Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Mì | Beta: Chim

“Các đồng chí, cố gắng nỗ lực, tui ở Thần Chi Lĩnh Vực chờ mọi người.” Diệp Tu kết thúc một ngày ở khu 10, cổ vũ người chơi của công hội.

Mọi người hi hi ha ha, không coi là thật, cũng chỉ có Bánh Bao Xâm Lấn trịnh trọng đáp lời: “Lão đại anh cứ an tâm đi đi, khu 10 cứ giao cho em!”

“Mọi người cố gắng…”

Diệp Tu offline, mới trở về khu 10 chỉ có một ngày, hắn đã mang đến cho công hội Hưng Hân biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Việc thành lập nhà kho công hội chính là một cột mốc. Nếu như không có một nhà kho hoàn thiện, vậy thì công hội này vẫn chỉ là công hội tiêu khiển thông thường, nhưng có nhà kho rồi, sức hấp dẫn của công hội với người chơi tăng lên, lực gắn kết cũng theo đó vững bền hơn.

Biến hóa của công hội Hưng Hân tất nhiên bị đám nằm vùng nhanh chóng báo cáo lại, nhưng mặc cho tình báo gì cũng không quan trọng bằng tin Mạc Tiếu phải trở về Thần Chi Lĩnh Vực. Nghe được tin tức này, đám hội trưởng chợt cảm thấy nhẹ nhõm…

Còn nhà kho của công hội Hưng Hân, chuyện này dễ đối phó thôi. Đám hội trưởng thầm cười trộm, Quân Mạc Tiếu, mặc kệ chú mày là đại thần cỡ nào, giờ thì mày sơ suất rồi.

Ngày kế login, Diệp Tu đã để Quân Mạc Tiếu trở về Thần Chi Lĩnh Vực. Trái lại Trần Quả biết công hội Hưng Hân kiến lập lên nhà kho là giai đoạn rất trọng yếu, thời kỳ đầu cần xử lý phân chia, hất là những vật liệu Diệp Tu giao cho cô còn chưa bán hết. Cô chỉ bán lẻ không bán sỉ, muốn bán hết những vật liệu này cũng mất chừng mấy ngày.

Cô vừa mới online, vừa mở giao diện quản lý nhà kho công hội đã lập tức nhận được thông báo hệ thống, nhìn lướt qua, cô giật mình gọi Diệp Tu.

“Nhanh quá, có người đạt được 6000 điểm cống hiến muốn lấy huy chương Lưu Địa rồi, tính sao đây?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.

Diệp Tu ngoái đầu lại xem, cười nói: “Như dự liệu.”

“Nếu muốn độ cống hiến đạt được 6000 điểm trong một đêm, chỉ có thể góp rất nhiều đồ vật thôi.” Trần Quả vừa nói vừa chạy đến nơi quản lý công hội trong thành chủ kiểm tra nhà kho, quả nhiên, nhà kho đã phong phú hơn chỉ qua một đêm. Lịch sử quyên tặng cũng ghi lại list quyên góp dài dằng dặc của những người chơi đạt được 6000 điểm này.

“Ha ha, chúng là nằm vùng cả đấy.” Diệp Tu nói.

“Hả?”

“Người có thể góp đủ đồ kiếm 6000 điểm cống hiến trong một đêm, nhất định là có công hội lớn giúp đỡ, bọn họ muốn lấy đi bảo vật trấn kho của chúng ta.” Diệp Tu nói.

“A!” Trần Quả ngộ ra, thảo nào Diệp Tu muốn thiết lập huy chương Lưu Địa theo chế độ không tự động nhận, còn bảo chuyện nhiều người đạt được 6000 điểm cống hiến là trong dự liệu.

“Hèn quá, đá hết đi!” Trần Quả vừa tức giận vừa kích động. Âm mưu của chúng bị phát hiện, bây giờ bị đá ra công hội, chẳng khác nào góp không trang bị, góp phần cống hiến phát triển công hội Hưng Hân không công. Cứ nghĩ đến tâm trạng của đám kia khi bị đá, Trần Quả cảm thấy hài lòng không thôi.

“Đừng, gián điệp thì có chắc rồi, nhưng có lẽ vẫn còn vài trường hợp đặc biệt, đá hết dễ nhầm lẫn lắm.” Diệp Tu nói.

“Vậy làm sao đây? Mình cũng không thể giữ khư khư mãi được, hệ thống có thời gian quy định.” Trần Quả nói. Cài đặt thủ công kiểu này sẽ có thời gian quy định. Nếu không có người chơi đủ quyền hạn nào bấm duyệt, hệ thống sẽ tự thao tác khi hết thời gian quy định.

“Hiện nay ai có đẳng cấp cao nhất công hội?” Diệp Tu hỏi.

“Hàn Yên Nhu của Tiểu Đường.” Trần Quả nói.

“Đưa vật liệu của tui cho Tiểu Đường góp đủ 6000 điểm, rồi để em ấy lĩnh huy chương Lưu Địa đi, sau đó phát thông báo bảo vì có nhiều người xin quá, công hội xem xét và quyết định cho Hàn Yên Nhu đẳng cấp cao nhất, thế thì không ai phản đối nữa.” Diệp Tu nói.

“Quá khốn nạn!” Trần Quả cảm thán trước, rồi lại hỏi, “Lỡ có người nói theo thứ tự trước sau thì sao?”

“Xàm xí, tính thứ tự trước sau còn cài đặt thủ công làm gì, nếu có người hỏi câu nhảm nhí ấy, chị phải răn dạy hắn một trận.” Diệp Tu bảo.

Trần Quả bèn không nói gì nữa, gọi Đường Nhu lại kể hết chuyện vừa rồi, Đường Nhu cũng không có ý kiến khác, khiến Trần Quả quan ngại sâu sắc cô bé đã chọn sai thầy hướng dẫn nhập môn rồi, chẳng học được gì tốt đẹp hết.

Trần Quả hỏi Đường Nhu còn thiếu bao nhiêu điểm, câu trả lời lại hù cô giật cả mình.

“Chỉ còn kém chừng đó thôi hả?” Trần Quả kinh ngạc.

Đường Nhu cũng sáng tỏ: “Thảo nào trang bị bọn em kiếm được ở phó bản hôm qua đều đưa em đi góp hết.”

“Hoá ra cậu đã sớm có kế hoạch rồi.” Trần Quả nhìn Diệp Tu.

“Chuyện này dễ phát hiện mà, mấy chiêu kiểu này không gây ảnh hưởng mấy đến những công hội lớn đã phát triển, đồ trong nhà kho nhiều, không đến nỗi gây ra tình trạng tổn thất nặng nề. Nhưng tụi mình vừa mới cất bước, nếu huy chương Lưu Địa bị chúng lấy thì không thể bù được những gì đã mất, vậy nên tụi mình vẫn phải đề phòng.” Diệp Tu nói.

Trong quá trình nói chuyện, Trần Quả và Đường Nhu đã chạm mặt trong game, cho vật liệu xong, Đường Nhu cũng nhanh chóng đạt 6000 điểm cống hiến. Sau đó cũng đi kho hàng lấy huy chương Lưu Địa.

Trang bị là tự động lĩnh hay cần tự tay duyệt, trừ phi có thao tác của người đủ quyền hạn, nó sẽ không thể hiện ra ngoài. Như Đường Nhu hiện tại cũng chỉ thấy huy chương Lưu Địa đã mở khóa đối với những người đủ 6000 điểm cống hiến như cô, nhưng khi tới lĩnh, hệ thống mới nhắc nhở người chơi phải gửi đơn xin, trong 48 tiếng sẽ có câu trả lời.

Trần Quả nhận được nhắc nhở mới, trực tiếp thao tác, huy chương Lưu Địa lập tức chuyển đến trên người Hàn Yên Nhu. Trần Quả cũng gửi thông báo trên công hội như lời Diệp Tu nói, bảo rằng vì có nhiều người xin huy chương Lưu Địa nên ưu tiên đưa đưa cho Hàn Yên Nhu có đẳng cấp cao nhất sử dụng.

“Tiện thể kêu gọi mọi người học tập đám kia, suyên năng cày cấp, cấp cao rất có lợi, Hàn Yên Nhu chính là tấm gương điển hình.” Diệp Tu còn dặn Trần Quả thêm vào vài câu trong thông báo.

Thông báo vừa ra, nhiều kẻ trong danh sách gửi đơn xin liền hộc máu. Mỏi mắt trông chờ cả đêm, chẳng ngờ lại nhận được một kết quả như thế.

Hiển nhiên, bọn này đều là nằm vùng lẫn vào công hội cả. Nếu quả thật là người chơi thường, lý do ưu tiên Hàn Yên Nhu đẳng cấp cao nhất này đủ sức thuyết phục. Vả lại độ cống hiến góp đi chung quy vẫn sẽ dùng, không hề lỗ. Chỉ có những kẻ nằm vùng không dưng góp gạch xây dựng công hội Hưng Hân mới tức gần chết.

Tin này lại truyền về cho đám hội trưởng đại nhân, hẳn nhiên chỉ tăng thêm số người buồn bực mà thôi. Quân Mạc Tiếu sẽ sơ suất ư? Không, kẻ sơ suất chính là họ mới phải.

Một thao tác thủ công, một quyền ưu tiên cấp bậc cao nhất đã vơ hết của họ một đống trang bị.

“Bằng không cho người của mình luyện cấp nhanh lên, vượt qua Hàn Yên Nhu, thế thì có thể giành được huy chương Lưu Địa rồi.” Ai đó hiến kế.

“Chú mày bị ngu hả? Theo tình hình hiện tại, 80% đối phương đã đề phòng cả rồi, còn làm trò con bòchỉ tổ tốn thời gian.” Người hiến kế lập tức bị trách mắng.

“Hay em lĩnh trang bị ra lại, rồi tự tử nhặt về?” Có em nằm vùng đề nghị.

“Vậy chả phải bại lộ thân phận ư?”

“Sếp ơi, tụi mình bây giờ có khác gì bại lộ chứ?” Nằm vùng nào đó phiền muộn.

Một sự im lặng kéo dài giữa đám hội trưởng và những tên nằm vùng vừa giở mánh khóe. Họ chợt phát hiện, dù mình có làm thế nào, công hội Hưng Hân cũng khó mà tổn thất thứ gì…

Bên công hội Hưng Hân, ngoại trừ những kẻ đặc thù hộc máu, ai cũng không có ý kiến về chuyện ưu tiên huy chương Lưu Địa cho Hàn Yên Nhu có đẳng cấp cao nhất. Nhưng họ lại hiếu kỳ với những người có thể đạt được 6000 điểm nhanh như vậy, nháo nhào vây xem tìm hiểu.

Tội nghiệp cho đám nằm vùng, còn đang chật vật đối phó với lũ đồng bọn hùa theo coi mình như kẻ ngốc, thì lại được trở thành anh hùng bên phía Hưng Hân, được người người vây xem theo đuổi, cảm xúc bối rối khó tả.

Từ lúc Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu về Thần Chi Lĩnh Vực, hắn cũng chỉ nghiêng đầu chỉ dẫn Trần Quả đôi chút, sau đó không để ý nữa.

Mang theo Lam Bạch Tinh trở về Thần Chi Lĩnh Vực, lấy hết vật liệu trước kia Mạc Cường giúp mình gom được ra, Diệp Tu lần lượt bỏ vào hệ thống chỉnh sửa trang bị, chuẩn bị nâng cấp lên 50.

Nâng cấp lên 50, giao diện và thao tác của hệ thống chỉnh sửa đều hơi khác trước. Cấu tạo không chỉ gồm mấy dạng đơn giản như kiếm súng mâu ô. Bản vẽ cấu tạo phân tách Ô Thiên Cơ thành từng bộ phận riêng lẻ, sau đó mới lắp ráp chúng lại lần nữa.

Những bộ phận này đã có sẵn khuôn mẫu từng được nghiên cứu qua trước đây, Diệp Tu cẩn thận kiểm tra từng vật liệu, tạo hình lại cho chúng. Nhưng đến cuối cùng, vật liệu chỉ còn lại Lam Bạch Tinh, khuôn cũng đã hết, vậy mà hắn vẫn chưa tạo hình cho Lam Bạch Tinh thành một bộ phận chuẩn mực.

Diệp Tu khẽ thở dài, trên thực tế Ô Thiên Cơ năm đó vẫn chưa thành công hoàn toàn, bằng không thứ để lại sẽ là Ô Thiên Cơ cấp 50, sao lại là một món mới cấp 5 chứ?

Năm đó thất bại là vì gặp vấn đề trong khâu chọn vật liệu cho bộ phận cuối. Lần thí nghiệm nào cũng thất bại trong gang tấc vì bộ phận ấy. Nhưng mỗi lần thất bại đồng nghĩa với việc cách thành công ngày càng gần. Vì vật liệu có khả năng đã được khoanh vùng, mỗi lần thí nghiệm thất bại sẽ được loại trừ bớt. Lam Bạch Tinh chính là thứ duy nhất còn chưa thử nghiệm vào lúc đó. Tiếc rằng, còn chưa kịp thử nghiệm lần cuối, Vinh Quang cập nhật đã gạt phăng ý nghĩa tồn tại của Ô Thiên Cơ.

Trải qua ngần ấy năm, rốt cuộc Diệp Tu cũng đi tới được bước dang dở năm ấy. Hắn mất hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được, sau khi ra ngoài hút liên tục ba điếu thuốc, Diệp Tu thở sâu, trở lại phòng máy, rồi ngồi ngay ngắn trước máy vi tính.

Không có khuôn mẫu sẵn, vật liệu cần được mài giũa bởi chính người chơi. Thao tác này dễ dàng hơn thao tác chiến đấu biến hóa phức tạp trong trò chơi rất nhiều, tuy nhiên, nó không cho phép ta phạm bất kỳ sai lầm nào. Tính sai một li, vật liệu sẽ bị tiêu hủy ngay, bằng không sao mọi người lại kháo nhau hệ thống chỉnh sửa trang bị là một thứ cực kì đốt tiền chứ?

Bắt đầu thôi.

Diệp Tu thầm nhủ, mở công cụ mài giũa vật liệu ra, bỏ Lam Bạch Tinh vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui