Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Mì | Beta:Biệt đội an tĩnh

Mà kể ra cũng đúng, Diệp Tu quả thật đã quen gọi thẳng tên thế lực các nhà bằng tên chiến đội. Bạch Khê Lưu Cảnh có thể để ý một chi tiết như vậy, coi như cũng khá kĩ tính. Chẳng qua bây giờ thứ cần gã lại không để ý, thứ không cần lại để ý. Chú tâm đến điều này một hồi, gã mới đột nhiên phát hiện thông tin lộ ra trong lời nói của đối phương.

“Hợp tác…” Bạch Khê Lưu Cảnh thầm suy tính thật nhanh, biết việc liên thủ chống lại các công hội lớn là vô cùng khả thi. Nhưng vấn đề là đối mặt với thứ quan trọng như BOSS hoang dã, hội đồng minh này có bền vững được không?

“Đây là trang bị và vật liệu bọn tui vừa đánh ra, nếu hội trưởng Bạch Khê chịu hợp tác, bây giờ sẽ không phải chia ba, mà sẽ là chia bốn phần.” Trảm Lâu Lan vừa nói vừa gửi danh sách các món rơi ra, lại chợt nghe “ào” một tiếng, Trảm Lâu Lan ấy vậy mà đổ hết đống đó ra đất.

Đù móa.

Bạch Khê Lưu Cảnh chợt kích động muốn nhào lên. Mọi người liều sống liều chết cướp BOSS là vì cái gì? Không phải là vì đống chiến lợi phẩm này sao? Bây giờ có người tự dưng xả hàng ngay trước mặt, không nhào lên cướp thật đúng là có lỗi với đời. Phải biết rằng đồ người chơi ném ra không giống đồ BOSS rớt, hệ thống tất nhiên không có nhiệm vụ bảo vệ đồ bỏ rồi.

Cuối cùng, Bạch Khê Lưu Cảnh chỉ đành nuốt nước miếng ực một cái mà không dám manh động. Trang bị ngay dưới chân ba người kia, người ta dám xõa tất nhiên là không lo sợ gì. Không nói đại thần Diệp Thu đứng giữa, ngay trong chớp mắt, Bạch Khê Lưu Cảnh cảm thấy có vô số ánh mắt lạnh lẽo lườm nguýt mình. Đương nhiên người thật đều ở ngoài trò chơi, đây chỉ là một loại trực giác, nhưng chính trực giác này nói với hắn: Đừng hành động thiếu suy nghĩ, người ta đề phòng cả rồi.

Rồi sau đó, Bạch Khê Lưu Cảnh nhìn thấy ba nhân vật kia đều ngồi xổm xuống, quây quanh chia chác những thứ mà ngay cả người chơi thuộc chiến đội hàng top cũng sẽ cực kỳ hâm mộ. Ba người hớn hở bàn bạc, tùy theo nhu cầu để chia đều vật liệu.

Đúng vậy, Bạch Khê Lưu Cảnh thấy rõ cả bọn đang chia đều. BOSS hoang dã đó, quý hiếm như thế khó giết như thế, làm gì có chuyện chỉ rớt mấy thứ linh tinh? Lần này Kiểm Lâm Duy Cơ chết rơi ra tổng số 19 vật phẩm, trong đó 2 món là trang bị cam, 17 món khác là vật liệu.

Trang bị cam rơi từ BOSS hoang dã chắc chắn là trang bị hàng top đối với người chơi trong game. Trong cả giới Vinh Quang cũng chỉ có trang bị bạc mà chiến đội chuyên nghiệp dốc lòng nghiên cứu mới có thể mạnh hơn nó. Nhưng chiến đội chuyên nghiệp không phải trang bị mỗi đồ bạc, nếu không có, họ thường sẽ lấy đồ cam với đẳng cấp BOSS hoang dã thay vào. Còn trang bị tím chắc chắn không có trong giới chuyên nghiệp, với họ, trang bị tím là thứ hạ cấp đến nỗi làm người ta ngứa mắt, mặc dù trong game đa số người chơi đến trang bị tím còn chẳng có.

Bên cạnh đó, trang bị cam tuy được dùng nhiều trong giới chuyên nghiệp, nhưng đã có trang bị bạc đẳng cấp vượt trội, trang bị cam chỉ là hàng tạm bợ trước lúc thay đổi. Giới chuyên nghiệp lại chưa phát triển hoàn chỉnh, qua tám hay mười năm nữa, chỉ sợ trang bị cam sẽ bị đào thải triệt để khỏi giới.

Cho dù như thế, giá trị trang bị cam của BOSS hoang dã cũng không thua kém vật liệu. Đồ cam có thể dùng làm trang bị, còn có thể dùng để nghiên cứu. Món trang bị cam này sao lại đạt được số liệu như này, sao lại có thuộc tính như kia? Có thể thực hiện những nghiên cứu này thông qua hệ thống chỉnh sửa trang bị. Thu được kết quả nghiên cứu thì phải làm thế nào để nâng thuộc tính hiện có lên một nấc mới? Nâng cấp các thuộc tính của trang bị cam xong không phải một trang bị bạc sẽ ra đời suôn sẻ sao? Mặc dù không được thiết kế theo nhu cầu, tận dụng triệt để tất cả các thuộc tính như trang bị bạc, nhưng đó lại là cách tăng sức mạnh của các câu lạc bộ vừa và nhỏ với tài nguyên không phong phú cho lắm.

Nhưng nghiên cứu này không hề đơn giản, xào qua xào lại hệ thống chỉnh sửa trang bị thường sẽ làm hỏng trang bị mà không thể trở lại như cũ. Thế nên nhiều khi cần phải dùng đến nhiều loại trang bị giống nhau.

Trong số trang bị vừa rơi ra, Việt Tử Khuynh chỉ đích danh hai món, có lẽ đúng lúc chiến đội cần để nghiên cứu. Còn Diệp Tu lấy một món mà Trảm Lâu Lan có vẻ không cần. Dù sao trang bị kiểu này cũng có tác dụng nâng cao thực lực cho bọn Diệp Tu. Từng người lần lượt cầm lấy đống vật liệu còn lại sau khi bàn bạc xong xuôi. Bạch Khê Lưu Cảnh đứng bên nhìn cũng không thấy ai được lợi hơn ai. 19 món đồ chia ba kiểu gì cũng không đều, chỉ có thể chia xấp xỉ. Tóm lại, Bạch Khê Lưu Cảnh cảm thấy cách chia của cả ba có thể chấp nhận được.

Rồi sau đó, ba nhân vật lại đồng loạt đứng lên, đồng loạt chuyển góc nhìn về phía hắn.

Bạch Khê Lưu Cảnh đương nhiên hiểu, ba tên này đang cố ý làm mẫu cách chia đồ hợp lý của mình cho gã thấy, bằng không việc này chỉ cần trao đổi tin nhắn, dùng hệ thống giao dịch vừa an toàn vừa đảm bảo.

“Nếu lúc nãy chia bốn phần…” Đại thần mở lời.

“Nếu chia bốn phần, có lẽ sẽ dễ chia hơn.” Việt Tử Khuynh nói.

“Đúng, ông lấy dây đuôi tằm và viên thạch anh tím thô kia, đại thần lấy mảnh Thế Giới Cây, tui lấy quả Hồng Tương kia và đá Bất Túy. Còn năm món đưa Bạch Khê, vậy là đều ha?” Trảm Lâu Lan nói.

“Ơ hay, tui lấy viên thạch anh tím thô kia làm gì? Tui cũng lấy một viên đá Bất Túy không hay hơn à?” Việt Tử Khuynh nói.

“Không phải chứ? Ý ông là giá trị quả Hồng Tương của ông cùng đẳng cấp với dây đuôi tằm của tui?” Trảm Lâu Lan nói.

“Lôi mấy cái giá trị với đẳng cấp ra làm qué gì? Quan trọng là cuối cùng phần bốn người cơ bản ngang nhau.” Việt Tử Khuynh nói.

“Ông lấy đồ đã không hợp lí rồi, mấy thứ trong tay ông có cùng đẳng cấp với bọn tui sao? Bây giờ chia ba là gần đều.” Trảm Lâu Lan nói.

“Nhưng nếu chia bốn thì phải khác chứ.”

“Cách chia chính xác là đưa thạch anh tím với dây đuôi tằm của ông cho Bạch Khê.” Trảm Lâu Lan nói.

“Đưa thạch anh tím của tui cho Bạch Khê thì ông phải đưa ổng khối thạch anh Ly Hỏa kia.” Việt Tử Khuynh nói.

“Thạch anh Ly Hỏa? Cái thằng này, tui thấy ông cố tình đến phá đám thì có. Hay ông tưởng tui không biết thạch anh Ly Hỏa có ích lợi gì?” Trảm Lâu Lan cả giận nói.

“Rồi rồi, hai ông đừng ồn, chỉ ví dụ thôi cũng tranh cãi ra như thế, đợi đến BOSS tiếp các ông lại tranh chia bốn người kiểu gì cũng không muộn.” Diệp Tu rốt cuộc cũng lên tiếng giảng hòa.

Bạch Khê Lưu Cảnh nghe nãy giờ mà chảy nước miếng.

Đây bảo cho gã món này món kia, kia bảo cho gã món kia món này, nghe thôi mà gã suýt cho là thật, suýt không nhịn được click vào hai tên đó để giao dịch.

Thạch anh tím thô, dây đuôi tằm, mảnh Thế Giới Cây, quả Hồng Tương, đá Bất Túy, lại còn cả thạch anh Ly Hỏa… Tất cả Bạch Khê Lưu Cảnh đều muốn, chỉ hận mấy tên kia không thể đưa tất cả cho gã, đến lúc Diệp Tu giảng hòa Bạch Khê Lưu Cảnh mới kịp tỉnh táo. Mịe nó, hóa ra chỉ là ví dụ, không phải cho thật, suýt nữa thì không kìm lòng nổi.

Sau đó nghĩ lại mới thấy, màn tranh chấp và chia vật liệu ngay trước mặt vừa rồi sợ rằng chỉ là âm mưu cố ý dụ dỗ mình. Mặc dù biết rõ như vậy, Bạch Khê Lưu Cảnh vẫn ôm kỳ vọng với màn vừa nãy.

Bằng không thì… Theo chúng thử xem sao?

Bạch Khê Lưu Cảnh vẫn không tin đến lúc đó sẽ chia đồ bình yên thế thật, hay đám này chỉ đang lợi dụng gã thôi? Suy cho cùng chúng mà hợp sức thì có thể đá văng công hội Chiêu Hoa của gã bất cứ lúc nào.

Bạch Khê Lưu Cảnh mải phân vân, chợt Việt Tử Khuynh nhận được tin mới: “Á á lại thêm một con BOSS xuất hiện!”

“Thiệt không? Đâu đâu, công hội tụi tui có thấy tin gì đâu?” Trảm Lâu Lan la lên.

Việt Tử Khuynh cũng không nói nhiều, chỉ quay sang nhìn Bạch Khê Lưu Cảnh: “Hội trưởng Bạch Khê, ông đi cùng với bọn này phải không?”

Lại có BOSS xuất hiện ư? Công hội của Bạch Khê Lưu Cảnh cũng không nhận được tin, Thần Chi Lĩnh Vực rộng lớn vô cùng, BOSS lại reset không theo quy tắc nào, bằng vào sức của một công hội thì không nhìn thấy BOSS là chuyện rất đỗi bình thường. Thậm chí tính cả sức của tất cả công hội, BOSS cũng luôn reset ở nơi không ai chú ý đến.

Một khi không có tình báo về BOSS, nó có bị giết trong êm đềm thì chắc cũng chả ai hay. Một cơ hội vốn không tồn tại như thế, thử một lần cũng không mất mát gì đâu nhỉ? Vừa lúc mượn cơ hội xem xét luôn.

“Được, tui cũng đi.” Bạch Khê Lưu Cảnh nghĩ rồi đáp ngay.

Việt Tử Khuynh lập tức tuyên bố, BOSS mới reset là Đao khách A Hựu của Khe Than Thở.

“Lại là BOSS cấp 70!” Trảm Lâu Lan kích động. Tính cả con này đã là BOSS hoang dã cấp 70 thứ 3 bị săn giết hôm nay. Mặc dù mỗi lần đồ chia có thể càng ngày càng ít, nhưng so với trước đây, đừng nói là ít, cả một cọng lông của BOSS cấp 70 cũng không sờ được.

“Không cần ngạc nhiên thế chứ?” Bạch Khê Lưu Cảnh chợt cảm giác hơn người vì công hội bọn họ đã giết được mấy con BOSS hoang dã, tỏ vẻ coi thường Trảm Lâu Lan mới nghe tên BOSS đã kích cmn động. Thật ra, trong lòng gã cũng đang kích động lắm.

“Chúng ta xuất phát đi?” Trảm Lâu Lan không phản bác. Bởi chính gã cũng cảm thấy xấu hổ, chưa ai lên tiếng mà gã đã kích động như nhà quê mới lên tỉnh, kỳ cục quá thể. Hơn nữa mùa giải sau gã còn là tuyển thủ chuyên nghiệp sắp lên sàn đấu, thế mà còn dậm chân ở trình độ này, thật mất mặt quá đi. Mình nên học tập vẻ bình tĩnh của đại thần mới phải!

“Đi thôi” Cả đám hò hét nhau, dẫn theo đồng bọn cùng xuất phát. Ba tên hội trưởng kia đều dẫn theo hai đoàn người, rầm rộ hoành tráng. Còn bên Diệp Tu lại đìu hiu bốn người, hòa vào dòng người là khỏi tìm ra luôn. Về mặt trang bị cũng coi như xuất chúng, nhưng ném vào đoàn tinh anh của công hội thì cũng chẳng bắt mắt gì. Đừng nói trang bị cam, ngay cả một món trang bị của phó bản trăm người cũng không có, tiêu chuẩn như thế mà dám mặt dày đú với đoàn tinh anh của công hội câu lạc bộ sao?

Công hội Việt Vân và công hội Chiêu Hoa không gia nhập được mặt trận BOSS hoang dã là vì phải đối mặt với lực lượng cạnh tranh quá hùng mạnh. Chứ các đoàn đội ở đây vẫn có thể gánh nổi phó bản trăm người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui