Toàn Chức Cao Thủ

Đường Nhu hợp lực cùng Tô Mộc Tranh, tiếp tục tụ kẻ trộm Noel và hơn 10 tên cư dân vượt cấp lại rồi thanh lý sạch sẽ. Mà trong lúc ấy, Đường Nhu vẫn là tay đánh chính. Hàn Yên Nhu có được Ý Chí Đấu Giả max cấp, cho nên lực công kích hơn hẳn Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh.

Tiểu quái bị diệt sạch, giết trộm Noel lấy lại quà xong, Đường Nhu khống chế Hàn Yên Nhu chạy về phía Kiếm Phong Sở Chỉ.

Lại là Ý Chí Đấu Giả giai đoạn bảy, hơn nữa tốc độ di chuyển được buff bởi Huyễn Vân không thuộc tính, tốc độ di chuyển của Hàn Yên Nhu nhanh hơn bình thường 30%. Kiếm Phong Sở Chỉ còn bận uốn éo, bị Hàn Yên Nhu đuổi đường thẳng theo kịp.

Kiếm Phong Sở Chỉ cho rằng Quân Mạc Tiếu của Diệp Thu mới là đối thủ lớn nhất của mình, kết quả, Quân Mạc Tiếu chỉ ném bốn em quái đến chơi với gã. Mà kẻ thực sự làm khó gã lúc này lại là Đường Nhu từng bị gã cho vào tròng.

Một mũi nhọn đỏ sậm.

Khi Kiếm Phong Sở Chỉ muốn tránh thì cũng quá muộn màng.

Trường mâu Xích Nguyệt đâm tới Thiên Kích, Kiếm Phong Sở Chỉ bị hất lên trời, thậm chí cơ thể còn giữ nguyên tạo hình gã quay ra sau nhìn.

Trường mâu Xích Nguyệt thu “vèo” lại, nhưng nối tiếp đó là một cú đâm cực mạnh vào ngực, quăng mạnh Kiếm Phong Sở Chỉ nằm bẹp đất.

Phương hướng quăng cũng được chú ý kỹ. Đường Nhu rút kinh nghiệm lần trước, chú ý xem lần công kích này có hấp dẫn thù hận của đám quái hay không. Viên Vũ Côn này lưu loát gọn gàng, sóng xung kích không hề làm tổn thương bất kỳ cư dân nào đang đuổi theo Kiếm Phong Sở Chỉ.

Kiếm Phong Sở Chỉ bị một mâu đâm té, bốn em quái kia cũng chớp lấy thời cơ nhào vào, chẳng hề e dè. Còn không chịu tuân theo khuôn mẫu và thủ đoạn tấn công, đứa giẫm thằng đạp kẻ chọc Kiếm Phong Sở Chỉ đang nằm cạp đất, nói theo luật của hệ thống thì đây là công kích quét ngang.

Kiếm Phong Sở Chỉ cứ như con mồi bị đám sói bắt được, toàn thân bị vây đánh chà đạp, chỉ lú được mỗi cái đầu ra ngoài, trông bất lực vô cùng.

Kiếm Phong Sở Chỉ giãy dụa bổ kiếm, hất một em quái ra rồi lăn mình bò dậy. Chỉ một lúc mà thanh máu của gã đã bị đám quái làm nhục đến rớt nửa cây. Nhưng còn chưa kịp thở dốc, trường mâu của Hàn Yên Nhu đã vọt tới trước mặt. Lần này Kiếm Phong Sở Chỉ có chuẩn bị, nhảy lên tránh. Nhưng sao Đường Nhu có thể bỏ qua được, kích sau nối liền kích trước, mà bốn tên cư dân ở trong mắt Đường Nhu lúc này lại ngoan ngoãn dễ bảo, cùng cô xử lý tên đáng ghét nọ.

Kiếm Phong Sở Chỉ trơ mắt nhìn thanh máu của mình tụt vèo trong thoáng chốc, đánh không lại, trốn cũng không xong, góc nhìn quay trái quay phải, chỉ mong có vị thần tiên nào cứu vớt đời mình.

Kết quả nghe thấy trên trời “bùm” một tiếng thật. Kiếm Phong Sở Chỉ chỉnh góc nhìn lên, trên nóc nhà đối diện có người, nhưng không phải đồng bọn nhà mình, mà là Phong Sơ Yên Mộc.

Người anh em chuyên gia đạn dược của gã bị nổ văng sang con phố bên cạnh hai lần, nhưng ảnh vẫn rất kiên nhẫn Phi Súng nhảy lên. Chẳng ngờ lần này còn thảm hơn hai lần trước. Ảnh vừa phi lên đáp xuống, xoay người đã thấy họng pháo tối om chĩa ngay mặt, đạn pháo hôn “chụt” nổ ngay, chân chuyên gia đạn dược còn chưa kịp đứng vững đã rớt xuống lần nữa. Mà bấy giờ Tô Mộc Tranh không phải để ý gì cả, chuyên tâm đứng trên nóc nhà nã pháo giết tên này.

Một chọi một, một bên là người chơi, một bên là tuyển thủ chuyên nghiệp, kết cuộc không hề khó tưởng tượng.

Bên phía Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu chủ động tiến lên ngăn chặn đám người chơi ở đầu đường.

Đương nhiên, đám kia chính là cao thủ của Gia Vương Triều, biết Quân Mạc Tiếu lợi hại lại không hề biết đấy là Diệp Thu. Nếu biết Quân Mạc Tiếu trâu bò đến trình độ VIP đấy, cả đám nhất định không đi chịu chết.

Thực lực của người chơi thường kém tuyển thủ chuyên nghiệp bao nhiêu? Bởi vì trình độ của mỗi người khác nhau, nên không có đáp án chính xác. Nhưng trong các đợt tuyên truyền hoặc các hoạt động của mỗi chiến đội và câu lạc bộ thỉnh thoảng sẽ có tuyển thủ chuyên nghiệp lên biểu diễn khoe hàng, mời người chơi thường lên đấu mấy ván, một chọi cả đám cũng không phải chuyện đùa.

Bên Gia Vương Triều có tổng cộng năm người đang lao tới, bên kia lại là đại thần VIP nhất trong đám tuyển thủ chuyên nghiệp, trận đấu này quả thật không cần suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng cả năm không hề biết, họ chỉ nghĩ Quân Mạc Tiếu rất lợi hại, nên dù lấy nhiều địch ít cũng phải cẩn thận và chú ý hơn, cả đám không ngờ rằng, thực lực hai bên cách biệt quá lớn, không phải chỉ cần cẩn thận hơn là có thể hóa giải được.

Giữa đường tiếp chiến, Diệp Tu lấy một chọi năm, nhưng lại là bên chủ động tấn công. Quân Mạc Tiếu lao nhanh đến, những kẻ thuộc nghề đánh xa của bên kia bắt đầu ngắm bắn tấn công, lại bị Diệp Tu nhẹ nhàng tránh thoát. Tốc độ áp sát nằm ngoài dự kiến của cả năm, những em cận chiến luống cuống định ra tay, thì Rút Đao Trảm của Quân Mạc Tiếu đã bổ xuống.

Kiếm khí lướt qua, nếu là Diệp Tu, hắn sẽ điều khiển nhân vật nhảy qua Rút Đao Trảm, nhưng chuyện cần tay nhanh mắt chuẩn ấy không phải ai cũng có thể làm được dễ dàng. Thậm chí trong suy nghĩ của người chơi thường, nhảy không phải là cách trốn tránh của Rút Đao Trảm. Thủ pháp mà họ thường sử dụng chính là lùi lại.

Nhảy ra sau tuy cũng là nhảy, nhưng hay được sử dụng như lùi về. Lúc này cả đám định dùng nó để tránh, phản ứng của họ không tính chậm, nhưng họ không tính chuẩn như Diệp Tu.

Khi Diệp Tu ra Rút Đao Trảm, hắn sớm đoán được phản ứng lùi về của cả bọn. Vì thế một kiếm này nắm giữ khoảng cách rất hoàn hảo. Dùng cách nhảy lùi thì vẫn kém một tẹo. Nhưng người bình thường lại không phân biệt được điểm chênh lệch đó, ai nấy cho rằng đã tránh thoát, cuối cùng lại trúng chiêu toàn bộ. Trong lúc nhảy ra sau mà bị kiếm khí quất trúng, cú nhảy này ngược lại bay xa hơn.

Những kẻ có thể xuất hiện ở thành Tội Ác lúc này đều không phải kẻ yếu, cả đám bị đánh bay, nhưng hoàn thành Chịu Thân một cách ngon lành, lăn một vòng trên đất rồi đứng bật dậy.

Kết quả sau một giây, bọn họ chỉ thấy quanh người lóe ánh sáng xanh, cột sáng bay vút lên trời, mà cơ thể của họ cũng bay cao theo cột sáng ấy.

Thăng Thiên Trận.

Lúc mọi người nhận ra, thử ngó sang tên Quân Mạc Tiếu đang đứng trong tầm nhìn mình, tên kia không hề nhúc nhích, rõ ràng chỉ là ảnh phân thân, người thật đâu?

Người thật đang đứng phía dưới họ, đang giơ vũ khí lên, “pằng pằng” liên tiếp hai phát, một em đang lơ lửng bị bắn bay ra ngoài. Tiếp đó, vũ khí hất thành chiến mâu, nhấc đâm, lại một người nữa ra đi. Xoay người đưa tay tung chưởng, thêm một em nối gót giữa tràng âm thanh đinh tai nhức óc. Chuyển tiếp, chiến mâu rũ xuống biến về hình thái súng, ba tiếng “bùm bùm bùm”,  ba phát đạn pháo của Pháo Chống Tăng lại đẩy bay một em ra ngoài.

Thời gian chỉ trong một skill Thăng Thiên Trận, Diệp Tu hoàn thành thao tác của bốn chiêu nhắm chính xác vào bốn người, đám anh em giây trước còn kề vai bên nhau, giây sau đã lang bạt bốn phía. Một em duy nhất bình yên đáp đất, xui xẻo thay lại là một tên hệ viễn trình, bị Quân Mạc Tiếu quần ẩu một trận.

Bốn em kia rơi xuống đất, lặp lại lịch sử của Kiếm Phong Sở Chỉ. Xung quanh đều là cư dân thành Tội Ác, thoáng cái đã bị quái để mắt đến, mỗi người có thêm một cái đuôi.

Giờ nên xử em hầu bám đuôi mình hay đi cứu thằng bạn hệ viễn trình sắp tạch hay cứu Kiếm Phong Sở Chỉ đang hấp hối trước?

Chọn sao đây! Thật khó chọn quá đi mà! Nhưng nó không làm khó cả lũ được lâu, bởi vì Đường Nhu đã thay họ loại bỏ một lựa chọn.

Kiếm Phong Sở Chỉ, nói thật, nếu muốn một chọi một, bằng kinh nghiệm và kỹ xảo thành thạo của gã, gã chưa chắc thua Đường Nhu chỉ có tốc độ thao tác nhanh.

Đáng tiếc, gã quá tâm cơ, gã không nên chơi trò kia. Bây giờ bị Diệp Tu cho ăn miếng trả miếng, bản thân bị quái quấn thân, Đường Nhu cũng vì gã mà buộc phải dùng quà Noel lấy được. Lúc này Đường Nhu đã có Ý Chí Đấu Giả, công kích vừa nhanh vừa mạnh, một mình Kiếm Phong Sở Chỉ còn không đọ nổi, huống chi giờ còn đeo theo bốn em hầu.

“Liều thôi!”

Kiếm Phong Sở Chỉ nghĩ.

Lúc trước gã cũng quyết tâm giống vậy, kết quả chọn sai đối tượng. Lần này quyết tâm, khí thế đã giảm bớt vài phần, liều là liều mạng, nhưng không quá bất ngờ khi liều chết luôn.

Kiếm Phong Sở Chỉ vừa đứt, ý định sang đây của năm tên kia cũng đứt. Cả bọn vội nghĩ cách cứu ông bạn đang bị Quân Mạc Tiếu đập sắp chết kia rồi chạy trốn, nhưng nào có dễ vậy, giờ muốn trốn cũng đã khó khăn muôn vàn.

Đường Nhu xử lý Kiếm Phong Sở Chỉ xong, Tô Mộc Tranh ở trên cao cũng giết chết chuyên gia đạn dược nọ. Lúc này 3 đấu 5, không hề chừa chút đường sống cho đối phương.

Chỉ trong chốc lát, người thứ nhất bên đối phương ngã xuống.

Tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba…

Kiếm Phong Sở Chỉ chết rồi. Mấy người anh em của gã cũng chẳng ai còn sống, trên con phố phủ đầy mưa bụi, Hàn Yên Nhu ngoan cường đứng lên, cô có thể đứng đến cuối cùng, bởi vì bên cạnh cô có thêm hai đồng đội.

“Dữ! Quá dữ!!” Đấy là lời bình cuối cùng của người đã ngồi cạnh xem cả trận – Trần Quả. Trận PK này, cả thủ phạm và đồng lõa đều bị giết sạch, hơn nữa một trong hai bên bị lép vế hoàn toàn, người coi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Trần Quả hưng phấn không thôi, chỉ tiếc nuối là bậc thầy pháo súng kia không phải mình, cô muốn sánh vai chiến đấu cùng Diệp Tu và Đường Nhu.

Hai đứa này thì sao? Trận chiến đặc sắc đến vậy, chắc chúng hưng phấn lắm nhỉ?

Trần Quả nhìn xem phải, kết quả thấy ánh mắt Diệp Tu rất bình tĩnh. Không, đây không phải bình tĩnh, đây là đuối như trái chuối. Thằng này còng lưng như muốn nằm sải lai lên bàn, trông không chút tinh thần, gây ngứa mắt hệt như mấy tên vô dụng không làm nên trò trống gì.

“Hết chuyện rồi, làm tiếp nhiệm vụ đi!” Diệp Tu nói.

“Vâng.” Đường Nhu đáp.

Xong? Xong rồi đó hả????

Trần Quả không tin nổi, một trận PK chấm dứt mà chẳng ai nói gì, cứ bình tĩnh làm tiếp nhiệm vụ của mình thế ư? Nếu cô giành chiến thắng sau một trận đầy kịch tính giống vậy, cô sẽ hưng phấn trò chuyện với đồng đội cả tuần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui