Toàn Chức Cao Thủ

Bên kia tường lại truyền ra tiếng “Nữa” cũ rích. Mỗi lần nói chuyện đều cùng một người, chẳng qua ai cũng có thể nghe ra sự nôn nóng tăng dần trong giọng điệu người này.

Đã thất bại liên tiếp ba lần rồi, lần thứ tư còn đang chuẩn bị.

Trần Quả không nhìn màn hình, chỉ nhìn chăm chăm tay phải Diệp Tu.

Không sai, chính là động tác khẽ vung tay này.

Trần Quả đã xác định được, cô chú ý mỗi lần hắn kích chuột đều khẽ run, đây chính là thao tác thoáng lay động.

“Đáng sợ thật đấy…” Trần Quả thầm tự nhủ. Thằng Diệp Tu này, sau khi tự hủy hình tượng bằng hành vi nhặt mót, tức thì lại dùng thao tác mạnh mẽ của mình để nâng cái mác đại thần lên, Trần Quả không biết nên đối mặt thế nào cho phải. Cô không biết vì tên đại thần này tánh kỳ, hay vì mình luôn thích lăn tăn đủ điều.

Khi Trần Quả hoàn toàn xác định được từng thao tác nhỏ nhặt của Diệp Tu nhờ quan sát, người tường bên đã hết sức nổi giận.

“Đang làm đếch gì vậy, có chút việc cỏn con mà lắm thằng đánh mãi không xong???”

Cuối cùng thì tên kia không thể bình tĩnh bảo “nữa” tiếp, bắt đầu nổi giận đùng đùng.

Đây đã là lần thứ sáu thất bại, đám người chơi vẫn không ai phát hiện có kẻ giở trò trong lỗ, họ chỉ nhìn thấy thời điểm Người Áp Tải Hoang Dã vừa được đưa đến thì luôn xảy ra va chạm hay xây xước, chủ yếu là do không nắm được góc chuẩn nhất.

Pháp sư chiến đấu phụ trách Lạc Hoa Chưởng rơi đầy mồ hôi, hiển nhiên rằng, trách nhiệm của gã nặng nề nhất.

“Phắn sang bên, Hòa Nghĩa, mày lên đi.” Kẻ nói chuyện đã mất sạch lòng tin vào pháp sư chiến đấu, chỉ đích danh tên khác lên thay.

Khi những câu nói kia truyền đến, tiếng chiến đấu vẫn không hề ngừng nghỉ, vì Người Áp Tải Hoang Dã không rảnh thế, nó sẽ nhanh chóng đứng dậy, tấn công liên tục, đám người chơi phải thường xuyên đối phó.

Sáu lần thất bại khiến những kẻ đứng ngoài phụ trách mỗi công đoạn “đẩy vào lỗ” không dám sơ suất, cả bọn cẩn thận cực kỳ, điều chỉnh kỹ chỗ đứng của Người Áp Tải Hoang Dã rồi hất lên không.

Nhắm đúng thời cơ, chuẩn từng nhân vật, pháp sư chiến đấu mới thay bèn cúi thấp người đánh Lạc Hoa Chưởng, tiếng bùm rầm vang, trúng Người Áp Tải Hoang Dã.

Vì để hạ thấp độ khó hết mức có thể, khoảng cách giữa lỗ chó và Người Áp Tải Hoang Dã được chỉnh gần sít sao.

Người Áp Tải Hoang Dã như quả đạn pháo, cuốn theo cát bụi trên đất khoan về phía lỗ chó. Sức kháng của BOSS siêu mạnh, hiệu quả thổi bay sắc bén của Lạc Hoa Chưởng không được bao xa, nhưng đủ để đưa vào lỗ, bằng không họ sẽ không cử một pháp sư chiến đấu thực hiện sứ mệnh này trong một đội đủ nghề như thế.

Lạc Hoa Chưởng chưởng xong, tất cả mọi người lẳng lặng dõi theo Người Áp Tải Hoang Dã bay đi, xung quanh chỉ còn tiếng ma sát giữa BOSS và mặt đất.

“Vào!” Nhìn đầu Người Áp Tải Hoang Dã lọt vào lỗ, pháp sư chiến đấu Hòa Nghĩa mới ra trận kích động vô cùng, đang định hắng giọng hét lên, ngờ đâu chợt thấy bả vai của Người Áp Tải Hoang Dã đụng vào cạnh bên, thân thể nghiêng hẳn, lập tức văng khỏi lỗ.

Lần thất bại thứ bảy.

Tiếng “Vào!” mém chút gào bậy đã bị Hòa Nghĩa gắng nuốt ngược vào bụng.

“Đù!” Cơn giận của kẻ nói chuyện sắp tăng lên đỉnh điểm.

“Cẩn thận chút thì chết à?” Kẻ nói chuyện quát. Gã cũng không bảo đây là chuyện đơn giản, thất bại một hai hay ba lần, gã đều thầm chịu đựng, nhưng thất bại liên tục bảy lần, giờ tụi bây muốn tao sống sao.

Mấy anh khác không chờ tên này lên tiếng, vội vã tiếp tục lần thứ tám.

Bên tường, đám Ám Dạ Sơ Ảnh núp cạnh Trần Quả đã kinh ngạc câm nín. Họ không thể quan sát màn hình và thao tác của Diệp Tu tận nơi như Trần Quả, thành thử chuyện làm họ ngạc nhiên hơi khác Trần Quả.

Ngoại trừ kinh ngạc chuyện Diệp Tu động tay bên ngoài từ trong lỗ, họ càng ngạc nhiên hơn là, bên ngoài đã bị Diệp Tu giở trò bảy lần, thế mà đối phương chả biết mô tê gì.

Động tác che giấu của Diệp Tu càng khiến họ sùng bái hơn.

Giờ chỉ nghe đối phương tức giận, không nghe hô “Nữa” tiếp, cả bọn đang thầm cười trộm, phỏng chừng người nọ sắp tức chết rồi.

Đúng lúc này, một tiếng bùm vang lên, là tiếng của Lạc Hoa Chưởng.

Tất cả hãi hùng.

Nhưng động tác của Quân Mạc Tiếu không hề chậm, tức thì lặp lại hành động trước đấy. Kết quả lúc này, Quân Mạc Tiếu lại không tấn công.

Ngay khi ai nấy đang kinh ngạc, Quân Mạc Tiếu đã lăn sang bên, nhanh chóng tránh viên đạn vừa bắn vào, giữa chừng chợt nói: “Tự thằng đó lỡ tay......”

Mọi người giật mình.

Là người chơi của Thần Chi Lĩnh Vực, ai cũng muốn nhét con BOSS không nghe lời kia vào lỗ, kể cả không bị ai quấy rối, chuyện muốn hoàn thành cũng rất khó khăn.

Mãi đến khi Diệp Tu nói câu này, tất cả mới biết Diệp Tu vẫn chú ý mọi thứ. Phán đoán đối thủ thất bại tự tin đến thế, ngay cả “dự là đối thủ lỡ tay” cũng không nói.

Mọi người đột nhiên phát hiện, trình độ của pháp sư chiến đấu trước kia không hề tệ, sáu lần liên tiếp trước đấy không hề thất bại lần nào. Mà tên thay ca mới hai lần đã tự mình lỡ tay.

Ngẫm cũng phải, đối phương không phải đến đây luyện tập, vì nhanh hoàn thành, ngay từ đầu đã phái người mạnh nhất lên. Chỉ tiếc người nọ bị hàm oan, bị Diệp Tu ở cạnh giở trò sáu lần, kết quả trở thành kẻ vô dụng làm những sáu lần cũng không xong, chịu kết cuộc bị thay thẳng thừng, lại chẳng nói lý được câu nào.

Tám lần không hoàn thành, ngoài kia tràn đầy tiếng gầm thét của người chỉ huy.

Không thể bảo gã mất kiên nhẫn, chủ yếu là gã không có thời gian để kiên nhẫn thôi. Họ chỉ tới sớm hơn những công hội khác một chút, đợi đến khi bè phái của các công hội kéo đến, họ có nhét được Người Áp Tải Hoang Dã vào lỗ cũng vô dụng.

Sợ cái gì thì thứ ấy tới, ngay vào lúc vừa mắng chửi vừa tiến hành lần thử thứ chín, bỗng nhiên có người sang đây hô to: “Người của Trung Thảo Đường và Gia Vương Triều đến rồi.”

“Đù má” Kẻ nói chuyện buồn bực, nhưng một mặt vẫn chỉ huy: “Mọi người kiếm góc núp đi, cử ra một đội chạy sang hướng khác đánh lạc hướng chúng.”

Đây là một biện pháp có còn hơn không, ngay cả gã cũng không cảm thấy đối phương dễ lừa như thế. Giờ tất cả đang bước vào giai đoạn tìm BOSS, dễ dàng chia nhau ra nhiều hướng.

“Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta.” Giọng người nọ trầm xuống, giây phút sau cùng, gã lại không tỏ vẻ nôn nóng, gã hi vọng sự bình tĩnh có thể nâng cao sĩ khí phe ta nắm bắt cơ hội cuối này.

“Cố lên” Những kẻ xung quanh cổ vũ đám người kia.

Những người chơi phụ trách công đoạn này cũng nhận được gấp bội lòng ủng hộ.

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ......”

Nhóm Diệp Tu ở tường bên nghe ngóng đám thanh niên nghiêm túc kia.

“Sao chị thấy tụi nó tội quá...” Trần Quả dâng trào cảm xúc.

“... “

Thằng nào thằng nấy nháo nhào dùng “…” phản đối sự đồng tình của Trần Quả.

Lần thử thứ chín bắt đầu. Âm thanh thực hiện kỹ năng dường như rõ ràng hơn những lần trước. Quý trọng cơ hội cuối cùng này, ngoại trừ những người thực hiện từng khâu công đoạn, những người khác đều giữ yên lặng, không gây chút ảnh hưởng, sau đó thầm cầu nguyện trong lòng.

“Bùm”

Cuối cùng vẫn là chiêu Lạc Hoa Chưởng không hề bất ngờ kia.

Tất cả nắm chặt chuột, thành hay bại ngay lúc này đây.

Rồi cả đám thất bại….

Người Áp Tải Hoang Dã ương bướng đụng mép lỗ lần nữa, quyết không chịu đi vào, vùng vẫy đứng dậy xả súng

Tiếng đờ mờ ngập trời.

Có điều, không ai trách những người phụ trách đưa Người Áp Tải Hoang Dã vào lỗ cả. Đó vốn là những người xuất sắc nhất đội rồi.

Chuyện lầm lỡ chín lần liên tiếp không còn đơn giản là lỗi kỹ thuật nữa, đây hẳn là do ăn ở.

“Đánh mạnh hơn.”

Lệnh mới vừa ra. Không phải “Nữa”, mà là hạ một lệnh tử chiến với BOSS.

“Đến rồi, đến rồi.”

Người trong tường phụ trách rình coi qua khe hở chợt phát hiện lại có một đội đến ngăn cản.

“Ái chà, mau lên nào!”

Ngoài tường nhanh chóng truyền đến tiềng nói ngồ ngộ.

Mọi người cũng không biết là ai, nhưng 100% là đối thủ tìm đến nơi. Là những kẻ nhặt mót chuyên nghiệp, tuy đám người Ám Dạ Sơ Ảnh không tham dự những cuộc lục đục tranh cướp BOSS, nhưng cũng quan sát được quá trình không ít lần. Đồng minh một phút trước, ngay phút sau đã quay ra đâm nhau.

Bây giờ, nhóm nhét BOSS vào lỗ thất bại rơi vào hoàn cảnh bất ổn. Đừng nhìn họ là những người kiếm được BOSS đầu tiên mà lầm, chính cái đầu tiên ấy đã quyết định vận mệnh đứt gánh giữa chừng của họ. Đội đầu tiên đồng nghĩa với việc damage đánh BOSS của họ chiếm hạng đầu ổn định. Bất kể mọi người có dùng cách hợp tác hay dùng damage quyết BOSS trong hòa bình, thì trước tiên cũng phải đá cái lũ dẫn đầu rồi tính sau.

“Chỉ là một Người Áp Tải Hoang Dã cấp 65 thôi, sao phải phiền Thự Quangchú tự mình dẫn đội chứ?” Tiếng nói quái gở kia lại tiếp tục.

“Thằng chả nổi tiếng lắm hả?” Diệp Tu hỏi mọi người.

“Thự Quang Toàn Băng là một trong năm cao thủ mạnh nhất Lam Khê Các.” Ám Dạ Sơ Ảnh kinh ngạc đến chuyện này mà Diệp Tu cũng nghe không hiểu.

“À, người của Lam Khê Các.” Diệp Tu nói.

“Người của Lam Khê Các, Trung Thảo Đường và Gia Thế, lần này náo nhiệt đây.” Ám Dạ Sơ Ảnh cực kỳ kích động, một kẻ nhặt rác như hắn đương nhiên hy vọng càng lớn chuyện hơn, người tới là cao thủ thì càng tốt, cao thủ chính là minh chứng đảm bảo cho việc nâng cao thành quả nhặc rác.

“BOSS hoang dã cơ mà…” Diệp Tu cũng cảm thán muôn vàn. Tuy hắn đã không chơi trong game nhiều năm, nhưng hắn vẫn biết rõ giá trị của BOSS hoang dã. Đó là nguồn tài nguyên mỗi công hội lớn điên cuồng chiếm đoạt, không xài chung, không chia đều, bất chấp tất cả, ai cũng phải cướp được rồi tính sau. Dù nó vô dụng với mình, nhưng nó có lợi cho đối phương thì vẫn phải làm suy yếu đối phương. Chuyện này có thể ảnh hưởng trực tiếp tới giới chuyên nghiệp đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui