Toàn Chức Cao Thủ

Tốc độ Sao Xạ Tuyến rất nhanh, khó mà né tránh.

Nhưng khó không có nghĩa là không thể. Cái càng khó, càng cần người chơi vượt qua, vậy mới thể hiện rõ trình độ người chơi. Là tuyển thủ hàng đầu trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang, né tránh Sao Xạ Tuyến không phải việc khó khăn gì. Nhất là vào lúc không có chiến thuật gì, giáp mặt đánh Sao Xạ Tuyến, tám chín phần sẽ không trúng.

Tuyển thủ kia không phải không biết, nhưng đây không phải một trận đấu nghiêm túc, nó chỉ mang tính giải trí, nên cũng chẳng cần mất sức tính kế, có kỹ năng gì cứ quăng hết ra, hên thì trúng.

Sao Xạ Tuyến được dùng trong hoàn cảnh hết sức lơi là như vậy. Chu Trạch Khải đương nhiên sẽ không trúng, trong nháy mắt nó bắn thẳng đến, Nhất Súng Xuyên Mây của cậu đã nhảy lên, tránh Sao Xạ Tuyến đồng thời còn vượt qua một rào chắn.

Tiếng “Bốp” vang lên, Sao Xạ Tuyến bắn trúng rào, lực sát thương mạnh mẽ của ma pháp thoáng chốc đã đập nát rào chắn.

Gỗ vụn bay tán loạn, ai cũng không nghe thấy tiếng “Cạch” nhỏ vang lên. Nếu nghe thấy nó, người chơi có kinh nghiệm đều đoán được, đây là tiếng lên đạn, hơn nữa còn không phải hành động lắp đạn trong công kích thường, đó tuyệt đối là một kỹ năng.

Vụn gỗ bay loạn rồi rơi xuống, ma đạo học giả còn đang bay vọt tới, ai dè chỉ thấy họng súng đen ngòm ngắm ngay mình.

“BẰNG!”

Tiếng súng vang dội, ngọn lửa phun ra như một vụ nổ mạnh, khói súng tỏa ra từ bộ giảm chấn, tạo nên một lớp bụi đất cuồn cuộn ngay bên người Nhất Súng Xuyên Mây. Nhìn hiệu ứng của kỹ năng cũng đủ biết thương tổn do một kích này gây ra không hề nhỏ. Đây chính là đại chiêu có lực công kích mạnh nhất của thiện xạ: Barret Bắn Tỉa.

Đúng vậy, Nhất Súng Xuyên Mây hiện đang cầm một khẩu súng bắn tỉa cực lớn. Đây dù sao cũng là trò chơi, để mang lại hiệu quả khi sử dụng kỹ năng, vật trong tay nhân vật sẽ biến thành món đạo cụ có liên quan tới kỹ năng, trên trời dưới đất, chẳng ai biết đào từ đâu ra.

Nhìn thấy lửa đạn mới bắt đấu né tránh Barret Bắn Tỉa ở khoảng cách này, đây không phải khó nữa, mà là một nhiệm vụ bất khả thi.

Đầu ma đạo học giả bị bắn trúng, tức thì nổ văng máu, mà nó còn mang lại tác dụng gấp bội khi bắn trúng đầu, tạo nên hiệu quả ẩn nhân hai tổn thương của “Barret Bắn Tỉa”.

Song ma đạo học giả trông như bị bắn nát đầu kia, thật ra chỉ là hiệu quả của trò chơi mà thôi. Hắn bị thương nặng nhưng không chết ngay. Hắn tạm thời không thể tiến lên nữa, một súng bắn ngay đầu khiến đầu hắn trông như đầu tàu, kéo thân hắn bay vèo ra ngoài. Chỉ chớp mắt, hắn từ hạng hai rớt xuống hạng chót.

Tiếng vỗ tay lại âm vang.

Thật ra thì, phần lớn khán giả cũng không rõ những chi tiết nhỏ nhặt ẩn trong chiêu Barret Bắn Tỉa đơn giản mà bạo lực kia của Chu Trạch Khải, nhưng một phát trúng đầu uy phong như thế, nhìn sướng mắt thôi cũng đủ để đổi lấy tiếng vỗ tay của khán giả rồi.

Bấy giờ, Nhất Súng Xuyên Mây lại xoay người Phi Súng chạy tiếp.

Phía sau cậu ta, hai tuyển thủ pháp sư chiến đấu và cuồng kiếm sĩ đang vừa đi vừa chiến. Hai nghề này khuyết thiếu những kỹ năng tầm vừa và xa, lại còn bận diễn thâm cung nội chiến, không thể ngăn cản Nhất Súng Xuyên Mây đang cho cả lũ hít khói. Trận đấu nhanh chóng mất đi màn tranh ngôi căng thẳng, không còn nhiều thú vị nữa. Nhưng mấy trò giải trí kiểu này hiếm khi quan trọng thắng thua lắm.

Hiện tại, thao tác di chuyển ổn định và hoành tráng của Nhất Súng Xuyên Mây thu hút ánh nhìn nhất, tiếp đấy là hai tuyển thủ chuyên nghiệp đang đánh nhau phân cao thấp. Bốn người chơi cũng dần nhập cuộc, cuộc hỗn chiến của bốn khán giả xếp thứ ba, còn ma đạo học giả bị súng bắn nát đầu kia, lúc đứng lên đã tụt xuống hạng chót, hắn vội chật vật đuổi theo, thành ra chỉ thu hút thứ tư.

Lời diễn giải cho trận đấu và những pha đặc sắc chiếu lại trên màn hình không chú trọng vấn đề kỹ thuật nữa. Chỉ tìm mấy cảnh trùng hợp thú vị để giải thích với mọi người. Trận đấu này không chỉ mong chờ tiếng vỗ tay, mà còn mong tiếng cười nữa.

Trên thực tế, trận đấu coi như khá thành công. Sau khi bị Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải bỏ xa, hạng nhất đã định, vì tranh hạng nhì mà chém nhau túi bụi thì quá nhảm. Cả đám bắt đầu thả lỏng, thật sự coi trận đấu trở thành một trò vui. Lúc đầu tuyển thủ chỉ so đấu với tuyển thủ, không nỡ bắt nạt khán giả. Nhưng sau khi có bạn khán giả dũng cảm đánh luôn tuyển thủ chuyên nghiệp, hai bên quần thành một nùi, bên trong đủ trò khôi hài.

Một tiếng còi vang lên, Chu Trạch Khải đã đứng ở đích. Còn đám phía sau đâu? Lúc này chỉ còn lại bốn. Bốn khán giả, ba em đã tạch trên đường chạy, người duy nhất còn sống lại trùng hợp là người chơi nữ kia, hiển nhiên ba anh tuyển thủ kia đã cố tình nhường nhịn chị em phụ nữ. Nếu phát huy khả năng thực sự của mình, cả ba đã sớm xử sạch ba khán giả, không đến mức rửng mỡ xà quần với họ. Chẳng qua lúc sau ai cũng chuyển sang diễn hài, vậy nên đánh tùm bậy tùm bạ cả.

Lúc này cả bốn cùng chạy ầm ầm tới đích, cũng chẳng biết vì sao pháp sư chiến đấu và cuồng chiến sĩ kia đột nhiên ăn ý, bỗng chung tay ăn hiếp ma đạo học giả, xử xong ẻm trước khi cán đích. Rồi sau đó hai người lại quần nhau, cố ý tạo cơ hội cho khán giả nữ, sau khi cô nàng thành người thứ hai cán đích, cả hai mới đánh đánh giết giết tới đích.

Trận đấu chấm dứt, bảng điện tử cũng hiện ra thành tích và vị trí của người tham gia.

Tiếp đấy, nó còn thống kê cả điểm công kích và thương tổn trong trận của từng người cho mọi người xem. Bình luận viên lại lấy số liệu vị trí ra trêu chọc, bầu không khí của cả nhà thi đấu trở nên vui vẻ.

Sau đó tám người trở về sân đấu, người chơi nữ giành vị trí thứ hai, dưới lời dẫn dắt của MC, chiếm được sự tán thưởng từ quán quân Chu Trạch Khải, khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ bừng, vọt khỏi sân khâu mà quên nhận quà luôn.

Ba tuyển thủ khác hiển nhiên không hề để tâm gì đến màn chém giết nhau trong trận, vui cười phối hợp với MC.

“Trạch Khải giành được giải nhất thật rồi, tâm trạng của anh thế nào?” Phỏng vấn đại thần là chuyện phải làm.

Với vấn đề này, Chu Trạch Khải đáp khá nhuần nhuyễn, vừa nghe đã mở miệng ngay: “Vui lắm.”

Có điều chỉ mới hai chữ đã lập tức ngậm miệng, tươi cười nhìn MC. MC nào dám nói nhiều, hoạt động hôm nay chủ yếu là lấy lòng fan và khán giả, gã lại nói mấy câu với ba khán giả nam, trao quà lưu niệm, tiết mục chạy vượt rào đầu tiên đã kết thúc.

Sau đó tới tiết mục thứ hai, thi nhảy cao. Nhảy cao này không phải so độ cao, mà so tốc độ. Xem ai có thể nhảy lên điểm cao nhất nhanh hơn.

Bao năm qua, tiết mục này đều được thiết kế thành một ngọn núi hoặc một tòa nhà cao tầng. Nhưng năm nay, sau khi hình chiếu 3D xuất hiện, thì đó lại là những bàn đạp lơ lững trên không.

Tất nhiên là để tiện cho việc chiếu ảnh 3D. Nếu dùng ngọn núi hay nhà lầu, chiếu hình 3D ở giữa sân, khán giả không thể nào nhìn thấy toàn cảnh được. Mà bàn đạp trên không thì chẳng khác gì ngọn núi hay nhà lầu trong suốt, khán giả ngồi đâu cũng có thể nhìn thấy toàn bộ tuyển thủ.

“Tiếp theo, xin mời tuyển thủ đến từ chiến đội Gia Thế, người mà ai ai cũng yêu thích và quen thuộc, Tô Mộc Tranh.”

MC vừa thông báo, cả khán đài vỗ tay ầm trời. Nữ tuyển thủ xinh đẹp như Tô Mộc Tranh, có là fan của chiến đội đối địch cũng không ai ghét nổi, bảo rằng người gặp người thích hoa gặp hoa nở cũng không quá. Tiếng vỗ tay hiện tại, trừ khi là tuyển thủ của đội chủ nhà, nếu không đổi thành bất kỳ vị đại thần nào cũng khó mà địch lại.

“A A A, Tô Mộc Tranh, Tô Mộc Tranh” Trần Quả lại kích động nhảy dựng lên. Trong lòng Diệp Tu thoáng bất an. Tô Mộc Tranh tự nhiên dùng kính viễn vọng làm gì, chắc không chỉ tìm mình vẫy tay đâu nhỉ? Đừng bảo con bé định đếm rõ số ghế rồi kéo mình lên trển đấy nhé?”

Thỉnh thoảng troll nhau cũng khá phù hợp tính cách của Tô Mộc Tranh. Nhưng biết rõ Diệp Tu không xuất hiện trước công chúng, không hỏi trước đã tự ý chơi nhau như vậy, hơi tùy hứng quá rồi, Diệp Tu cảm thấy đây không hợp cách xử sự của Tô Mộc Tranh.

“Mộc Tranh, em định dùng cách gì để chọn khán giả đây?” Giọng điệu của MC rất hưng phấn, có lẽ vừa nãy chịu áp lực quá lớn khi trao đổi với đại thần như Chu Trạch Khải.

“Nhờ máy chọn trước đi.” Tô Mộc Tranh nói.

“Được, chúng ta sẽ quay màn hình, rồi em kêu ngừng nhé.” MC dứt lời, màn hình bắt đầu quay.

“Ngừng.” Tô Mộc Tranh hô ngừng còn nhanh hơn Chu Trạch Khải, MC xém chút ngã quỵ, toàn khán đài rộ đầy tiếng cười.

Trần Quả vui đã mới nhớ nhìn số ghế, thấy không phải mình nên uể oải vô cùng. Thần tượng đang ở trên sân, sự chờ mong của Trần Quả vượt xa trước đấy.

MC cũng câm nín không dám bảo Tô Mộc Tranh hô chậm lại, gã sợ cô nàng bắt chước Chu Trạch Khải.

Kết quả lượt thứ hai, sau khi màn hình quay, Tô Mộc Tranh hô ngừng rất bình thường.

“Ầy…lại không phải.” Vẻ mặt Trần Quả đầy thất vọng.

“Đổi cách thôi nhỉ?” Sau đó không đợi MC nói, Tô Mộc Tranh chủ động đề nghị.

“Hả? Mộc Tranh nghĩ ra biện pháp mới sao?” MC hớn hở hỏi.

“À không, em gọi đại hai số nhé?” Tô Mộc Tranh nói.

MC sụp đổ, Tô Mộc Tranh định bắt chước Chu Trạch Khải ư?

“Em chọn khu C!” Tô Mộc Tranh nói.

“Ý….” Trần Quả hoảng hốt kêu lên, họ đang ở khu C.

“Hàng 18.”

“Á…” Trần Quả nhảy dựng lên, họ đang ở hàng 18.

“Số 21.” Tô Mộc Tranh nói chắc nịch.

Đầu Trần Quả nổ cái bùm, tựa như có thứ gì đang bùng cháy, cô hơi khó tin hỏi Đường Nhu bên cạnh: “Số bao nhiêu?”

“Số 21 là chị đó” Đường Nhu cũng vui vẻ thay Trần Quả, không ai rõ Trần Quả mê Tô Mộc Tranh nhường nào hơn cô.

Ánh mắt Trần Quả ngỡ ngàng, nhưng nhìn xung quanh lại thấy tất cả mọi người đang quay đầu nhìn mình, trong ánh mắt chứa đầy hâm mộ và ghen tị.

“Là chị thật à.” Trần Quả chợt lúng túng.

Mà trên sân khấu, Tô Mộc Tranh lại nói: “Em có ý kiến này, em muốn chọn bạn bên cạnh bạn kia, thế lỡ mà trúng hai bạn có quen biết sẽ rất thú vị.”

“Ừ, ý kiến của Mộc Tranh rất hay, vậy em định chọn ai? Số 19 hay 23?” MC tiếp lời. Khu ghế trong nhà thi đấu được xếp theo chẵn lẻ, nhóm Trần Quả ngồi bên khu số lẻ. Mà nghe thấy ý kiến của Tô Mộc Tranh, Diệp Tu số 19 và Đường Nhu số 23 liếc mắt nhìn nhau, Trần Quả còn kích động la lên: “A, tụi mình còn có thể lên thêm một người nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui