Toàn Chức Cao Thủ

Đông Tây Phố 3.

Đây là bản đồ điện tử bên ngoài của Vinh Quang, thường dùng để đánh dấu vị trí đối với địa hình thành trấn kiểu này. Hiển nhiên hệ thống không có khả năng kỹ càng đến mức mỗi ngõ ngách đều có tên riêng.

Mà cách đặt tên như vậy, từ phương hướng và khoảng cách mà nói, đều trực quan hơn so với tọa độ. Người chơi Vinh Quang đã lâu, nghe tên như thế, cơ bản cũng biết khái quát được phương hướng, kết hợp với tọa độ thì trong nháy mắt có thể dễ dàng tìm được.

Ở Đông Tây Phố 3 lúc này, trong một hẻm nhỏ ở phía Nam Bắc, một đội của Trung Thảo Đường vừa rụt đầu về

Đây là một đội mười người, đội trưởng tên Liệt Đương. Đây là tên của một loại thảo dược, tên dạng này vô cùng bình thường tại Trung Thảo Đường, thường thường đều là thành viên lão làng. Ngày nay Trung Thảo Đường lớn mạnh như vậy, chiêu tập fan ủng hộ cho chiến đội Vi Thảo, không có khả năng chỉ vì một cái tên mà đá người ta ra. Người của Trung Thảo Đường hầu hết đều lấy tên thảo dược, nhưng không phải ai cũng thế.

Liệt Đương vừa gửi tin cho Thiên Nam Tinh, thở dài, ý bảo nhóm đội viên lùi về sau một chút.

“Không tấn công sao đội trưởng?” Trong đội có người hỏi.

“Hội trưởng bảo chờ chốc nữa chúng tiến sâu vào, chúng ta mới vây lên.” Liệt Đương nói.

“À.” Cả đội không ai dị nghị. Đối phương bảy người, bọn họ mười người, tuy họ nhiều người hơn, nhưng bên kia có cao thủ trình độ như Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, thắng thua trở thành một chuyện khác. Đều là lão làng, trong lòng họ biết rõ, cho nên không ai dám khoác lác bảo nhảy thẳng ra giết hết luôn. Chờ nhiều người xáp lá càthì tốt hơn. Game online chú trọng chuyện công bằng, dù tuyển thủ chuyên nghiệp có kỹ thuật tốt, trang bị trâu bò, thế nhưng, người đông thế mạnh mãi mãi là ưu thế đáng tin cậy trong trò chơi.

Mười người ngồi chổm hổm trong hẻm, im ỉm một hồi.

“Đội trưởng, anh nói...”

Có người mới mở miệng nói được nửa câu, chợt cảm thấy ánh sáng dưới mí mắt bỗng tối sầm lại. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, ngoài hẻm có hai người đang đứng, thân nghiêng trên đất, che mất ánh dương chiếu vào hẻm.

“Chú xem đê, anh bảo nơi này có một đội mà!” Người bên trái nói, ID trên đầu, Quân Mạc Tiếu.

“Nếu trang bị rơi trên đất, tôi nhất định sẽ thấy!” Người bên phải không phục, ID là Hại Người Không Mệt.

“Trang bị trên đất thì thấy, bộ ở trên người không phải trang bị sao, tố chất kiểu gì vậy?” Quân Mạc Tiếu nói xong, vung lên một tay.

“Đừng nhiều lời!” Hại Người Không Mệt nói, rút kiếm.

Một viên lựu đạn lăn đến nhanh như chớp, một lưỡi kiếm dấy lửa bổ xuống.

Lựu đạn!

Hỏa Viêm Trảm!

Đội vừa mới xuất hiện từ ngoài phố này bị giết bất thình lình, cả đội vẫn đang ngồi trong hẻm nhỏ yên tĩnh hoàn toàn không đề phòng. Diệp Tu và Hại Người Không Mệt nói chuyện phiếm nhanh, ra tay lại càng nhanh, tức thì ánh lửa nổ ngập lối vào hẻm, người ngồi đầu là đội trưởng Liệt Đương bị thương nặng nhất.

Vỡ Núi Kích!

Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt đột nhiên ngồi xổm xuống, một gã cuồng kiếm sĩ quơ trọng kiếm bay thẳng qua người họ, dùng sức mở núi phá đá bổ xuống kích như tên bắn này.

Tường băng!

Vài tiếng răng rắc vang lên, trong hẻm dựng lên vài bức tường băng. Con hẻm này quá hẹp, hai người sóng vai có chút chật, một bức tường đã đủ chặn người khác, nay tới những bốn bức. Đáng tiếc đây không phải domino, đẩy ngã một cái thì đám còn lại sẽ tự đổ, phải mất bao lâu để đập nát từng bức tường đây?

Mà bảy người thì đứng ngay đầu hẻm, không chen chúc vào, chỉ lo vứt hết kỹ năng diện rộng vào trong. Không gian bao lớn, đụng phải kỹ năng diện rộng còn muốn trốn? Chuyện mơ tưởng.

Đội của Liệt Đương giống như một đống quái bị kẹt, giãy dụa, nhưng tìm không ra được đường sống. Bọn họ nỗ lực chen ra ngoài, nhưng Quân Mạc Tiếu đứng đầu hẻm dùng Lạc Hoa Chưởng đẩy ngã cả bọn. Phép thuật rơi ào ạt lên đầu, họ cũng không biết pháp sư nguyên tố đang đứng ở đâu.

Chốc lát sau, tường băng bớt đi ba cái, mà thi thể trong hẻm lại tăng lên mười.

Đợi hồi sinh hay tự thân về thành sống lại, bọn Diệp Tu không hề quan tâm, tiện tay vớ luôn trang bị và tiền rơi rớt, một đội bảy người cũng chui vào hẻm, tiến thẳng phía Bắc.

“Hả, chú nói gì? Sao không núp kĩ xíu?” Thiên Nam Tinh nhận được tin, buồn bực.

Liệt Đương cũng ức chế, núp kĩ? Lúc đầu có ai bảo đâu, chỉ nói đi tìm Quân Mạc Tiếu. Bản thân phát hiện Quân Mạc Tiếu liền báo lại rồi cũng không dám manh động mà chờ địch tiến sâu.

“Giờ chúng đâu rồi?” Thiên Nam Tinh hỏi.

“Hướng Bắc, tọa độ XXX, XXX.” Liệt Đương đáp, con hẻm này nhỏ bé tới nỗi không có nổi một cái tên trên bản đồ bên ngoài.

“Tọa độ XXX, XXX chú ý khu vực phụ cận phía Bắc, bắt gặp nhóm Quân Mạc Tiếu thì dụ địch xâm nhập!” Thiên Nam Tinh ra lệnh, đồng thời lại báo tình huống cho Xuân Dịch Lão cùng Trần Dạ Huy.

Đội ngũ của công hội còn đang nghiên cứu tọa độ trên bản đồ, bảy người Diệp Tu đã chạy khỏi hẻm, nhìn ra chung quanh không bóng người.

“Bên này.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu chạy phía trước, phía sau theo sát.

Hướng cánh trái chạy chưa được mấy bước, một con hẻm nhỏ lại xuất hiện, Quân Mạc Tiếu chui vào, sáu người tiếp tục bám đuôi.

Con hẻm này rất hẹp, nhưng lần này vừa lao ra, lập tức thấy một đội mười người, tên công hội phía trên đã đổi thành Lam Khê Các.

Có ai để ý tên công hội không?

Hiển nhiên là không, bảy người chủ động xông lên đánh thẳng tay. Mười người kia còn đang nghiên cứu chỉ thị dụ địch xâm nhập vừa được đưa ra, không ngờ sứ mệnh vinh quang này lại rơi vào người mình. Cả bọn còn chưa rõ nên vừa đánh vừa lui thế nào, Quân Mạc Tiếu đã dùng Áo Choàng Bóng Đêm trói được bốn người, rồi lập tức quật ngã trên đường.

“Đậu móa!!

Cả đám sợ hãi kêu lên. Hung hãn đến vậy, cần gì phải giả thua? Vừa gặp liền quay đầu bỏ chạy, đây là cách dụ địch tốt nhất, ai dám nói là tụi này giả bộ? Đây tuyệt đối là mạnh không bằng địch, trốn mất dạng 100%.

Chỉ tiếc họ không phải trốn mất dạng, mà là trốn không kịp, sáu người muốn bỏ chạy về phía vòng vây, lại lập tức bị bắt kịp và giết chết ngay tại chỗ.

Diệp Tu nhìn hướng chạy của sáu người, dự trù trước, bèn mang theo sáu người phe mình quay đầu chạy hướng ngược lại, đồng thời tìm tòi đường đi phía Bắc để tiếp tục vờn quanh.

“Bên tui cũng bị diệt một đội!” Xuân Dịch Lão nhận được tin dữ, tức thì chia sẻ cùng mọi người.

“Chúng chạy đâu rồi?” Thiên Nam Tinh vội hỏi.

Vừa nghe kết quả, vừa nhìn bản đồ, ba người trầm mặc. Hướng đi ngược với trung tâm vây bắt của họ, lại kết hợp với phương hướng xuyên hẻm về phía Bắc vừa nãy, cứ như đang càn quét bên ngoài vòng vây, đánh bại từng người bọn họ!

“Nhanh, nhanh thu hẹp lại! Giáp công chúng từ hai bên.” Thiên Nam Tinh vừa hô vừa kêu gọi người.

Xuân Dịch Lão trầm giọng nói: “Hình như hai đội này bị diệt nhanh quá?”

Lúc này, Thiên Nam Tinh chợt nhận ra mình lại quên vấn đề nghiêm trọng này.

Một đội, mười người, từ lúc phát hiện mục tiêu tới lúc diệt đoàn, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc thế thôi sao?

“Năm người mới tới rốt cuộc là ai?” Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão bị tiêu diệt cả đoàn, cuối cùng hỏi Trần Dạ Huy mới sáng tỏ, năm người mới không phải chỉ đến cho đủ nhân lực.

“Không có công hội, tên cũng không nhận ra...” Hai mươi người bị giết cũng không rõ nguyên nhân.

“Nghề thế nào?” Xuân Dịch Lão hỏi.

Phạm vi các nghề hạn hẹp, có thể tìm cao thủ trong đó dễ dàng hơn. Tình báo của các công hội đều rất mạnh mẽ, Thần Chi Lĩnh Vực có bao nhiêu người, bọn họ đều có danh sách.

Thế mà Trần Dạ Huy không hỏi vấn đề này, vì hắn cảm thấy mình đã biết thân phận đối phương. Về phần nghề gì, quan trọng sao? Trình độ chuyên nghiệp dù chơi bất kỳ nghề gì cũng mạnh hơn người chơi thường nhiều. Tuyển thủ chuyên nghiệp không thể chỉ biết mỗi một nghề, thi đấu là chuyện cần biết người biết ta, mù tịt về nghề của đối thủthì đánh đấm kiểu gì?

“Cuồng kiếm sĩ, mục sư, pháp sư nguyên tố, pháp sư chiến đấu, nhu đạo...” Lầm bầm hỏi được năm nghề, Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão lập tức phái đàn em đi tra xét. Thu nhỏ phạm vi, tìm ra lai lịch của tổ hợp này.

Kết quả, tin trả lời tới rất nhanh: Năm cao thủ của Nghĩa Trảm Thiên Hạ chính là năm nghề này.

“Nghĩa Trảm Thiên Hạ!” Người nhận tin đầu tiên là Xuân Dịch Lão.

“A? Bên phía ông tra ra được rồi à?” Thiên Nam Tinh nói.

“Nghĩa Trảm Thiên Hạ??” Trần Dạ Huy đang vờ vịt, cũng bất ngờ khi nghe thấy đáp án này.

“Mấy kẻ Nghĩa Trảm Thiên Hạ đòi đi đấu giải chuyên nghiệp đó hả?” Xuân Dịch Lão nói.

“Tui từng đánh thử với chúng rồi, trình độ quả thực hơn người, lúc đó tui cũng đi lôi kéo, nhưng thất bại, giờ mới biết gã có dự định này.” Thiên Nam Tinh nói.

“Nhưng giờ chúng mạnh tới mức nào, đã lâu rồi tui không đánh thử.” Xuân Dịch Lão tiếp lời Thiên Nam Tinh, hiển nhiên rằng, chuyện Thiên Nam Tinh nói gã cũng từng làm.

“Dám báo danh giải đấu chuyên nghiệp, chắc sẽ không yếu đâu?” Trần Dạ Huy vừa nói vừa nghĩ ngợi, hắn cho rằng người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ có liên quan tới cao thủ ẩn sau tiệm net đối diện.

“Nghĩa Trảm Thiên Hạ! Thế mà dám ra taytrước tụi mình.” Thiên Nam Tinh nói.

“Nghĩa Trảm Thiên Hạ? Ông có chứng cứ không? Theo tin tình báo, người ta mở clone đó.” Xuân Dịch Lão nói.

Ai nấy trầm mặc, clone có nghĩa là, dù biết đó là ai cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bằng không tại sao các công hội lớn lại đua nhau nuôi clone như vậy!

“Đội ngũ như vậy, mười người làm sao đủ! Mau gọi mọi người tập trung lại.” Thiên Nam Tinh vội nói.

“Làm rồi.” Xuân Dịch Lão nói.

Trên đường, một nhóm bảy người chạy như bay.

“Giờ chúng ta phải làm thế nào đây?” Cuồng kiếm sĩ chạy bên cạnh Quân Mạc Tiếu, giọng điệu nói chuyện với Quân Mạc Tiếu khiêm tốn hơn Hại Người Không Mệt nhiều.

“Bọn chúng vốn dĩ bao vây bên cạnh, chúng ta chỉ cần tranh thủ tấn công rìa ngoài của vòng vây, phá từng đứa một. Đừng đánh trực diện, quyết không cho chúng phát huy ưu thế đông người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui