Toàn Chức Cao Thủ



"Tetsubishi"Tetsubishi

Edit: Khỉ | Beta: Shi

Đến lúc Bánh Bao nhận ra, vội vã điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn chạy đến cửa Cung Điện Bóng Đêm, Đường Nhu đã điều khiển Hàn Yên Nhu bước qua đấy trước. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bèn tiến tới giải thích tình hình.

Trảm Lâu Lan dù đã ngoẻo, nhưng lại được mục sư hồi sinh ngay lập tức, hiện đang đứng giữa hiện trường chỉ huy đám người chơi đuổi bắt: “Thằng này lợi hại, lập tổ đội tìm, không được đánh lẻ.”

Diệp Tu vừa đưa Quân Mạc Tiếu lại gần, nghe thấy thế vội mở miệng “Tản ra tìm, tản ra tìm.”

“Thằng này khủng lắm!” Trảm Lâu Lan nhấn mạnh.

“Chia ra từng người dẫn dụ hắn cũng tốt. Kéo dài thời gian tìm, nếu thoát khỏi trạng thái chiến đấu là hắn có thể log out được, lúc đấy muốn kéo về lại khó.” Diệp Tu nói.

Trảm Lâu Lan bừng tỉnh, vội sửa lại mệnh lệnh, trong lòng lại cảm thán đúng là lão làng có khác.

“Đó không phải bạn ông à? Sao lại thế này?” Trong lòng Trảm Lâu Lan kỳ thật không hề bình tĩnh như biểu hiện ngoài mặt. BOSS vừa bị quất văng đồ là gã đã hớn hở nhặt lấy nhặt để, nhẩm xem nhặt được gì mà không hề nghĩ đến chuyện có kẻ rình sau “quất” luôn gã. Thường thì đồ trong túi sẽ bị rơi ra, người bình thường sẽ không mang đồ quan trọng gì bên người, Trảm Lâu Lan lại vừa nhặt đồ rơi rớt từ BOSS Ám Dạ Lưu Quang, giờ chẳng khác gì một kho tàng di động cả. Kết quả bị thông cho tèo, đồ trong túi rơi ra còn nhiều hơn trang bị trên người. Trong đó, túi rớt 3 món, trên người rơi 1 món.

Trang bị trên người Trảm Lâu Lan tất nhiên rất sang chảnh, nhưng đồ trong túi càng đáng giá hơn. Đó là đồ rơi từ BOSS hoang dã cấp 70 đấy. Bình thường BOSS kiểu này là mặt hàng độc quyền của mấy công hội câu lạc bộ lớn. Trang bị hay vật liệu đều thuộc dạng có tiền cũng chưa chắc mua được, giá trị vượt xa trang bị trên người gã. Hiện tại lại bị người ta cướp mất, lại còn những ba món, trong lòng Trảm Lâu Lan khó chịu miễn bàn.

“Quen biết tí thôi. Đừng lo, hắn chạy không xa, vật rơi ra vẫn quay lại túi mình.” Diệp Tu đáp lại.

Nghe xong, Trảm Lâu Lan không thể không nghi ngờ. Với tiếng tăm lừng lẫy của Hại Người Không Mệt, lại nhớ đến hình ảnh hắn sóng vai chiến đấu cùng Quân Mạc Tiếu trước đó, Trảm Lâu Lan vừa ngủm đã nghĩ ngay rằng “Liệu có phải Quân Mạc Tiếu xúi tên này hay không?”. Nhưng rồi gã nhanh chóng cảm thấy điều này rất vô lý. Hai bên phải chia 50/50, chút đồ rơi ra đấy còn chẳng bằng chia đều, trở mặt thế thì có lợi ích gì?

Trảm Lâu Lan không nghĩ sâu về nó nữa, nhưng suy nghĩ ấy quả thực đã từng nhen nhóm, chẳng qua bị gã cố gắng nén xuống mà thôi. Giờ nghe Diệp Tu nói vậy, chút ngờ vực trong lòng lập tức bị đánh tan, thậm chí còn hơi ngượng ngùng: “À ờ, tui không có ý gì đâu, chỉ là tên này không phải bạn ông à? Hay có hiểu lầm gì chăng?”

“Không hiểu lầm, nghề của hắn đấy”. Diệp Tu nói.

“Thế à! Lúc đấy hắn…” Trảm Lâu Lan đang định kể lại quá trình Hại Người Không Mệt làm gỏi mình, ai dè bị Diệp Tu cắt ngang: “Ông kể hắn chạy hướng nào còn tốt hơn chuyện ông chết thế nào ấy. Bên này à?”

Quân Mạc Tiếu đưa tay chĩa Ô Thiên Cơ về phía trước, đúng phía mà người chơi tập trung đông nhất.

“Đúng rồi…” Trảm Lâu Lan nói.

“Xả skill khắp bản đồ đi đã.” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu vừa đi vừa nói, “Từng đội đứng chung với nhau, ai không được miễn thương tổn thì đừng đứng gần nhau”.

“Mọi người phân bố vị trí chặt chẽ chút, công kích phủ rộng vào, xả đi xả đi.” Diệp Tu vội vã chỉ huy, không thèm nhiều lời với Trảm Lâu Lan.

Trảm Lâu Lan ngẫm nghĩ, đúng há, ai lại có tâm trạng nói chuyện bây giờ. Lỡ tên kia thoát khỏi trạng thái chiến đấu rồi log out mất, chả lẽ mọi người lại ngồi canh hắn? Thoát chiến đấu cần thời gian không lâu, hệ thống chỉ quy định 3 phút thôi. Nói cách khác, sau 3 phút kể từ khi Hại Người Không Mệt chạy khỏi, nếu không trúng công kích khiến hắn lại rơi vào trạng thái chiến đấu, như vậy sau 3 phút đó hắn có thể thoải mái log out, hoàn toàn thoát khỏi cuộc truy bắt này.

Đại thần bố trí thế này không nhằm mục đích đánh chết, thậm chí cũng không định tìm ra vị trí đối phương, mà chỉ muốn giữ chân khiến hắn không thể trực tiếp log out.

“Anh em căng mắt ra mà nhìn cho rõ, thằng ninja kia tên Hại Người Không Mệt, kiêm nghề nhặt mót chuyên nghiệp. Đặc điểm là bỉ ổi, vô cùng bỉ ổi.” Giọng nói cứ quanh quẩn bên tai, thân là đội trưởng Trảm Lâu Lan lại chả nói câu nào, mặc cho Diệp Tu chỉ huy.

Người chơi Nghĩa Trảm Thiên Hạ hô to hưởng ứng. Đối với kẻ đột nhiên xuất hiện giết Trảm Lâu Lan cướp đồ, bọn họ cũng rất tức giận. Đây chính là ăn cướp thành quả của họ mà. Ngay cả hai công hội câu lạc bộ cũng không tranh được với họ, cuối cùng lại bị một kẻ chuyên nhặt mót nẫng tay trên, muốn nhịn cũng đách thể nhịn nổi.

Chiến trường trong Cung Điện Bóng Đêm vốn đã chấm dứt nay lại sục sôi. Người chơi đủ mọi nghề tung hết những kỹ năng có phạm vi rộng nhất, ào một đợt ập xuống. Không ai biết Hại Người Không Mệt có dính chưởng không, nhưng quái nhỏ lại bị vạ lây vô số.

Cung Điện Bóng Đêm cũng là một khu luyện cấp, là khu luyện cấp nên sẽ có nhiều quái. Thế nhưng lũ quái này đứng trước đoàn đội tinh anh lại chẳng bỏ bèn gì, chả ma nào chủ động coi chúng thành đối tượng tấn công chính. Bọn họ chỉ thuận tay xử lý chúng, căng mắt tìm xem Hại Người Không Mệt rốt cuộc núp ở nơi nào.

“Ở trong này!”

Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ hướng nọ, khi mọi người còn đang tìm nơi phát ra tiếng kêu, Quân Mạc Tiếu đang đứng cùng Trảm Lâu Lan đã chạy vụt đến.

“Ở bên kia à?” Trảm Lâu Lan lập tức đi theo, trong lòng không chắc chắn lắm. Gã bỗng phát hiện mình còn kém xa dân chuyên nghiệp về nhiều mặt.

Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu đi đến, qua góc nhìn ngó thấy một đám khói tím đang nghi ngút, nuốt chửng vài người trong thoáng chốc.

Đạo cụ ninja – Ngọc khói.

Chuyên gia đạn dược cũng có một đạo cụ tương tự, nhưng gọi là đạn sương mù.

Ngọc khói lan nhanh hơn đạn sương mù, màn khói không phải từ từ phóng ra mà phủ kín không gian trong nháy mắt. Thời điểm hiện tại phóng kỹ năng này ra chỉ có một mục đích là che giấu thoát thân. Diệp Tu đổi ý không dò theo màn khói tìm kiếm Hại Người Không Mệt nữa, mà quan sát xem hắn sẽ nhảy ra từ hướng nào.

Quả nhiên, bóng dáng Hại Người Không Mệt nhanh chóng từ trong màn khói nhảy ra. Ngoài Diệp Tu, không ít người chơi cũng nhìn thấy liền lập tức đuổi theo. Diệp Tu thấy Hại Người Không Mệt vừa chạy vừa đưa tay ra sau, vội hô lên nhắc nhở: “Để ý mấy cái đinh”.

“Đinh” là một cách gọi của người chơi, tên chính xác là đạo cụ ninja tetsubishi. Rải trên mặt đất, đạp trúng không bị thương nặng, nhưng tốc độ di chuyển bị ảnh hưởng.

Động tác rải tetsubishi của Hại Người Không Mệt rất mờ ám, Diệp Tu khẳng định không nhiều người chơi chú ý đến. Y như rằng, nhiều người đang đuổi theo lập tức trở nên chậm hơn hẳn, rõ ràng đã đạp phải tetsubishi. Hại Người Không Mệt lại vung shuriken ngăn cản, sau đó nhảy về phía cột đá bên cạnh, định bụng leo lên trên.

Súng bắn ầm ầm.

Người chơi áp sát bị cản, còn người chơi đánh xa thì không. Những người chơi thuộc hệ Xạ Thủ đều xả súng về phía này. Nhưng thao tác của Hại Người Không Mệt cực tốt, trò leo tường của ninja phải gọi là số dzách, không bố con thằng nào cản được. Diệp Tu vừa nhìn hành động nhanh nhẹn ấy đã chắc mẩm tên này không mặc hàng cùi đi hôi của như mọi lần. Tốc độ kia chắc chắn phải dựa vào trang bị xịn mới lên được mức đó.

Chỉ chốc lát, Hại Người Không Mệt đã leo được một quãng không nhỏ, lại xoay người bật nhảy, đáp thẳng xuống một thanh xà ngang giữa không trung, tiếp đó co giò chạy về phía trước.

Xà ngang chật hẹp, không có không gian di chuyển về hai bên, tên này chạy lên đó lại tránh thoát được nghề cận chiến, đồng thời biến mình thành con mồi béo bở lộ diện hoàn toàn trước những nghề công kích xa.

Giữa làn mưa đạn, Hại Người Không Mệt chạy băng băng về trước. Mà trên xà ngang chật hẹp, hắn lại có thể nghiêng người trái phải tránh được công kích, thao tác cực kì tinh chuẩn.

“Có tài thật đấy!” Diệp Tu khen ngợi. Quân Mạc Tiếu của hắn rốt cuộc cũng tiến vào phạm vi có thể công kích. Ô Thiên Cơ vung lên, một phát Pháo Chống Tăng bay qua.

“Ầm!”

Đạn pháo nổ trúng xà ngang, sóng khí cuồn cuộn. Hại Người Không Mệt chỉ nhẹ nhàng nhảy lên lăn qua dòng khí nổ mạnh, tránh thoát phát pháo đã được tính toán tài tính của Diệp Tu.

Đám người chơi thở dài đầy tiếc nuối, cùng lúc Hại Người Không Mệt cũng đổ một trận mồ hôi lạnh. Nếu hắn không phản ứng nhanh, một phát pháo này đã vừa khéo nổ trúng hắn.

Nãy giờ không thèm để ý ai tấn công mình, Hại Người Không Mệt rốt cuộc cũng không nhịn được nhìn thoáng qua, ai dè vừa nhìn đã thấy một cái tên chói muốn mù mắt.

Cha này sao lại ở đây…

Hại Người Không Mệt cảm thấy kinh ngạc. Sau đó hắn nhìn thấy tên công hội trên đầu Quân Mạc Tiếu, giống bọn còn lại, là Nghĩa Trảm Thiên Hạ.

Bị lôi kéo rồi ư?

Hại Người Không Mệt còn đang nghĩ vậy, Quân Mạc Tiếu đã bắn thêm một phát.

Hại Người Không Mệt gần như không trụ nổi. Nếu là một chọi một, hắn trốn chui chốn nhủi vẫn tin mình thoát được. Nhưng hiện tại, thân mình của hắn bị vây trong mưa bom bão đạn, lại đột nhiên có một cao thủ đẳng cấp muốn thịt hắn, tình hình trở nên rất tình hình rồi. Cú ngã người né tránh kia đúng là ngoạn mục thật, nhưng mỗi cú lộn người là một lần trì hoãn việc di chuyển, thường thì mấy ai sẽ suy xét đến chuyện này chứ?

Không thể tiếp tục như thế nữa.

Hại Người Không Mệt quyết tâm, nhìn thấy một cột đá bên kia đã nhún người nhảy qua.

Còn thiếu chút nữa mới bật tới, nhưng giữa không trung, Hại Người Không Mệt đã vung kiếm ninja, nó bay ra và dính thẳng vào cột đá. Rồi hắn kéo đầu dây buộc kiếm vẫn còn nắm trong tay, nhân vật bay vèo sang, đu đưa non nửa cột để luồn ra sau ẩn nấp.

“Vây nó lại”. Trảm Lâu Lan hô hào, người chơi Nghĩa Trảm Thiên Hạ vội vàng xông tới từ mọi hướng.

Hại Người Không Mệt vọt đến sau cột đá liền dùng ngay Thuật Ẩn Thân. Khi hắn đang dò xét địa hình để vạch hướng đi tiếp, thì một chuỗi đạn lạnh băng chợt xẹt qua bên cạnh.

Đá vụn bay tung tóe, dưới cột đá, họng súng đen ngòm của Quân Mạc Tiếu chĩa thẳng về phía hắn: “Còn trốn ư?”

Hại Người Không Mệt buồn bực vãi nồi, thằng cờ hó này đến nhanh quá thì phải?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui