Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Tam | Beta: Kha

Trai Ngầu Cầu Bại dừng lại!

Ôi đờ mờ, có âm mưu!

“Mọi người coi chừng!!” Tưởng Du hầu như thốt ra theo bản năng. Tim người chơi Mưu Đồ Bá Đạo đồng loạt giật thót một cái, cả đám từng kinh qua bao nhiêu sóng to gió lớn, không vội hỏi lí do, chỉ tập trung tinh thần cảnh giác hết mức có thể, mắt láo liên khắp bốn phía tìm kiếm đối tượng khả nghi.

Nhưngđéophát hiện thứ gì.

Cả đám không phát hiện, Tưởng Du cũng không nốt, chỉ là gã thấy Trai Ngầu Cầu Bại đột ngột đứng hình, cảm thấy có biến, nên mới hốt hoảng như thế.

Mọi người đề phòng xoay màn hình 360 độ một lần vẫn không tìm được điều khác lạ, đều ngây ra. Tưởng Du vẫn nhìn Trai Ngầu Cầu Bại đầy phòng bị.

Trai Ngầu Cầu Bại vẫn chưa nhúc nhích.

Vì sao hắn không động đậy? Tưởng Du xoắn một nùi, mắt khẽ đảo nhìn chung quanh một lần, sau đó lệ rơi đầy mặt.

Gã rốt cuộc đã hiểu vì sao Trai Ngầu Cầu Bại không động đậy.

Vì BOSS nằm rồi...

Cả đánh quây lại đánh BOSS, bây giờ BOSS tạch, tất nhiên không động đậy nữa, vẫn hô hào chiến tiếp mới là bệnh đó.

Không có gì hot thật sao?

Tưởng Du nghi ngờ tột đỉnh, đồng thời có chút quê độ vì câu “Mọi người coi chừng” lỡ mồm ban nãy.

Nhưng hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo nào phải dạng vừa, Tưởng Du lập tức đủng đỉnh cười ha ha nói, “Tui đi lụm đồ đây!”

Mọi người giật mình một cái, sau đó cũng bật cười. Hóa ra “Mọi người coi chừng” là do hội trưởng giỡn với tụi mình! Vì vậy cả đám lao nhao cười phụ họa, thi nhau nhấn like sự hài hước của hội trưởng đại nhân.

Tưởng Du bước về phía thi thể Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ, nhặt trang bị tất nhiên phải đến gần mới nhặt được.

Lúc này, kỵ sĩ đứng đầu Tam Thạch bỗng PM cho gã một câu: Tui yểm hộ ông.

“Gì?” Tưởng Du nhận được tin nhắn hơi bất ngờ, sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Thừa lúc mình nhặt trang bị không để ý, đột ngột ra tay đánh phát chết luôn, sau đó cuỗm đồ chạy trốn?

Đây có lẽ là kế hoạch của hắn!

Dù kế hoạch nhìn qua có nhiều sơ hở, nhưng ngoại trừ thời điểm này, dưới sự đề phòng 24/7 của mình, tên này hoàn toàn không có cơ hội đụng vào đồ BOSS. Giả sử giết không rớt được đồ hắn cần, ở điểm hồi sinh biết đâu cũng có người mai phục? Tên này, chẳng lẽ điều tra cả hộ khẩu của mình ở chủ thành nào rồi ư?

Trong lúc Tưởng Du suy nghĩ, Tam Thạch dẫn theo mấy người nào kỵ sĩ nào mục sư, lập thành một đội hình phòng ngự cực mạnh, đứng lảng vảng gần đó như vây xem, nhưng thực ra là âm thầm chắn không cho Trai Ngầu Cầu Bại tiếp cận Du Phong Điện của Tưởng Du.

Mọi người làm bộ làm tịch dọ ý Trai Ngầu Cầu Bại, xem phản ứng của hắn.

Nhưng vẫn không nhìn ra điều gì.

Khi Tưởng Du thấp thỏm nhặt hết trang bị Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ rớt ra, Trai Ngầu Cầu Bại vẫn im lặng đứng đó.

Tưởng Du và Tam Thạch bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều đang ở văn phòng game trong câu lạc bộ Bá Đồ, có thể quay qua trao đổi trực tiếp. Nhưng để tránh bại lộ, nên vẫn dùng PM trong game.

“Hắn vẫn chưa có động tĩnh.” Tưởng Du nhắn cho Tam Thạch.

“Không lẽ tụi mình nhầm?” Tam Thạch đáp.

“Trừ hắn ra, trong game còn ai bá được vậy?” Tưởng Du nói.

“Thằng chuyên gia đạn dược ban nãy.” Câu trả lời của Tam Thạch như tát “bép” vào mặt Tưởng Du.

“Người đó có thể là Trương Giai Lạc!” Tưởng Du nói, nhưng gã không có hứng thú với Trương Giai Lạc, nên kéo chủ đề trở về, “Kỹ thuật kỵ sĩ của hắn, ông thấy thế nào?”

“Tui? Ông kêu người Trái Đất tui đánh giá kỹ thuật của thứ sinh vật ngoài hành tinh đó cũng được sao?” Tam Thạch gửi một emo cười đau khổ.

“Review chút cảm nhận đi!” Tưởng Du cũng bất đắc dĩ, tổ chơi game bọn họ làm sao cân nổi gamer cấp tuyển thủ chuyên nghiệp chứ! Tất nhiên không thể đánh giá được toàn diện trình độ người ta được. Giống như trước đây, dù biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, nhưng vẫn ngậm đắng hết lần này đến lần khác. Chẳng hạn hồi chiến dịch thị trấn bỏ hoang, những tưởng ở Thần Chi Lĩnh Vực mình người đông thế mạnh, có là đại thần cũng phải quỳ, kết quả sao, người ta dạo khắp thị trấn như dạo sân nhà. Tóm gọn một câu, vẫn chưa thánh nào cân nổi anh, thế thôi.

Đồng chí Tam Thạch nhận nhiệm vụ gian nan như vậy, không nhịn được ngoảnh qua liếc Tưởng Du một cái, cuối cùng đáp, “Cảm nhận của tui, không thua bất kỳ kỵ sĩ nào trong giới chuyên nghiệp.”

“Nhưng mấy người đó đâu rảnh tới đây chơi đúng không?” Tưởng Du nói.

“Tất nhiên.”

“Nên nhất định là Diệp Thu rồi!” Tưởng Du tổng kết.

“Không phải chúng mình vẫn coi ổng là Diệp Thu sao?”

“Nhưng sao ổng không có chút động tĩnh nào vậy? Có lí nào lại làm không công cho công hội nhà mình?” Tưởng Du xoắn chết luôn.

“Biết đâu ổng đang tập hợp người tới hốt trọn cả ổ?” Tam Thạch nói.

“Ông nói đám Nghĩa Trảm Thiên Hạ?” Tưởng Du cũng đang suy nghĩ.

Bọn hắn từng cho rằng Diệp Thu khi đến Thần Chi Lĩnh Vực sẽ không ai chứa chấp, nào ngờ chỉ mấy ngày mà người này đã nắm tay nắm chân làm anh em với đám Nghĩa Trảm mới phất dạo đây. Thực lực Nghĩa Trảm Thiên Hạ thế nào, bọn Tưởng Du cũng chưa điều tra kỹ càng, vì loại công hội lập chơi thế này vốn không phải đối thủ chủ yếu của bọn họ. Họ cũng lưu ý đến Nghĩa Trảm Thiên Hạ, nhưng vẫn xem là công hội bọn nhà giàu dư tiền chơi vui là chính, chưa từng nghĩ đến một ngày đám này sẽ bon chen vào giới chuyên nghiệp, trở thành đối thủ cạnh tranh với mình.

Sự quật khởi bất ngờ của Nghĩa Trảm Thiên Hạ khiến cả đám bị ban lãnh đạo câu lạc bộ nắm đầu phê bình tập thể. Thế lực trong game đồ sộ như vậy mà có người muốn lập chiến đội, một chút tin tức cũng không nắm được, các công hội lớn không khỏi quá thất trách.

Sau đó tất cả câu lạc bộ lớn bắt đầu dòm ngó thực lực của Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Mà Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng tiện tay mượn chuyện lùm xùm của các công hội dạo gần đây để ăn theo nổi lên. Họ là chiến đội mới thành lập, bây giờ quan trọng nhất là câu càng nhiều fan càng tốt. Rõ ràng là hội nện tiền chơi game, lại làm như khốn khổ lắm, bất chấp mà add người vào công hội, quăng tiền tặng phúc lợi, danh tiếng càng lúc càng lớn. Mặc cho người ta vì lí do gì mà gia nhập Nghĩa Trảm, tóm lại khi gom được quần chúng về tay, chỉ cần vào Liên minh đánh dăm trận ra dáng, những người chơi trong công hội nhà sớm muộn cũng thành fan hâm mộ.

Nghĩa Trảm nuôi mưu lớn, làm sao có thể bỏ qua việc cướp BOSS hoang dã. Lúc trước chỉ là công hội người chơi đơn thuần, không tiện cạnh tranh với các công hội câu lạc bộ, nhưng giờ công khai vào mặt trận, còn cần che giấu gì nữa? Trai Ngầu Cầu Bại này, phỏng là một nước cờ của Nghĩa Trảm Thiên Hạ không chừng?

“Nhưng tui nghĩ rằng, trình tụi Nghĩa Trảm Thiên Hạ đến đâu mà cũng dám âm mưu hốt trọn ổ tụi mình? Huống chi nếu công khai trở mặt, cũng đéo thằng nào có lợi!” Tam Thạch nói.

“Không hẳn, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, ai biết tụi nó sẽ xài thủ đoạn đặc biệt gì.” Tưởng Du nói, “Bấy giờ Nghĩa Trảm đang xông xáo gầy dựng chiến đội, là thời điểm dễ hút fan nhất. Huống chi sếp sòng người ta ở sẵn trong game, mặt tài nguyên lớn mạnh và linh hoạt hơn hẳn chúng ta, nếu tụi nó muốn chơi bự thiệt, quăng tiền véo véo còn không chọi chết tụi mình à. Chỉ là tui nghĩ, nếu tụi nó thiệt sự muốn làm gì đó, việc Diệp Thu nằm vùng này, biết đâu là một phần quan trọng trong kế hoạch?”

Tam Thạch nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, “Lợi dụng thực lực của Diệp Thu, có thể nhanh chóng tiếp cận chúng ta, từ đó thu được tình báo chính xác một cách mau lẹ nhất?”

“Người ta có tiền mua tiên cũng được, cho chú mấy chục ngàn để mua tin tức, chú bán không?” Tưởng Du nói.

“Vấn đề hơi nhạy cảm hơ...” Tam Thạch nói.

“Giống như đợt này cả đoàn mấy trăm người, ai cũng nắm tin, lấy tiền làm mồi không lẽ còn không câu được cá?” Tưởng Du hỏi.

Tam Thạch im lặng, chiêu này mất dại thật, nhưng không thể phủ nhận vô cùng hữu hiệu. Nếu ai cho mình mấy chục ngàn, chỉ để hé chút tin cho nó... Tam Thạch sợ mình cũng không kiềm lòng được.

“Cho nên thằng Trai Ngầu Cầu Bại này vẫn rất có vấn đề...” Tưởng Du nói.

“Nếu không dứt khoát vạch trần hắn đi?” Tam Thạch nói.

“Không không, quan sát trước đã, bây giờ tạm rút, mục đích của hắn là mọe gì thì tính sau, cùng lắm đành chịu lỗ một lần.” Tưởng Du nghĩ đến tình huống xấu nhất.

“Cũng chưa chắc đó là Diệp Thu.” Tam Thạch vẫn lạc quan chán.

“Ừm, này thì có cách thử.” Tưởng Du nghe tới đây bỗng nảy lên một ý tưởng. Lập tức cho Du Phong Điện tiến về phía Trai Ngầu Cầu Bại, bỗng nghĩ tới gì đó, quay sang chọn giao dịch với Tam Thạch, tạm dời trang bị nhặt của BOSS sang chỗ hắn.

Sau đó bước nhanh về phía Trai Ngầu Cầu Bại, hớn ha hớn hở nói, “Người anh em pro quá xá pro!”

“Hô hô, cũng thường thôi.” Trai Ngầu Cầu Bại cười nói.

Tưởng Du nghe giọng người này, cố gắng đối chiếu với ai đó. Nhưng sự thật thì, dù bọn hắn bị Diệp Tu cho lên bờ xuống ruộng bao nhiêu lần, nhưng rất ít khi được trực tiếp giáp mặt đối thoại, muốn nhận ra nhờ giọng nói vẫn có chút khó khăn. Thêm lúc này Tưởng Du nghi ngờ đầy mình, nghe giọng ai cũng thấy mang máng.

“Người anh em thiệt trâu bò hơn tụi game thủ thường gấp bội lần luôn đó!” Tưởng Du nói.

“Tất nhiên, dòm tên tui biết liền.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.

“Hê, chắc anh em cũng biết lai lịch công hội tụi tui rồi, nếu ông muốn, tui có thể tiến cử ông với bên chiến đội! Kỹ thuật ông như vầy, tui thấy đấu chuyên nghiệp cũng không vấn đề luôn! Tất nhiên tui còn gà nhiều, không biết nói có chuẩn không ê hê.” Tưởng Du nói.

“Ha ha, giới chuyên nghiệp hả, nhưng tui thích game online hơn.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.

“Ha ha, vậy hả, OK luôn, người anh em gia nhập Mưu Đồ Bá Đạo của tụi tui đi!” Tưởng Du tỏ thái độ.

“Quất liền.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.

“Hội trưởng phân hội bốn, người anh em này xin giao cho công hội mấy ông!” Tưởng Du quay lại nói.

“Hớ?” Hội trưởng phân hội số bốn nghe mà giật nảy người. Thực lực Trai Ngầu Cầu Bại hiển nhiên như vậy, dư sức vào tổng bộ quàng vai bá cổ kỵ sĩ số một Tam Thạch, bây giờ tự dưng lại chuyển cho phân hội bốn của mình là sao?

Mọi người đều cảm thấy tiếc cho Trai Ngầu Cầu Bại, nhưng người này chỉ đáp bằng một emo mỉm cười, dường như không hề để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui