Toàn Chức Cao Thủ

Chăm sóc Diệp Thu thật ổn thỏa, đóng cửa rời khỏi, Diệp Tu nhìn thoáng qua Trần Quả đứng bên ngoài, bỗng nhiên nói: “Tất cả lên đây hết, bên dưới không còn ai, thế có ổn không đấy?”

“Đúng há.” Trần Quả nghĩ tới việc này, vội mở cửa chạy xuống.

Diệp Tu nhanh chóng xuống lại lầu một, nhìn thấy Trần Quả bình yên canh trước quầy, hiển nhiên ngắn ngủi mấy phút không thể xảy ra bi kịch gì.

Đồ ăn trên bàn đã sớm thu dọn xong, vừa nãy Diệp Thu gục lên nên vẫn chưa gấp vào. Rượu uống không bao nhiêu cũng đặt trên bàn. Diệp Tu cầm lấy chai rượu quơ quơ với Trần Quả: “Rượu để ở đâu?”

“Đưa lại đây đi” Trần Quả vươn tay.

Diệp Tu đi tới đưa, Trần Quả lại hô: “Còn cái ly nữa.”

“Hả? Bà chị còn muốn uống nữa?” Diệp Tu nói.

“Không có việc làm á, cậu muốn thử chút không, xem có yếu như em trai mình không?” Trần Quả hỏi.

“Không cần thử tui cũng biết.” Diệp Tu ngoài miệng thì nói vậy, cầm rượu sang còn mang theo hai cái ly.

“Thôi thì ăn Tết, thả phanh uống rượu với chị cũng được.” Diệp Tu nói.

“Ừ, chỉ cần không thường uống, nó sẽ không ảnh hưởng tới sự ổn định của tay cậu đâu.” Trần Quả nói.

Diệp Tu nhanh chóng rót hai ly rượu, đưa một ly cho Trần Quả. Trần Quả nhận lấy, cầm trong tay lắc lắc, như đang chơi đồ chơi.

“Nhà có anh em tốt thật đấy.” Trần Quả đột nhiên cảm thán, “Dù thường xảy ra tranh chấp, nhưng cũng rất hạnh phúc.”

“Ừ.” Diệp Tu khẽ lên tiếng. Hắn biết, không phải Trần Quả đang giảng lý lẽgì, cô chỉ cảm thán cảnh đời mà thôi. Ở tiệm net Hưng Hân hai tháng, hoàn cảnh của Trần Quả, tuy không nghe Trần Quả tự nói, Diệp Tu vẫn biết khá nhiều từ miệng người khác. Sống một mình nhiều năm, đáy lòng Trần Quả luôn khát vọng thứ tình thân này.

Tiếc rằng, thứ tình thân này không thể thay thế, nên Diệp Tu cũng không biết nên an ủi câu gì, chỉ imlặng lắng nghe. Lúc Trần Quả uống rượu, hắn cũng uống một ngụm.

Cuối cùng, đám khách thưa thớt trong tiệm rời đi hết. Ngày này không ai muốn thâu đêm, sau khi đưa tiễn vị khách cuối cùng, Trần Quả đứng ngoài cửa hồi lâu, thở ra làn khói trắng dài, xoay người đi vào, thuận tay kéo cửa khóa lại.

“Hôm nay đóng cửa.” Vừa nói vừa tắt đèn trong phòng, chỉ chừa mấy ngọn đèn đủ chiếu sáng máy tính cố định của bọn họ.

Diệp Tu đứng lên khỏi quầy, cơ thể thoáng lảo đảo, nhìn thoáng qua máy tính chuyên dụng bên kia, duỗi thắt lưng bảo: “Hôm nay bận cả ngay, mệt rồi, chắc tui cũng nên đi nghỉ sớm.”

Vừa nói vừa đi lên lầu.

Trần Quả giật mình, liếc mắt nhìn về phía quầy, thấy ly rượu rỗng ngay chỗ Diệp Tu vừa ngồi, cô chợt ngợ ra.

“Thì ra đều yếu như nhau….” Trần Quả âm thầm bật cười, dự là Diệp Tu cũng uống đến choáng váng rồi, chẳng qua khả năng kiềm chế mạnh hơn mà thôi, không vô tình tự chuốc say như cậu em trai.

Kết quả nguyên cả đêm, thật ra Trần Quả uống nhiều nhất, cuối cùng lại là người thanh tỉnh nhất. Thời gian cũng không còn sớm, thấy Diệp Tu đi rồi, Trần Quả bèntắt hết điện đóm, đi lên lầu hai.

“Cậu ngủ bên chỗ chị hén?” Lúc Trần Quả lên tiếng, Diệp Tu mới vào nhà mà thôi.

“Không cần, tui ngủ ở đây được rồi.” Diệp Tumạnhhơn Diệp Thu nhiều, ít nhất không chỉ sô pha thành bàn trà.

“Đi đi, chị ngủ bên chỗ Tiểu Đường.” Trần Quả nói.

“Tui sẽ làm rơi tàn thuốc lên giường bà chị đó…” Diệp Tu nói.

“Chú mày cứ làm rơi thử xem.” Trần Quả trừng mắt.

“Vậy nên tui ngủ ở đây được rồi.” Diệp Tu nói, nằm lên sô pha rồi nói tiếp: “Thật ra, chị cũng có thể cho tui mượn thứ gì để đắp mà.”

“Chờ.” Trần Quả đành đi vào phòng, cầm mền ra ném cho Diệp Tu.

“Mai gặp.” Diệp Tu đắp kín người, nói với Trần Quả.

“Mai gặp…” Trần Quả cũng không nói gì nữa, trở về phòng mình nghỉ ngơi. Tuy cô không say, nhưng tác dụng của cồn dần phát huy không ít, đêm nay Trần Quả ngủ rất ngon, thoáng nhắm mắt mà trời đã hửng sáng.

Xoay người rời giường nhìn bên ngoài, mùa đông lạnh giá, ánh dương chiếu rọi trên cao, ngược lại là thời tiết tốt.

Trần Quả mặc quần áo, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy trên sô pha chẳng còn ai, cửa phòng chứa đồ lại đóng kín.

“Mới dậy đã chơi game à?” Trần Quả nói thầm, đi rửa mặt rồi xuống lầu, nhìn thấy bàn ăn đã được mở ra, trên bàn để một đống đồ, có người đang ngồi cạnh bàn, miệng ngậm ống hút uống sữa.

“Chào buổi sáng.” Thấy Trần Quả đến, người nọ lập tức vẫy tay.

“À, cậu dậy rồi à…” Trần Quả nhận ra đây là Diệp Thu, phương pháp nhận thức rất đơn giản, Diệp Thu và Diệp Tu mặc quần áo không giống nhau.

“Đúng vậy, tên kia còn đang ngủ, bị tôi ném vào trong rồi. Tôi ra ngoài dạo một vòng, mua vài món, không biết bữa sáng hai người có ăn mấy món này không?” Diệp Thu nói.

“À, thường tụi chị đều mua đồ ăn ở mấy quán quanh đây, giờ ăn Tết nên không bán nữa.” Trần Quả dứt lời đi tới. Nhìn mấy món trên bàn, rõ là hàng mua từ siêu thị.

“Vậy chị cứ tùy ý ăn đi.” Diệp Thu nói.

“Ừ.” Trần Quả gật đầu. Diệp Thu đã uống xong sữa, sau đó chuồn tới chỗ máy tính chuyên dụng mà Diệp Tu vẫn hay chơi game.

“Bình thường tên kia chơi game mỗi ngày ở đây hả?” Diệp Thu hỏi.

“Chơi game mỗi ngày, nhưng chỗ ngồi thì không cố định.” Trần Quả nói.

“Sao lại có người dễ dàng tha thứ cho tên đó chơi game mỗi ngày chứ.” Diệp Thu liên tục lắc đầu.

“Cậu không chơi Vinh Quang à?” Trần Quả hỏi.

“Không chơi.” Diệp Thu lắc đầu.

“Là không thích chơi thật hay vì tên kia chơi nên cậu không chơi?” Trần Quả cười hỏi.

“Không thích chơi thật mà!” Dứt lời, Diệp Thu liền ngồi xuống vị trí kia, khi mở máy tính còn hỏi trước Trần Quả: “Được không?”

“Phảimở máy chủ trước.” Trần Quả nói xong, đi tới quầy mở máy chủ: “Giờ thì được rồi.”

“Vâng, cám ơn chị!” Diệp Thu lên tiếng trả lời.

Trần Quả nhìn Diệp Thu nhanh chóng đeo tai nghevào, đang muốn xem Diệp Thu – kẻ không biết chơi game chơi như thế nào, bỗng nghe thấy có người đang gõ cửa cuốn bên ngoài tiệm net. Sáng nay Diệp Thu có ra ngoài, nhưng cậu ta đã đóng cửasau khi về.

“Hôm này còn khách ư?” Trần Quả nghi hoặc, kéo công tắc mở cửa ra nhấn nút, cửa cuốn “vèo” lên.

“Năm mới vui vẻ!”

Trần Quả chợt nghe thấy bên ngoài có người phấn khởi hô lên, đồng thời“Bụp” một tiếng, dây kim tuyến, giấy màu bay lả tả, nổ ngay trước mặt cô, hiển nhiên, có người đang bắn pháo hoa giấy ngoài cửa.

Trần Quả bị hù hết hồn, có điều đây là lời chúc Tết, không thể giận nổi. Đặc biệt khi nhìn thấy người đứng ngoài, Trần Quả thậm chí còn vừa mừng vừa lo.

Người đứng ngoài cửa, chính là Tô Mộc Tranh.

“Ai ôi, xin lỗi nhé!” Lúc này, Tô Mộc Tranh cũng thấy rõ người bị cô bắn pháo là Trần Quả, nhất thời cảm thấy hết sức xấu hổ. Nhìn thấy trên đầu, mặt và cổ Trần Quả đầy dây kim tuyến, vội vươn tay giúp lấy xuống.

“Không sao cả, không sao cả, không sao cả.” Nhìn thấy thần tượng giá lâm, Trần Quả vui còn không kịp, làm sao để ý mấy thứ đó.

“Mau vào, mau vào, mau vào” Trần Quả mau chóngtiếp đón.

“Xin lỗi, em nghĩ Diệp Tu thức suốt đêm, nên người mở cửa nhất định là anh ấy.” Tô Mộc Tranh còn giải thích.

“Đừng lo, đừng lo.” Trần Quả vội nói, dám để idol phải giải thích liên tục với mình, Trần Quả hết sức hoảng. Hận không thể móc tim mình chứng minh cho Tô Mộc Tranh biết, cô không để ý gì hết đó.

“Em…. Cứ ngồi đại đi nhé.” Đối mặt với idol, người không sợ trời sợ đất như Trần Quả lại luống cuống không biết nên tiếp đón thế nào, bản thân nên lấy trái cây, kẹo hay nước trước? Có cần đưa tiền lì xì luôn không??

Đầu óc vận động hết công sức, Trần Quả không hề nghe thấy Tô Mộc Tranh hỏi mình “Diệp Tu ở đâu?”. Chờ tới khi cô tỉnh táo lại, đã thấy Tô Mộc Tranh đi rón rén phía sau Diệp Thu, thần bí lấy ra một ống pháo từ trong túi xách. Thấy Trần Quả đang nhìn về phía này, cô giơ ngón trỏ lên miệng “suỵt” một tiếng.

“Ế, đó là….” Trần Quả mới nói ba chữ, chợt nghe Tô Mộc Tranh hét to “Năm mới vui vẻ”, đồng thời tiếng “Bụp” vang lên, pháo hoa bay lả tả bao trùm lấy Diệp Thu.

“Gì vậy?” Diệp Thu kinh ngạc hét to, nhảy dựng cả lên.

Trong pháo hoa giấy, bốn mắt nhìn nhau.

“Ế, anh không phải là Diệp Tu, là Diệp Thu à?” Tô Mộc Tranh nói.

“Cô là ai?” Diệp Thu hỏi.

Trần Quả kinh ngạc. Hóa ra Diệp Thu không biết Tô Mộc Tranh, nhưng Tô Mộc Tranh thoáng nhìn đã nhận ra ngay Diệp Thu không phải Diệp Tu. Cô ấy thật sự hiểu rõ Diệp Tu.

“Tôi là Tô Mộc Tranh.” Tô Mộc Tranh nói.

“Tô Mộc Tranh?”

“Anh không biết à?” Tô Mộc Tranh nói. Mà sau khi nhận nhầm người, cô không vội giải thích, chỉ cầm ống pháo hoa đã dùng qua hai lần trong tay, chán nản nói: “Lại nhầm nữa, cái này hết mất rồi…”

“Hết gì…” Diệp Thu hỏi câu khó hiểu.

Tô Mộc Tranh giơ ống pháo lên.

“Hết rồi thì mua cái mới.” Diệp Thu nói.

“Đây là tôi tự làm.” Tô Mộc Tranh nói.

“Bảo sao mà chưa từng thấy ống nào nhét đầy như ống này.” Diệp Thu nói, đầu và cổ cậu cùng Trần Quả dính đầy thứ, thế còn chưa hết, những thứ pháo hoa bắn ra vẫn chưa rơi sạch, còn đang bay trên không kìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui