Toàn Chức Cao Thủ

Diệp Tu kêu la thảm thiết, nhưng thao tác nhẹ nhàng linh hoạt, còn có thời gian tán nhảm, tất nhiên hoàn cảnh hiện tại đã khá hơn lúc đầu nhiều.

Dù vậy tình hình của Diệp Tu vẫn không mấy chủ động. Dù thành công giết được thích khách bên kia, nhưng là nhờ thằng nọ tự đâm đầu vào hố. Một Đòn Liều Mạng kéo HP tụt nhiều như vậy, Diệp Tu chỉ cần giải quyết phần lẻ tẻ còn lại, nhiêu đó mà hắn còn không tiễn người lên thiên đường được nữa thì nào còn mặt mũi ra giang hồ.

Trình diễn xong màn lướt qua hàng loạt kỹ năng, Quân Mạc Tiếu rút quân về góc nhỏ lần hai. Chỉ huy bên kia rất mạnh, nhưng nhân số không nhiều. Quan trọng hơn là Di Tích Thành Cổ Mê La không phải là khu luyện cấp. Như mấy hôm trước ở thị trấn nhỏ bỏ hoang, vừa phải tránh truy binh của ba công hội lớn, còn phải để ý không kéo thù hận của quái, phiền phức hơn nhiều.

Còn Di Tích Thành Cổ Mê La? Đùa, Diệp Tu hắn vừa châm thuốc hút phè phỡn biết bao nhiêu kìa.

“Xét theo thân phận gã này, không lẽ là có Lam Khê Các đứng sau?” Trần Quả thấy Diệp Tu thảnh thơi, bắt đầu phá vỡ im lặng.

“Không hẳn.” Diệp Tu lắc đầu, “Lam Khê Các á, có nhiều lính cứng hơn thế này nhiều, không tới nỗi điểm đại vài mặt góp đủ số cho ổng dẫn đi a?”

“Vậy nếu không phải Lam Khê Các, treo thưởng cũng hết hạn, vậy cha già này muốn gì?” Trần Quả cáu.

Kết quả nghe được giọng Ngụy Sâm gào rú trong game, “Diệp Thu trong kẹt kia nghe đây, chú mày đã bị bao vây, chỉ có một lựa chọn là khôn hồn lăn ra cho tao giết. Đứa nào lén đăng xuất làm cờ hó, đừng có ôm cái hốc đó lãng phí thời gian của tao nữa, mau mau ra, để tụi tao giết mày nhận 500 tệ còn đi ăn nhà hàng.”

“Đệch, không phải nói ông hết hạn rồi hả, ông không biết thật hay giả ngu đấy?” Diệp Tu đáp.

“Mày nói rì, tao nghe không rõ, nói lớn lớn chút.” Ngụy Sâm hô.

Diệp Tu im luôn, thằng này rõ ràng đang lừa mình nói chuyện để dựa vào âm thanh lần ra vị trí, cho nên mới lảm nhảm nhiều vậy chứ gì!

“Đánh không đánh, lại không logout, trốn trốn tránh tránh tốn biết bao thời gian của tao, chú mày đợi viện binh hử? Này là ép tao gọi thêm hội phải không? Mịa nó có 500 bạc cắc lại bắt chia nữa còn đồng nào uống trà đá. Giờ mỗi 20 đứa đi ăn bố còn phải bù thêm đây!”

Diệp Tu nghe Ngụy Sâm nã pháo, chuyện 500 tệ nói y như đúng rồi, nhưng Diệp Tu không tin cha già này không thấy cái bảng thông báo rút lệnh truy nã mình. Hắn nghĩ một chút rồi ngoắc Trần Quả: “Chị có bạn trong công hội không? Hỏi thăm vụ này giúp tui với.”

“Đã thông báo rõ ràng, mình cũng đọc được rồi mà? Dù lật mặt cũng không nhanh tới vậy chứ!” Trần Quả dở khóc dở cười.

“Không, ý tui là, mấy công hội lớn đó không biết có suy tính khác không.” Diệp Tu nói.

“A?” Trần Quả ngẩn ra, rồi chợt hiểu.

Cô lăn lộn ở Thần Chi Lĩnh Vực lâu như vậy, đại nhân vật không quen được, nhưng ở mấy công hội lớn cũng phải có đôi ba người bạn. Vội PM thăm hỏi một lượt, chuyện quả đúng như lời Diệp Tu.

“Cậu đoán chuẩn đấy, trong các công hội lớn đều treo giải thưởng, nhắm vào mình cậu, giết một lần 500 tệ! Còn được cộng điểm cống hiến công hội nữa.” Trần Quả xem xong báo cho Diệp Tu.

“Thằng này đúng là tới vì tiền a!” Diệp Tu im lặng.

“Thất bại vờ lờ.” Trần Quả đánh giá. Nếu là người bình thường không nói, theo lời Diệp Tu thì lai lịch cha này phải ở cấp đại thần chẳng chơi, kết quả vì 500 đồng bạc mà rùm beng như vậy, đúng là quá tệ hại. Những 20 người tiền đâu mà chia? Mỗi người 25 tệ? Hay là đứa last hit 300 tệ, mấy đứa khác 10 tệ mỗi đứa? Cách nào cũng cay...

“Cũng không hẳn, còn có thể giải trí mà, dù sao rảnh rang không có gì làm, có một hoạt động được 500 tệ, không bận rộn gì nên tới góp vui!” Diệp Tu phân tích động cơ gây án của hung thủ.

“Á đù, sắp bị hốt cmnr!” Diệp Tu đang nói chuyện với Trần Quả, quan sát thấy bên kia đã áp sát chỗ mình, vội di chuyển đi nơi khác.

Vừa thò đầu ra lập tức lộ tẩy, nhưng dù sao cũng do mình chủ động, vẫn hơn đợi nó đập cửa rồi hoảng hốt chạy thục mạng.

“Mày giỏi, trốn nữa. Quả nhiên lợi hại, đừng có logout, để tao coi mày trốn được bao lâu.” Ngụy Sâm thấy bóng Quân Mạc Tiếu nhá lên, vội vàng chỉ huy người mình.

“Ông mới đừng có chạy á.” Diệp Tu hô.

“Móa, đi trốn còn lớn lối, mày chắc ăn là Diệp Thu rồi, không sai vào đâu được!” Ngụy Sâm kêu lên.

Hai người vừa vờn nhau, ngoài miệng cũng không ngừng đâm thọt. Trần Quả bên cạnh nghẹn họng hồi lâu, rốt cuộc ý thức, đây chính là chiến trường của dân chuyên nghiệp! Lời rác rưởi ồ ạt vô bờ bến luôn.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Trần Quả mờ mịt. Nói là chờ viện binh, hiện nay có ai giúp được chứ? Hội Trảm Lâu Lan không onl, Diệp Tu cũng không quen ai nữa, không lẽ là chờ mình? Trần Quả hồi hộp, tuy cô rất muốn giúp, nhưng khi thực sự gánh vác kỳ vọng, lại cảm thấy vô cùng áp lực.

“Cứu cánh sắp tới rồi.” Diệp Tu nói.

“Ai, không lẽ là chị?” Trần Quả hỏi, kết quả trong lúc dầu sôi lửa bỏng Diệp Tu liếc nhẹ sang, làm cô cảm thấy mình đi chết cho xong.

“Chị kéo thông báo hệ thống thì biết.” Diệp Tu nói.

Trần Quả chán ngán, cái này có liên quan gì đến thông báo của hệ thống? Đang định hỏi lần nữa, nhưng lúc này Diệp Tu đã hết rảnh.

Một quả cầu lửa cực lớn xoáy tới, chặn kín đường trước mặt Diệp Tu. Truy binh áp sát đằng sau, thành công kẹp chặt Quân Mạc Tiếu trong ngõ nhỏ. Bố Ngụy Sâm kia ngoài miệng tỏ ra tiếc rẻ chuyện Diệp Tu lẩn mất, còn than thở toi công cả ngày, vậy mà bây giờ đã bẫy được con mồi sa lưới!

Trước sau đều bị chặn, Diệp Tu ngó thấy tường phải đằng trước bị thủng một lỗ to, điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy tới mấy bước, sau đó leo tường nhảy ra ngoài.

Chưa đợi người rơi xuống đất, liền trực tiếp mở Chong Chóng Máy giữa không trung bay đi xa.

“Đù má đồ đê tiện! Kéo nó xuống cho tao.” Thuật sĩ của Ngụy Sâm ở ngoài mé tường đào hố chờ sẵn. Bên dưới lỗ to kia có đủ bẫy rập của đạo tặc rải thảm, Quân Mạc Tiếu lọt chân một phát là khỏi cần chạy nữa. Không ngờ bị Diệp Tu đoán được, nên không rơi xuống.

Vài thiện xạ đứng trên đất nã đạn về phía Quân Mạc Tiếu đang lơ lửng.

Tốc độ của Chong Chóng Máy cũng không nhanh, bay cũng lập cập, nhưng dưới sự điều khiển của Diệp Tu lại vô cùng linh hoạt, tránh trái né phải né đạn thần sầu, làm kỹ sư máy móc ở dưới trố cả mắt.

Ngụy Sâm cũng không lắm lời, nhìn chằm chằm Quân Mạc Tiếu, giữ khoảng cách hợp lý. Đoán rằng thời gian Chong Chóng Máy kết thúc sắp đến, dự đoán nơi Quân Mạc Tiếu đáp xuống, sau đó thi triển kỹ năng Mưa Hỗn Loạn.

Ai ngờ, Quân Mạc Tiếu đáp xuống đúng chỗ hắn đoán, nhưng Ô Thiên Cơ không xếp lại, cứ như dù thật giơ lên che đầu, chạy băng băng giữa Mưa Hỗn Loạn, không thèm bẻ hướng nào sất.

Hơn cả khiên chắn, Ô Thiên Cơ ngăn công kích từ trên cao phải nói là số dách.

“Đù móa, vũ khí đê tiện vãi nồi!” Ngụy Sâm tức giận mắng to. Quân Mạc Tiếu sang trái hay phải đều có bẫy rập của Ngụy Sâm đón tiếp, đéo ngờ hắn lại chạy thẳng. Số người bên đây cũng có hạn chứ bộ, kẻ kia cũng không phải một hai đứa là thắng nổi.

“Đội 3 quay lại, không đi bên đó nữa, sang tọa độ 3958, 2564. Đội 1 bọc hậu, đội 2 men theo cánh trái tập hợp với đội 4, tách bốn người ra đi trước xem có thể chặn đầu không.” Mệnh lệnh thực sự của Ngụy Sâm thực ra phát trên kênh đoàn đội.

Ngụy Sâm vừa chỉ huy, vừa tự mình chuyển sang cánh phải. Gã đã qua thời phong độ nhất, trình độ tất nhiên không bằng năm đó. Giữa đám game thủ bình thường tuyệt đối là siêu cao thủ, nhưng với giới chuyên nghiệp thật không còn so nổi. Nhưng 1 VS 1 với Quân Mạc Tiếu gã vẫn đủ tự tin, dù sao vẫn còn ưu thế chênh lệch đẳng cấp không thể coi thường được.

Sau một tường đá phế tích hơi thấp, Ngụy Sâm điều khiển thuật sĩ của mình cúi người nhích từng bước một. Nếu lúc trước liên thanh kêu gọi Diệp Tu đầu hàng thì bây giờ không rên nửa tiếng. Kẻ không dám bại lộ vị trí đã chuyển thành Ngụy Sâm. Nghe được bên kia Diệp Tu câu có câu không với mình, âm thanh càng lúc càng gần, Ngụy Sâm sẵn sàng tùy thời vào vị trí công kích.

Đến rồi!

Một bóng người nhá lên, Quân Mạc Tiếu trực tiếp vịn tường bay qua, rơi gần chỗ thuật sĩ của Ngụy Sâm. Ngụy Sâm đã sẵn sàng từ lâu, ngưng tụ Mũi Tên Nguyền Rủa thành quả cầu ánh sáng bắn chíu chíu qua, tuy đánh không lại Quân Mạc Tiếu, nhưng có thể ngăn cản được hắn.

Thuật Trói Buộc!

Ngụy Sâm thao tác thành thạo, một tia sáng màu đen uốn éo thoát ra từ lòng bàn tay thuật sĩ của gã, vọt tới chỗ Quân Mạc Tiếu.

Quân Mạc Tiếu nhanh chóng chuyển hướng, muốn tránh, nhưng không ngờ tia sáng kia như đoán biết mà đuổi theo hắn.

“Ớ, điều khiển bằng tay á!” Diệp Tu kêu lên, lăn về trước, tia sáng lại trật mục tiêu. Ngụy Sâm điều khiển nó đuổi theo, vừa bắt đầu ngâm tụng chiêu mới.

Lục Tinh Quang Lao!

Từ trên trời xuyên thẳng xuống, sáu cột sáng màu đen tím dần dần hình thành, xoay chuyển quanh người Quân Mạc Tiếu. Dưới sự điều khiển của Ngụy Sâm, chỉ cần Quân Mạc Tiếu chạm tới nó, lập tức sẽ bị Lục Tinh Quang Lao phong ấn.

“Đằng sau có người!!” Diệp Tu kêu to.

“Hù con nít hả mậy!” Ngụy Sâm không thèm ngó.

“Thiệt mờ có thiệt mờ.” Diệp Tu vẫn còn kêu.

“Có quỷ hả?” Ngụy Sâm tiếp tục khinh bỉ.

“Ha ha, có quỷ, trận quỷ.” Diệp Tu cười, dưới chân thuật sĩ của Ngụy Sâm, vòng sáng màu xanh trắng lóe lên, ngưng kết thành Băng Trận.

Cùng lúc đó, Trần Quả đang chán chường kéo thông báo của hệ thống rốt cuộc có phát hiện mới.

Hệ thống thông báo: Người chơi Một Tấc Tro ở khu 10 hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến của Thần, tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui