Toàn Chức Cao Thủ

Chỉ có chuyện bạn không nghĩ tới, không có chuyện bạn không làm được.

Đây chính là khẩu hiệu tuyên truyền hết sức tự hào của nhà phát hành trò chơi Vinh Quang đối với hệ thống chỉnh sửa trang bị. Tạm thời chưa nói tới chuyện câu này có phóng đại quá mức hay không, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ. Đó chính là, bất cứ trang bị nào có trong trò chơi thì nhất định có thể sử dụng hệ thống chỉnh sửa trang bị tạo ra cái tương tự. Thành thử ra, thuộc tính phụ đặc biệt của thanh Trảm Phong chắc chắn có thể tự chế được, nhưng làm như thế nào, thì dù đã mài mò N năm vẫn chưa có ai tạo ra được món vũ khí tự chế như vậy.

Trảm Phong đặc biệt như vậy, tất nhiên trong trò chơi sẽ cực kỳ được thiên hạ săn lùng. Đây được coi là vũ khí đứng đầu hệ Kiếm Khách. Đồ cực phẩm như thế tất nhiên trong game không phải ai cũng có. Trảm Lâu Lan có trong tay thanh kiếm này, chắc chắn không chỉ dựa vào may mắn.

“Hệ Kiếm Khách có một thanh trọng kiếm tên Trảm Phong, chắc cậu biết chứ nhỉ?” Chuyện Trảm Lâu Lan có một thanh Trảm Phong cũng không phải chuyện gì bí mật, Trần Quả vẫn tiếp tục giới thiệu với Diệp Tu mà không biết Diệp Tu chỉ liếc mắt cũng đã sớm nhận ra món vũ khí trên vai nhân vật này.

“Tui biết, thấy rồi.” Diệp Tu đáp.

“Ờ.” Trần Quả cũng không nói nhiều, bởi Trảm Lâu Lan cùng bốn người khác đã tới trước mặt họ.

Trên đầu Trảm Lâu Lam rất nhanh hiện lên một biểu cảm tươi cười kèm theo tiếng nói: “Chào ba bạn.”

Đây là một kiểu phương thức giao tiếp thường thấy trong trò chơi Vinh Quang. Câu chữ có thể nói trực tiếp, nhưng nhân vật thì không thể hiện biểu cảm gì trên gương mặt, vậy nên rất nhiều người đã quen với việc miệng thì nói, tay thì gõ biểu cảm.

“Chào năm bạn.” Diệp Tu cũng học theo tên kia, vừa nói, đỉnh đầu nhân vật bay lên một biểu cảm cười he he.

“Người anh em Quân Mạc Tiếu, ngưỡng mộ đã lâu.” Trảm Lâu Lan trực tiếp nói chuyện với Diệp Tu.

“Trảm Lâu Lan, cũng ngưỡng mộ đã lâu.” Diệp Tu trả lời.

“Điêu vồn, rõ ràng vừa mới biết.” Trần Quả khinh bỉ, gửi tin nhắn mật cho Diệp Tu.

“Vài câu khách sáo thôi mà, thằng đó cũng mới nghe tên tui vài hôm chứ mấy.” Diệp Tu đáp lại rất nhanh.

“Nói cho nó biết cậu là Diệp Thu, vậy thì sẽ biến thành ngưỡng mộ đã lâu thật.” Trần Quả trả lời. Cô rất muốn xem cảnh này, nhất định là sẽ cực kỳ kịch tính.

Tuy nhiên Diệp Tu chưa kịp trả lời, Trảm Lâu Lan đã nói.

“Người anh em mới cấp 50 đã vào được Thần Chi Lĩnh Vực, trước giờ chưa từng có chuyện này nha. Không biết trước đây ông là người khu nào, có tài khoản chính nào mà tụi tui quen không?”

Cấp 50 có thể hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, tất nhiên sẽ không phải chuyện một ma mới ở khu mới có thể làm được. Ngay cả Đường Nhu có tốc độ tay cực tốt, còn được theo chân bách khoa toàn thư đại thần Diệp Tu học hỏi, điều kiện tốt như thế mà cũng buộc phải thừa nhận, cô không qua nổi nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực hiện giờ.

Cho nên mấy ngày qua, không ít người đã bàn tán về thân phận cao thủ thật sự của Quân Mạc Tiếu, tài khoản chính rốt cuộc là ai. Mấy nhân vật nổi danh bên Thần Chi Lĩnh Vực đều được mọi người nghĩ tới. Nhưng trong hoạt động Tết Âm lịch vừa rồi, mấy nhân vật này luôn bận rộn bên Thần Chi Lĩnh Vực, vì vậy nghi ngờ nhanh chóng được bác bỏ. Thế là quần chúng lại bắt đầu ngẫm coi liệu có vị cao thủ tiền bối nào đã thoái ẩn giang hồ đang làm mưa làm gió ở khu mới không.

Trảm Lâu Lan vừa bắt chuyện đã đi thẳng vào vấn đề. Diệp Tu cũng thản nhiên nói thật: “Hồi trước tui chơi ở khu 1, sau đó lâu lắm không chơi lại.”

“Khu 1 à…” Trảm Lâu Lan và bốn người bạn đều giật mình. Nếu thật sự là người bắt đầu chơi khi khu 1 vừa mới mở, vậy thì nhất định là tiền bối trong tiền bối. Còn một khả năng nữa, ấy là người ta chỉ chọn ở lại khu 1 phát triển về sau mà thôi.

“Ở Thần Chi Lĩnh Vực ông có tài khoản không?” Trảm Lâu Lan lại hỏi. Gã luôn cảm thấy, với kĩ thuật của tên này, hắn nhất định là người chơi cũ, ở Thần Chi Lĩnh Vực không thể không có tài khoản, mà thậm chí còn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy là đằng khác.

“Bây giờ thì không có.” Diệp Tu trả lời.

“Đem cho rồi à?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Ờ, kiểu thế.” Diệp Tu đáp.

“ID là gì?” Trảm Lâu Lan cảm thấy mình có thể hỏi điều này, thế thân phận của tên này sẽ dễ dàng biết hơn.

Trảm Lâu Lan đoán không sai, Diệp Tu chỉ cần nói ra tên nhân vật, mọi chuyện liền rõ như ban ngày.

“Nhất Diệp Chi Thu.” Diệp Thu đáp.

Trần Quả kích động, cô cực kì chờ mong khoảnh khắc hồi hộp này.

“Tên này nghe quen quen, tụi mình có biết nhau không nhỉ?” Trảm Lâu Lan hơi bị hoảng hốt.

Thế nhưng không đợi Diệp Tu trả lời, trên đầu năm tên bên kia đã bay ra năm biểu cảm.

Khiếp sợ có, phát cuồng có, kinh ngạc có, bùng cháy có, cùng với biểu cảm trợn mắt của Trảm Lâu Lan, đồng thanh nói: “Nhất Diệp Chi Thu? Không phải là Nhất Diệp Chi Thu đó chứ?”

“Lại còn có Nhất Diệp Chi Thu nào khác kia à?” Diệp Tu cười.

Cả đám yên lặng. Lúc này, cả năm người biểu cảm cũng không gõ, dường như đã bị chết đứng tại chỗ rồi.

“Đừng nói ông là Diệp Thu nha?” Cuối cùng, Trảm Lâu Lan là người hồi phục tinh thần nhanh nhất.

“Ừa, tui nè.” Diệp Tu thành thật.

“Bịch…” Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động nhưng lại không biết truyền ra từ đứa nào, nhưng rất nhanh đã nghe thấy một tên gào lên “Đại thần Diệp Thu!!!!”, cùng lúc trên đầu nhân vật nhảy ra biểu cảm. Đây là chỗ tốt nhất của cách nói chuyện kết hợp giữa nói miệng và gõ biểu cảm, khiến người khác nhanh chóng biết được là ai đang nói chuyện.

Người nói câu này chính là một trong số bốn người bên phía Trảm Lâu Lan, nhân vật trong game là một pháp sư chiến đấu. Người chơi pháp sư chiến đấu sùng bái Diệp Tu âu cũng là chuyện cực kỳ dễ hiểu lại hợp tình hợp lý.

Chẳng qua, phút giây kinh ngạc nhanh chóng qua đi, trong năm người rốt cuộc có người tỉnh táo hơn chút, lẩm bẩm: “Có chắc là thật không?”

“Hàng thật giá thật đây.” Diệp Tu cười đáp.

“Ông có thể chứng minh không?” Trảm Lâu Lan chất vấn.

“Tui chả thèm chứng minh, tin hay không tùy ông.” Diệp Tu cười.

Trảm Lâu Lan ngẩn người, nghĩ một chút thấy cũng đúng, liền nói tiếp: “ Được rồi, nếu như ông thực sự là đại thần Diệp Thu, vậy thì càng tốt. Gần đây nghe bảo đại thần dự định tái xuất lập chiến đội mới đúng không?”

“Ừa, cũng đang tính thế.” Diệp Tu nói.

“Trùng hợp ghê ta, bên chỗ tui nè, cũng đang tìm cách xây dựng chiến đội, lên kế hoạch cũng khá lâu rồi, chỉ là khó tìm được cao thủ. Không biết đại thần có hứng thú không?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Vậy thì không kịp rồi, đại thần đã bị chị mua rồi.” Tên này tính dụ người đi, Trần Quả làm sao chịu được, liền nhảy ra phía trước đẩy Diệp Tu sang một bên, đứng đối mặt với Trảm Lâu Lan nói.

“Chị là ai?” Ngoài câu “Chào ba bạn” đầu tiên ra, Trảm Lâu Lan không hề để ý tới Trần Quả và Lâm Sơn Thủy. Hai nhân vật này quả thực không có tiếng tăm gì ở Thần Chi Lĩnh Vực.

“Chị đây là sếp hắn.” Trần Quả nói.

“Sếp là sao cơ?” Trảm Lâu Lan bực mình.

“Sếp là gì mà cũng không hiểu à?” Trần Quả khinh bỉ.

“Chị bỏ vốn đầu tư à?” Trảm Lâu Lan hỏi kỹ hơn.

“Ờ, thì cứ cho là thế đi…” Trần Quả bỗng nhiên hơi chột dạ. Ngoại trừ bao ăn ở, bao máy tính, cô chưa đầu tư cho Diệp Tu được cái gì. Còn tên Trảm Lâu Lan kia vốn là gamer đại gia nổi tiếng trong Vinh Quang. Gã này hoàn cảnh cụ thể thế nào thật ra không ai biết, nhưng theo lời đồn đại thì nhà anh chẳng có gì ngoài điều kiện. Dẫu so thế nào cũng hơn đứt tiệm net của Trần Quả.

Đối với Diệp Tu, nếu có người như vậy hỗ trợ quả thực là chuyện cực tốt. Biết thế mà mình còn nhảy ra ngăn cản, mình có vẻ xấu tính quá ha? Dù sao chuyện cô với Diệp Tu bàn bạc trước kia đều chỉ là nói suông. Xây dựng công hội ở khu mười thì sao chứ, nói lên được cái gì? Gọi là bước khởi đầu cũng còn xa mới tới.

Nghĩ tới đây, Trần Quả hơi hoang mang đôi chút, ngoảnh lại nhìn Diệp Tu bên cạnh, thấy tên kia vừa cười vừa nói với Trảm Lâu Lan trong game: “Đúng rồi đấy, bả là sếp tui đó.”

Chỉ một câu đó thôi đã đánh bay nỗi lo lắng trong lòng Trần Quả ban nãy, lưng cũng tự động thẳng tắp, cứ như là Trảm Lâu Lan trong màn hình có thể nhìn thấy cô vậy. Cô nàng phản pháo: “Nghe thấy chưa? Sếp là gì còn phải hỏi hử?”

Trảm Lâu Lan hoài nghi trong đầu, nhưng dù sao cũng vừa mới gặp, lai lịch Trần Quả sâu cạn ra sao gã còn chưa rõ. Nay nghe chính miệng Diệp Tu thừa nhận, gã cũng không tiện mặt dày lôi kéo, đành tiếc nuối thở dài: “Thật à? Vậy thì thật đáng tiếc.”

Gã nói thêm: “Vậy thôi, thêm bạn tốt tui nhé? Sau này biết đâu có gì cần hỏi han, mọi người cùng giúp đỡ nhau.”

Diệp Tu nghe xong “Ừ” một tiếng rồi thêm bạn tốt với Trảm Lâu Lan. Trần Quả bên này cũng ngơ một lúc vì Trảm Lâu Lan cũng thêm bạn tốt cô luôn. Trần Quả cuối cùng cũng bấm đồng ý.

Trảm Lâu Lan nhìn quanh một chút: “Mấy ông đang luyện cấp à?”

“Ừa” Diệp Tu đáp.

“Vậy tụi tui đi trước nha, có gì liên lạc sau.” Trảm Lâu Lan chào tạm biệt.

“Liên lạc sau.” Diệp Tu gật đầu.

Trảm Lâu Lan xoay người vác theo thanh trọng kiếm cùng đồng bọn đi mất. Trần Quả vẫn chưa hồi phục được tinh thần, quay lại hỏi Diệp Tu: “Gã cứ thế mà đi à?”

“Không thì sao?” Diệp Tu hỏi.

“Thì ném ra séc trắng, bảo cậu: cưng muốn bao nhiêu thì tự điền vào, theo anh đi nhé, vân vân và mây mây.”

“Đúng thế! Thật đáng tiếc, sao không gặp được thằng ngu thế chứ?” Diệp Tu chép miệng.

“Sao lại là ngu? Đây gọi là quyết đoán, hiểu không? Với địa vị của cậu ở Vinh Quang, đáng để bỏ công lôi kéo.” Trần Quả nói.

“Chị hai à, người ta còn chẳng thèm điều tra tui có phải Diệp Thu không kìa.” Diệp Tu nói.

“Cho nên mới nói gã không đủ quyết đoán, không có mắt nhìn người.” Trần Quả tiếp tục khinh thường.

Diệp Tu im lặng, hắn biết, Trần Quả hơi bị kì thị bạn cao thủ đắp bằng tiền này, lúc nào cũng tâm niệm mấy người như vậy ngoài tiền ra thì chẳng có gì hay ho. Lúc hắn quay lại nhìn hướng kia, đám người Trảm Lâu Lan đã đi xa lắm. Bọn hắn đến nhanh mà rút cũng lẹ, mấy ID kia chẳng mấy đã khuất bóng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui