Toàn Chức Cao Thủ

Vinh Quang quy định một đội tối đa có mười người, các đội hợp lại tạo thành một đoàn, tối đa cũng là mười đội.

Diệp Tu vào đội rồi nhìn qua, đội ngũ vừa tròn mười người, hắn đều biết qua hầu hết các thành viên như: Lam Hà, Hệ Châu, Đăng Hoa Dạ, Lôi Minh Điện Quang, Tri Nguyệt Khuynh Thành, Vân Quy, lúc này cũng đang ở xung quanh, đều khá quen thuộc với hắn nên bắt đầu đến chào hỏi. Có thêm ba người khác chưa gặp qua: Lưu Vân Xuy, nghề chuyên gia thuốc súng; Toàn Lưu Vạn Trượng, nghề bậc thầy pháo súng. cuối cùng là một cái tên nghe khá tục, Thánh Quang Sờ Mó Cưng, là một mục sư.

Ba người này đã được Lam Hà tiến cử giới thiệu một hồi. Với 20 người trong hai đội còn lại, Lam Hà cũng không dài dòng thêm. Nếu muốn săn giết Huyết Xạ Thủ Á Cát thực ra chỉ cần một đội 10 người, đây lại một lần dẫn theo những 30 người, có thể thấy được nội dung chủ yếu của săn giết BOSS Dã Đồ chính là “cướp đoạt”. Có thể nói một trận chiến này thôi Lam Khê Các đã dốc hết nhân tài, 30 người này đều có thể tìm thấy trong bảng xếp hạng hàng đầu ở khu 10.

Diệp Tu nhìn lướt qua nhân số chỉnh tề, thình lình nói ra một câu: “Tui chiếm vị trí của Thiên Thành hả?”

Lam Hà ngẩn ra, không ngờ Diệp Tu lại kỹ tính đến cả việc này cũng nhìn ra. Quả thật, Thiên Thành là do cậu gọi đến để chuẩn bị cùng đi săn giết Huyết Xạ Thủ Á Cát, nhưng bây giờ vô tình gặp Quân Mạc Tiếu… Lam Hà thấy đây cũng vừa hay là lời giải thích thỏa đáng, thẳng thắn khí khái mà nói: “Không cần để ý đến cậu ta, chúng ta cứ làm chuyện cần làm.”

“Huyết Xạ Thủ xuất hiện lúc nào?” Diệp Tu hỏi Lam Hà.

“Năm phút trước thì tụi tui nhận được tin, liền vội vàng kêu gọi anh em đang luyện cấp tập trung hết bên này, lát sau sẽ có thêm một đội nữa tới.” Lam Hà nói.

“Phải dùng tới nhiều người như vậy sao?” Diệp Tu cười, cứ cho là muốn cướp quái đi thì kỳ thực cũng không cần dùng nhiều người như vậy, đến lúc đó tất cả mọi người đều vây quanh một mục tiêu, rất nhiều người căn bản sẽ không có chỗ để đánh.

“Phòng ngừa biến cố phát sinh thôi!” Lam Hà thở dài.

Diệp Tu biết, đây không phải là phòng ngừa thủ đoạn chiêu trò của BOSS, mà là để đề phòng người khác. Trong game online đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải là NPC, mà là người chơi.

“Chúng ta có thể nhận được tin, phỏng chừng người của Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo cũng biết rồi.” Lam Hà nói. Bọn họ là ba công hội lớn trừ việc đoạt kỷ lục phó bản thì đương nhiên cũng quan tâm đến kỷ lục BOSS Dã Đồ, sáng sớm đã đặc biệt nhắc nhở người chơi lúc luyện cấp phải chú ý đến thời điểm đổi mới của BOSS Dã Đồ rồi.

“Bọn họ đã tới.” Diệp Tu chuyển góc nhìn về phía bên trái một chút, phát hiện cách đó không xa cũng có một đống người đang chạy như điên đến, rõ ràng cùng hướng với người của Lam Khê Các.

“Móa!” Lam Hà nhìn sang đã thấy, cẩn trọng phân biệt đống chữ hiển thị mơ hồ kia: “Là người của Trung Thảo Đường.”

Diệp Tu cúng bái Lam Hà luôn, hắn đưa mắt nhìn thử đống chữ ID ở trên đầu người chơi chỉ thấy căn bản là một nùi khối màu, Lam Hà thế mà có thể nhận ra từng chữ trong cái nùi ấy, không hổ là địch thủ tranh chấp lâu năm, biết nhau quá rồi.

Lúc Lam Hà nhận ra đối phương, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra Lam Khê Các, Lam Hà rất nhanh nhận được tin từ hội trưởng khu 10 của Trung Thảo Đường Xa Tiền Tử gửi tới: “Lão Lam ông có chút tố chất tí đi, ông xem rõ ràng tụi này tới trước mà.” Song phương đều biết vị trí của Huyết Xạ Thủ, nhìn vị trí tiến lên của hai nhóm người, quả thực Trung Thảo Đường chạy gần đến BOSS hơn. Đẳng cấp cũng đều không sai biệt lắm, trang bị cũng đều là hàng phó bản giống nhau, hy vọng qua mặt của Lam Khê Các không quá lớn.

“Cút.” Lam Hà trả lời. Săn BOSS Dã Đồ từ trước đến giờ làm gì có cái đạo lý trước sau, nhưng cái tên Xa Tiền Tử này lại hay thích lảm nhảm thứ vớ vẩn.

“Ông dẫn theo bao nhiêu người?” Xa Tiền Tử hỏi.

“Như ông thôi.” Lam Hà nói.

“Hợp tác đi?” Xa Tiền Tử nói.

“Hợp gì?”

“Tui ông đều đến rồi, phỏng chừng Mưu Đồ Bá Đạo cũng y chang tụi mình, mỗi bên cử ra một vài người để ngăn cản bọn họ, sau đó chúng ta dựa vào thực lực để đi giết BOSS, thấy sao?”

“Được!” Lam Hà thuận miệng liền đáp ứng.

“Cử bao nhiêu người?”

“Phân nửa đi!”

“Ok.”

Nửa phút trôi qua…

“Người của ông đâu?” Xa Tiền Tử hỏi.

“Còn người của ông?” Lam Hà vặn lại.

“Sẵn sàng rồi, chờ bên ông thôi đấy!”

“Bên tui cũng chờ bên ông đó!”

Thêm nửa phút im lặng.

“Xem ra ông đéo tin tui. Tui đi tìm Mưu Đồ Bá Đạo hợp tác.” Xa Tiền Tử nói.

“Đi đi, kỳ thực tui đã bàn xong chuyện với Mưu Đồ Bá Đạo rồi, đang mai phục chờ ông đấy, cẩn thận nha.” Lam Hà gửi tin về.

Xa Tiền Tử cũng không gửi tin nữa.

Hai người đều thật hết cách rồi. Chẳng phải mới biết nhau ngày một ngày hai, ba công hội lớn quen biết nhau nhiều năm, hiểu nhau quá rồi. Thật sự muốn nói chuyện hợp tác, mỗi lần đều phải dằn qua dằn lại, xàm xàm hai ba câu như nãy giờ mà bàn tiếp được là chuyện không thể nào. Ai cũng không dễ dàng tin ai. Mấy năm nay âm mưu dương mưu, ngáng chân giành giật, trận lớn trận nhỏ… không thiếu chuyện nào.

Lam Khê Các hiện tại so với Trung Thảo Đường chậm hơn một chút, nhưng “chút” này cũng không tính là gì, dù Trung Thảo Đường tới trước, cũng chưa chắc vừa đến đã dám đánh ngay, lỡ bị người đâm sau lưng thì sao? Đừng xem hiện tại hai người tin đi thư lại có vẻ thân thiết thế kia, nhưng khi đứng lên xử nhau thì chẳng ai nương tay cả. Trò chơi chính là như vậy, vừa khổ vừa sướng.

Hai đám người cứ như vậy duy trì khoảng cách, từng chút một tiến tới chỗ của Huyết Xạ Thủ. Kết quả khi đến nơi liền nhìn thấy, đã có một đám người ở đấy rồi, người của Mưu Đồ Bá Đạo còn nhanh hơn hai nhà bọn họ. Có điều Mưu Đồ Bá Đạo lại không động thủ, lúc này đang có một đám người chơi chả biết đâu ra đang đánh nhau với Huyết Xạ Thủ, nhưng vừa nhìn là biết ngay bọn họ chỉ đi ngang qua phát hiện BOSS liền tổ chức đại một đội xông lên thử, Lam Hà nhìn vài cái, rồi nói: “Tự tìm đường chết!”

Huyết Xạ Thủ Á Cát cả thân vận giáp da màu trắng, khuôn mặt xám trắng không có bất kỳ biểu lộ gì, hiển nhiên là sinh vật Bất Tử. Tay cầm súng lục ổ xoay, động tác rất nhanh không gì sánh được, chạy đâu bắn đó, đám người chơi tụ đại thành đội kia bị đánh đến khóc thành tiếng, không phản kháng được gì, đến giết BOSS kết quả ngược lại bị BOSS giết.

Người của Mưu Đồ Bá Đạo đến sớm, lại chỉ đứng bên im lặng quan sát cục diện, vững vàng đứng ở ngoài phạm vi công kích của Huyết Xạ Thủ. Người của Trung Thảo Đường và Lam Khê Các tới sau, hành động cũng không khác gì Mưu Đồ Bá Đạo, bọn họ không quan tâm đến sự sống chết của những người nọ, thậm chí còn không thèm nhìn sang Huyết Xạ Thủ, lúc này bọn họ chỉ chú ý đến nhau.

Thấy sự có mặt của đám người hai công hội, một người bước nhanh ra khỏi hàng ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo, đi về phía Lam Khê Các.

Muốn đàm phán chăng? Lam Hà thầm nghĩ bụng, không khỏi nhìn thử sang Trung Thảo Đường, bên kia không có động tĩnh gì, nhìn tư thế đứng của nhân vật, hẳn cũng đang chú ý đến cái người đang đi về phía Lam Khê Các này.

Người dần đến trước mặt, Lam Hà đang chuẩn bị bắt chuyện, lại nghe tên vừa đến kia thét to một tiếng: “Quân Mạc Tiếu, sao ông lại ở đây?”

“Đến xem náo nhiệt.” Diệp Tu trả lời.

“Vị trí bên này không tốt lắm, đến đây đến đây, qua bên tụi tui đứng xem nào!”

Người có thể hồn nhiên như cô tiên thế này, còn ai ngoài Dạ Vị Ương.

Lam Hà gần như nổi điên, đây quả thực chẳng xem họ ra gì. Vị trí không tốt là thế quái nào? Vị trí cái mông nhà mi, ở đây là một bãi tha ma hoang vu, chỉ có một ít cây khô cỏ dại và mộ bia quan tài vỡ vụn nghiêng ngã, chỗ nào chả giống nhau, phân tốt xấu được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui