Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Mì | Beta: Mei

Phong Mang Tuệ Kiếm ngã xuống.

Tuyển thủ hạng sao, nhân vật hạng sao, vậy mà trước mặt Chu Trạch Khải vẫn thua thảm hại. Biểu hiện của Vu Phong cũng không có gì đáng lo ngại, thật sự chỉ là do Chu Trạch Khải quá mạnh.

Biểu hiện xuất sắc như thế đủ để chinh phục tất cả. Nếu là bình thường, dù Luân Hồi làm khách, dù ngồi ở đây đều là fan Lam Vũ, biểu hiện này có thể giành lấy tràng pháo tay.

Nhưng bây giờ trên sân vẫn im lìm.

Không phải fan Lam Vũ keo kiệt mấy tiếng vỗ tay khách sáo, nhưng trận đấu này thật sự rất quan trọng với họ. Chiến thuật của Lam Vũ có vẻ khá rõ ràng, lúc này Vu Phong chuyên môn lên sân để chèo chống đấu đơn cũng đã bại trận, liệu hai trận còn lại có giúp họ giành được phần thắng trước thế công mạnh mẽ của Luân Hồi không?

Rơi vào hoàn cảnh đấy, fan Lam Vũ nào có tâm tình mà vỗ tay vì biểu hiện xuất sắc của đối thủ?

Fan Lam Vũ nhìn tên tuyển thủ sẽ lên sân hai trận còn lại trên màn hình mà không thể nói nên lời. Hai tuyển thủ này thậm chí còn không thể xem như chủ lực của Lam Vũ. Đội trưởng Lam Vũ Dụ Văn Châu thường sẽ không lên sân đấu 1v1, nhân vật của Từ Cảnh Hi là sứ giả thủ hộ, mặc dù năng lực tự bảo vệ rất mạnh nhưng tính công kích lại khá yếu, cũng hiếm có đội ngũ nào để nhân vật loại hình trị liệu thi đấu đơn hoặc lôi đài.

Thành ra sáu tuyển thủ thường đấu đoàn đội của chiến đội Lam Vũ chỉ còn lại bốn người.

Vu Phong được xếp thi đấu đơn để giữ một vé bảo hiểm, ba người còn lại tất nhiên sẽ là đội hình cứng trong đấu tổ đội. Đấu đơn chỉ đành xếp các tuyển thủ hạng hai thế vào.Trong khi người họ sắp phải đối mặt là Lữ Bác Viễn với trạng thái xuất sắc và đội phó của Luân Hồi, Giang Ba Đào có đẳng cấp ngôi sao.

Trận thứ hai đã bắt đầu mà fan có mặt ở đấy vẫn đang ngơ ngẩn. MC và khách mời lải nhải hồi lâu, khán giả mới chợt bừng tỉnh, ngộ ra đây là thời điểm chiến đội cần sự cổ vũ mạnh mẽ của họ nhất.

Mọi người hò hét rộ lên.

“Vinh Quang.”

Khi hai chữ to gần như muốn phá màn hình lao ra, trên sân lại trở nên im phăng phắc.

Nhu đạo Vân Sơn Loạn của Lữ Bác Viễn cuối cùng dùng một cú nhảy bungee mạo hiểm, túm lấy đối thủ đang trên không ném ầm xuống đất, đánh chết hoàn toàn. Chiến đội Luân Hồi dẫn trước 2-0.

Trận thứ ba của phần đấu cá nhân sẽ trở thành trận mấu chốt của cả hiệp.

Luân Hồi thắng sẽ trực tiếp lấy được quán quân của mùa giải thứ tám; Lam Vũ thắng, có thể giúp đội ngũ trì hoãn thời gian. Chỉ cần thắng tiếp lôi đài và đoàn đội, bọn họ có thể đuổi kịp tổng điểm của Luân Hồi. Lần trước Luân Hồi ăn điểm từ Lam Vũ, vốn mọi người cũng tin tưởng Lam Vũ có năng lực ăn miếng trả miếng, nhưng khi trận đấu thật sự diễn ra thế này, gần như không còn ai tin vào Lam Vũ nữa.

Người lên sân bên Luân Hồi là đội phó của họ, Giang Ba Đào với kinh nghiệm phong phú, là tuyển thủ đẳng cấp ngôi sao.

Còn Lam Vũ thì sao? Là tuyển thủ Lâm Phong nghề đạo tặc. Tuy nói đội mạnh không có lính yếu, Lâm Phong là tuyển thủ hạng hai cũng không đồng nghĩa với việc trình độ của hắn có hạn. Nhưng đối mặt với Giang Ba Đào và ma kiếm sĩ Vô Lãng, hai bên không được tính là ngang hàng.

“Lâm Phong cố lên!!” Khán giả có mặt của Lam Vũ không hề băn khoăn nữa, đã đến thời điểm quyết định, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.

Liệu Lâm Phong có trở thành cứu tinh của Lam Vũ không?

MC và khách mời lại từ tốn bình loạn, hết “áp lực” rồi lại “nguy hiểm”, khán giả nghe mà muốn lên tăng xông. Dù họ biết cả hai đều nói sự thật, nhưng hai người cứ nhấn mạnh mãi làm ai cũng bực dọc trong lòng. Đám khán giả trên sân càng gắng sức hò hét, tiếng MC và khách mời có thiết bị trợ giúp chỉ đành chìm nghỉm. May mà trận đấu sắp bắt đầu, tiếng huyên náo dần nhỏ xuống, nhiều người hồi hộp đến quên cả cổ vũ.

Khán giả còn nghẹn lời vì căng thẳng, huống chi là tuyển thủ trên sân?

Lâm Phong, tuyển thủ hạng hai của chiến đội Lam Vũ, có lẽ chính hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình trở thành tiêu điểm của Vinh Quang, còn trên một võ đài quan trọng như trận chung kết. Thắng thua như nằm cả trong tay hắn, Giang Ba Đào đứng trên sân cùng hắn còn không được chú ý nhiều bằng. Hiển nhiên mọi người đều hi vọng trận đấu có thể tiếp tục mà không bị Luân Hồi chấm dứt ở đây.

“Áp lực” thành từ then chốt của trận đấu, MC và khách mời Lý Nghệ Bác cứ lập luận và phân tích áp lực có thể gây ảnh hưởng thế nào với tuyển thủ mãi không chán.

Còn Lâm Phong ư?

Tuy không đến mức run rẩy vì áp lực, nhưng hắn vẫn bị áp lực ảnh hưởng. Hắn đánh rất cẩn thận, cực kì cẩn thận. Hắn biết thất bại của mình sẽ làm đội ngũ phải dừng chân tại đây, nên hắn muốn giữ một vị trí an toàn trước, chưa công đã thủ, luôn chừa đường lui cho mình.

Làm vậy có tốt không?

Không ai có thể kết luận ngay bây giờ. Người ta thường lên voi xuống chó vì thi đấu. Thắng thì được khen là trầm ổn, thua lại bị mắng là bảo thủ.

Khách mời Lý Nghệ Bác là tên cáo già kinh nghiệm phong phú, mới đầu MC bảo gã bình luận về cách đánh của Lâm Phong, gã chỉ ừ hử à hả, nói sơ vài điểm dễ thấy như quân sư quạt mo. Trận đấu càng vào sâu, Giang Ba Đào dần chiếm thế thượng phong, Lý Nghệ Bác chắc mẩm tình hình trận đấu mới cả gan phán: “Ài, Lâm Phong bảo thủ quá rồi, nhưng cũng dễ hiểu, anh ấy đang phải chịu áp lực rất lớn. Tuyển thủ bậc trung như anh ấy luôn thiếu thốn kinh nghiệm đối mặt với áp lực nặng nề thế này. Lam Vũ vốn muốn tránh điều đó bằng cách cử Vu Phong lên sân đầu tiên, nào ngờ áp lực vẫn đè nặng trên vai Lâm Phong.”

Dù sao gã cũng xuất thân từ tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng là cố vấn có tiếng nhất trong giới chuyên nghiệp hiện nay. Tuy có vài lúc chơi bài lấp lửng, vài lúc đoán trật, vài lúc mất mặt, nhưng Lý Nghệ Bác có thể ngồi chắc vị trí này coi như cũng có trình độ tương xứng, gã vẫn phát hiện tình thế của Lâm Phong không ổn sớm hơn nhiều người.

Mọi người vẫn luôn hồi hộp từ đầu trận đến giờ.

Thật ra, trận này không tính là đặc sắc, không có những màn đối đầu kịch liệt đầy hiệu ứng. Khán giả, MC và khách mời đều quá chú ý vào Lâm Phong, trong khi đó đối thủ của hắn, Giang Ba Đào cũng đánh rất cẩn thận. Chỉ cần đánh bại đối thủ ván này là có thể giành quán quân, đây cũng áp lực lắm.

Thế nên giới thể thao có một câu danh ngôn, trận chung kết là ván cờ không tên.

Bởi vì trong trận đấu quan trọng nhất này, mọi người sẽ cẩn thận, thận trọng tạo lợi thế cho mình trước. Muốn dũng mãnh bất chấp cũng phải có can đảm và quyết đoán.

Trận cá nhân thứ ba này chắc chắn không phải một trận kinh điển.

Hai người đều rất cẩn thận, nhưng cuối cùng Giang Ba Đào lại chiếm được ưu thế.

Áp lực hắn chịu đựng nhỏ hơn, trình độ hắn cao hơn, nhân vật của hắn cũng mạnh hơn Lâm Phong.

Lâm Phong muốn thắng thì phải đột phá, cần thể hiện vượt tiêu chuẩn. Nếu vẫn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không có sóng gió gì bất ngờ, kết quả thường vô cùng dễ đoán.

Cuối cùng, đạo tặc của Lâm Phong không thể trụ nổi nữa. Lúc thanh máu hắn không còn bao nhiêu, Vô Lãng của Giang Ba Đào bạo gan tấn công. Có lẽ vì suốt trận cả hai đều khá cẩn thận, Lâm Phong đã quen với tiết tấu này, Giang Ba Đào đột nhiên bung xõa làm Lâm Phong bị rối loạn.

Lâm Phong đã thua thiệt quá nhiều, giờ còn bị rối loạn nữa.

Giang Ba Đào thao tác rất nhanh, sóng trận của ma kiếm sĩ bao trùm lên nhau, từng đợt sóng kiếm dồn dập ập đến, khống chế chặt chẽ đạo tặc của Lâm Phong.

Lâm Phong không thể tạo ra kỳ tích. Hai chữ to Vinh Quang nhấp nháy trên màn hình, Lý Nghệ Bác lắc đầu thở dài: “Vẫn quá bảo thủ.”

“Anh phân tích thật thấu đáo…” MC nói.

Trận đấu chấm dứt. Luân Hồi thắng Lam Vũ 3-0 trong trận đấu cá nhân, dùng tỷ số 10,5 vs 2,5 kết thúc sớm cuộc tranh giải lần này.

Kết quả nhiều người e ngại trước đó thật sự đã xảy ra.

Đa số fan Lam Vũ có mặt đều im phăng phắc, chỉ vài nhóm nhỏ giờ đang reo hò ăn mừng. Sân nhà Lam Vũ không có nghĩa người có mặt đều là fan Lam Vũ, còn fan trung lập và fan Luân Hồi nữa. Người có thể tươi cười hả hê lúc này tất nhiên là fan Luân Hồi rồi. Chỉ có họ mới không ngại trận đấu này kết thúc sớm, không ngại chút nào.

Bởi vì điều này càng chứng tỏ Luân Hồi rất mạnh, không ai địch nổi Luân Hồi.

“Nếu tôi nhớ không lầm, đây là trận quán quân kết thúc sớm nhất trong lịch sử Vinh Quang…” MC nói câu này tất nhiên đã soạn sẵn phao. Hắn đã chuẩn bị tất tần tật những khả năng xảy ra trong trận đấu.

“Đúng vậy, anh nói chí phải.” Lý Nghệ Bác gật đầu: “Đây là lần đầu tiên.”

“Chúng ta hãy cùng chúc mừng chiến đội Luân Hồi lấy được giải quán quân của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, đây cũng là đội thứ năm lấy được quán quân. Trước họ đã từng có bốn chiến đội đạt được quán quân, vào thưở đầu của Liên minh, Gia Thế từng đoạt quán quân ba lần liên tiếp, đáng tiếc là chúng ta không được thấy họ trong mùa giải sau nữa. Còn chiến đội Bá Đồ từng ngăn Gia Thế đoạt giải 4 lần trong mùa giải thứ tư nữa. Nếu ai theo dõi chiến đội Bá Đồ năm đó chắc hẳn sẽ biết, chỉ đạo Lý Nghệ Bác bên cạnh tôi chính là thành viên chủ lực của Bá Đồ lúc ấy. Sau khi anh giúp Bá Đồ đoạt quán quân cũng tuyên bố giải nghệ vào mùa hè năm đấy.”

“Ha ha.” Lý Nghệ Bác cười khiêm tốn.

“Ngoài ra còn có chiến đội Vi Thảo, bọn họ tiến vào trận chung kết ba năm liền, vốn có cơ hội sáng lập một vương triều mới. Nhưng thật đáng tiếc, mùa giải thứ sáu bọn họ bị một đội ngũ khác trong trận chung kết hôm nay – chiến đội Lam Vũ đánh bại, không thể giành được ba giải quán quân liên tiếp.”

“Thế thì hiện tại, vào mùa giải thứ tám Liên minh Chuyên nghiệp, chúng ta hãy chúc mừng vị quán quân mới, chiến đội Luân Hồi.”Hôm nay sanh nhựt Hoàng Thiếu Thiên đăng chương Lam Vũ thua, ăn ở cmnr ┐( ̄ヮ ̄)┌


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui