Lạc, cũng chọn một đường vắng vẻ tránh người, tìm một cửa vào bản chui vào.

Vào trong, bố trí xong chuyện của từng người liền lập tức cày bản. Vì thế, bên trong bản chợt xuất hiện một cảnh tượng quái dị, rõ là bốn người cùng phá bản, nhưng chẳng khác gì mạnh ai nấy chơi, không ai tìm ai phối hợp. Còn một người chả đánh gì cả, chỉ đứng một bên la gào chỉ huy.

Người kia tất nhiên là Diệp Tu, chuyện khiến hắn lo lắng bấy giờ chính là Muội Quang.

Dạy dỗ tên nhóc này khó hơn Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn nhiều. Hai người kia có sẵn thao tác, Diệp Tu vừa dạy, hai người thoáng chốc đã làm được. Nhưng Muội Quang thì kém xa, cấp bậc hiện nay có thể triệu hồi năm con, mà cả năm vừa ra đã gây rối loạn.

Đừng bảo để đám thú dẫn quái, chắn quái, tụ quái hay vây quái, chỉ khống chế năm con trong tay thôi mà Muội Quang còn làm không được.

Diệp Tu thì vô cùng kiên nhẫn, không ngừng chỉ dẫn kế bên; có điều Muội Quang chẳng chịu thua kém ai, không lâu sau, cậu ta đã bị quái trong phó bản đuổi chạy khắp nơi, buộc Diệp Tu phải ra tay tương trợ.

Bắt đầu từ con số 0 khó thật đấy! Diệp Tu thở dài.

“Muội Quang à, em muốn nâng cao trình độ của mình phải không?” Diệp Tu hỏi.

“Đúng ạ.”

“Trên mạng có mấy phần mềm huấn luyện tuyển thủ chuyên nghiệp đó, em dùng qua chưa?” Diệp Tu hỏi.

“Em down rồi, nhưng khó quá, có phải do em chưa đủ trình không?” Muội Quang đáp.

“Ừm, lát nữa anh soạn cho em một phần cơ bản, em cứ từ từ luyện tập lên.” Diệp Tu nói.

“A, thật à? Cảm ơn lão đại” Muội Quang cãi nhau với Bánh Bao Xâm Lấn xong, thế nhưng bị nhiễm xưng hô của Bánh Bao đối với Diệp Tu.

“Hửm? Gọi tui có gì không?” Bánh Bao Xâm Lấn lại chẳng biết xấu hổ bu ngay đến.

“Cút đi!” Muội Quang lại mắng.

“Cảm ơn đại thần.” Đồng thời không quên sửa chữa cách xưng hô của Bánh Bao với Diệp Tu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui