Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Cớt | Beta: Zencest  + Tiếu

Tuy không phải là một trận solo phân rõ thắng bại, nhưng dù sao Tiền Phương Cách Hải cũng xem như đã giao thủ với Triệu Vũ Triết, ít nhiều biết được trình độ của hắn. Đã thế lại còn quen Diệp Tu, nên càng thêm kiên định rằng: “tuyển thủ chuyên nghiệp tuyệt không đơn giản”. Giờ đại thần đột nhiên bảo hắn xông lên, Tiền Phương Cách Hải hẳn nhiên là không chút tự tin rồi.

“Ông sợ cái gì?” Diệp Tu nghi ngờ hỏi.

“Chắc tui không gánh nổi thằng này đâu.” Tiền Phương Cách Hải thành thực đáp.

“Chúng ta hơn cả trăm người, ông sợ cái gì?” Diệp Tu thắc mắc.

“Á ra vậy?” Tiền Phương Cách Hải bừng tỉnh, hóa ra là muốn ỷ đông hiếp yếu sao, hắn còn tưởng bắt hắn lên gánh một mình chớ.

“Tranh thủ thời gian nha, tên này đuổi được tới đây thì phỏng chừng người bên Hô Khiếu cũng sẽ kéo tới liền đó. Chúng ta cứ chặn hắn ta trước, những người khác tiếp tục di chuyển.” Diệp Tu quyết.

“Ok.” Tiền Phương Cách Hải không chần chừ nữa, vọt lên đầu. Đồng thời phát lệnh trên kênh đoàn đội, có vài người xông lên cùng hắn, những người khác chuẩn bị di chuyển.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười…

Triệu Vũ Triết đảo mắt, thấy có mười tên đang vọt tới chỗ hắn, những kẻ khác thì đang chuẩn bị di chuyển tiếp.

Mười tên hả? Triệu Vũ Triết cười khẩy. Nụ cười này là dành cho đồng chí Ngộ Đạo Quân đang lẩn trong đám đó – đường đường là đại thần chuyên nghiệp, vậy mà còn dẫn theo mười tên mới dám vây công mình, thật mất mặt mà.

Tuy Triệu Vũ Triết thấy gai mắt vị đại thần chuyên nghiệp này, nhưng cũng không dám xem nhẹ thực lực của chục người. Đã từng giao thủ nên Triệu Vũ Triết hơi có chút ấn tượng với Tiền Phương Cách Hải. Tuy rằng đối với hắn thì trình độ này cũng chẳng là thá gì, nhưng phải công nhận đây không phải trình của người chơi thường. Nếu chỉ là người chơi bình thường, Triệu Vũ Triết thèm để ý chắc?! Mà hiện tại, trong đám này có tới vài kẻ có trình cỡ này, nên Triệu Vũ Triết chẳng dám khinh thị. Dù thế, hắn vẫn không có ý lùi bước. Loại nghề viễn trình như pháp sư nguyên tố, thì luôn có ưu thế khi lấy ít chọi nhiều. Chỉ cần lúc chiến giữ khoảng cách nhất định, thì tấn công hay phòng thủ đều dễ cả.

Giờ chuẩn bị chọi với một đội coi như hơi khó chơi, Triệu Vũ Triết bỗng nổi lên ý nghĩ muốn khoe khoang kỹ thuật. Hắn thật sự muốn nhìn xem vị đại thần đã giải nghệ, với một đám gà trình cao hơn người thường một chút kia, thì có thể có tài cán gì.

Mười người đồng loạt xông đến, ngờ đâu người tấn công trước lại là Phân Yên Cảnh của Triệu Vũ Triết, lại còn múa may đầy tự tin.

“Ấy yo, quá ngon. Ông coi kìa, tên đó không chạy thật kìa.” Diệp Tu hớn hở ra mặt.

Trước đó Tiền Phương Cách Hải đã hỏi ý kiến đại thần về việc bao người lên thì đủ. Diệp Tu liền nói nhiều quá thì dễ hù địch chạy mất, mà ít quá thì không thể hiện được tinh thần ỷ đông hiếp yếu. Cuối cùng, Diệp Tu kêu lấy 10 người, hắn tin với chừng này thì Triệu Vũ Triết sẽ không lùi bước.

Tuy rằng hôm nay Diệp Tu không chú ý tới biểu hiện của Phân Yên Cảnh lắm, nhưng khi Tiền Phương Cách Hải kêu đó là Triệu Vũ Triết, vừa khéo lại là người mà Diệp Tu hiểu rõ. Chẳng cần chờ tới bây giờ, Diệp Tu đã quan sát thực lực lẫn trình độ cậu tân binh xuất sắc nhất của Hô Khiếu này lâu rồi.

Lúc này, Triệu Vũ Triết bắt đầu tấn công, tung một skill pháp thuật bắn thẳng tới Ngộ Đạo Quân.

Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu là mục sư duy nhất trong đội. Đã lấy một chọi mười rồi mà bên kia còn có mục sư thì đánh đấm mọe gì nữa. Nên có đánh thì cần phải chú ý khống chế được mục sư của đối phương trước đã. Triệu Vũ Triết đầy can đảm, nhìn một đội mười người có cả mục sư nhưng vẫn mạnh mẽ xông lên. Bởi ngoại trừ Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu và Tiền Phương Cách Hải, thì hắn chẳng coi ai ra gì. Trong mắt hắn, đây chẳng qua cũng chỉ là một đội hai người mà thôi.

Nhìn phép thuật bay tới, Ngộ Đạo Quân nghiêng người né liền. Trong đội, ngoài Tiền Phương Cách Hải là pháp sư nguyên tố, thì còn một bậc thầy pháo súng nữa. Thấy Phân Yên Cảnh khai hỏa, hai người cũng lập tức phản đòn không chút khách khí.

Phân Yên Cảnh vừa né vừa lui. Triệu Vũ Triết tự tin thì tự tin thật, nhưng một pháp sư nguyên tố như hắn cũng không dám xông vào trận địch, luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn.

Với những người chời bình thường mà nói, thời gian một tuyển thủ chuyên nghiệp bùng nổ tốc độ tay để đọc phép phải nói là vô cùng đáng sợ. Phân Yên Cảnh lùi người, nhanh chóng ngâm xong đại chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa.

“Tản ra.” Diệp Tu không nói, mà ra chỉ thị trên kênh đoàn đội.

Trong chớp mắt Thiên Lôi Địa Hỏa lan rộng, cả mười người đã nhanh chóng tản ra, chỉ có hai người hơi chậm nên bị nhốt lại bên trong. Triệu Vũ Triết khá bất mãn với chuyện này, xem ra thao tác của mình quá rõ nên khiến cho đối phương nhìn thấu ý đồ. Đại thần giải nghệ, không nói tới cái khác, chỉ riêng kinh nghiệm thôi cũng đã ở bậc lão làng, Triệu Vũ Triết cảm thấy mình không nên đánh đơn giản thế nữa.

Sau khi Diệp Tu ném skill buff trong 12s cứ 3s sẽ tự động hồi chút máu cho hai kẻ bị giam trong trận xong thì không để ý đến nữa, mà chỉ thị tám người khác xông lên vây Triệu Vũ Triết.

Triệu Vũ Triết cũng không định nhân cơ hội xử hai kẻ kia. Vì dây dưa thế rất dễ khiến hắn lọt hố, hắn cũng không ngu, phải chờ thời cơ ngon hơn mới được. Khi lấy một chọi một đống thì việc bảo vệ bản thân luôn quan trọng hơn tổn thương kẻ địch, phải chu toàn kiên nhẫn, chậm mà chắc. Triệu Vũ Triết hiểu rõ điều đó nên tuyệt không liều lĩnh, đối thủ sáp lại gần, hắn liền chọn lùi về sau. Đồng thời còn để ý thấy đoàn săn BOSS của đối phương đang có ý di chuyển, hắn quá rõ ràng ý đồ của phe địch, đương nhiên thể không để bọn chúng được như ý rồi. Vì vậy Triệu Vũ Triết vừa né đội truy sát, vừa tiếp tục soi đoàn của Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Hướng mà hắn lùi vẫn nghiêng về phía đoàn đội đang rời đi kia.

“Rải skill diện rộng sau lưng hắn. Ba kiếm sĩ xếp theo hình tam giác ngược, không cần đuổi giết chỉ chú ý hạn chế hành động của hắn.” Diệp Tu vừa chỉ huy vừa phổ cập cho mọi người.

Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, loại suy nghĩ đuổi theo nhân vật để đánh giết của người chơi thường là vô cùng kém hiệu quả. Dù tấn công không trúng cũng phải đạt được mục đích gây ảnh hưởng đối thủ, chứ không phải cứ chạy theo người ta để tấn công, thế khác qué nào bị đối thủ dắt mũi. Nhất là lúc lấy nhiều đánh ít như này, nếu còn đuổi đánh khác nào lãng phí ưu thế nhân lực?

Người trong đội răm rắp nghe theo, Tiền Phương Cách Hải tung skill Thiên Lôi Địa Hỏa ra sau lưng Phân Yên Cảnh. Triệu Vũ Triết thấy vậy càng thừa nhận trình độ của tên này. Nhìn lại trước mặt, thấy một cuồng kiếm sĩ và hai kiếm khách, ba nghề kiếm sĩ này không vội áp sát mà dàn trận tam giác, tựa như chờ hắn tự sa vào lưới.

Tưởng thế này thì ngăn được ông ư?

Triệu Vũ Triết lại cười khẩy. Hắn đã nhìn thấu ý đồ của bên kia, nhưng không hề coi trọng ba tên trước mặt. Loại tiểu tốt này cho dù bày trận tốt thế nào cũng đủ bản lĩnh ngăn hắn sao?

Xông lên!

Đó là quyết định sau cùng của Triệu Vũ Triết, Phân Yên Cảnh không tránh né gì mà lao thẳng vào trận tam giác của ba kiếm sĩ, trong lúc chạy còn làm phép theo nhịp thao tác, tốc độ tay siêu tốc và thời gian đọc phép ngắn ngủi của những kỹ năng cấp thấp làm chiêu nào chiêu nấy cứ như diễn ra trong tíc tắc. Pháp trượng trên tay Triệu Vũ Triết cũng nhẹ nhàng xoay tròn, bắn ra ba phép thuật trúng phóc ba mục tiêu, riêng Phân Yên Cảnh cũng theo sau Băng Sương Tuyết Cầu vọt thẳng đến chỗ cuồng kiếm sĩ.

Cuồng kiếm sĩ không thèm để ý quả cầu tuyết mà hứng luôn công kích, điều này không ngoài dự liệu của Triệu Vũ Triết. Dưới tình huống người đông thế mạnh, đối phương thường không quan tâm chút thương tổn bé tẹo ấy, nhưng hắn ta thật sự cho rằng mình dùng Băng Sương Tuyết Cầu để mở đường sao?

Cuồng kiếm sĩ vừa kề sát mục tiêu, thao tác tung chiêu đã sẵn sàng, nào ngờ kĩ năng còn chưa kịp tung thì thoắt cái, “Ầm”, cuồng kiếm sĩ đã bay vụt lên trời.

Liệt Diễm Chấn Động.

Mục đích của chiêu trước đó chỉ là vật cản thôi! Cuồng kiếm sĩ đã không hề đề phòng, gã không ngờ kỹ năng của đối phương lại xuất hiện ngay trước mặt như thế. Ngay lúc cuồng kiếm sĩ còn đang bị cột lửa đẩy lên trời, Phân Yên Cảnh đã nhanh chóng luồn qua bên dưới gã, trong khoảnh khắc xoay người 360 độ, hắn còn bồi thêm một cú Lực Nguyên Tố ngay đấy.

Đây cũng là một kĩ năng lơ lững của pháp sư nguyên tố. Nó thuộc kỹ năng diện rộng, thời gian kéo dài nên hiệu quả càng thêm khủng khiếp. Trong 3 giây này, nếu nhân vật tiến vào phạm vi của Lực Nguyên Tố chẳng khác nào rơi vào trình trạng di động trong chân không. Chỉ xoay người một vòng đã tung ra chiêu bá như thế, Triệu Vũ Triết thầm khen ngợi thao tác phóng khoáng của mình, ai ngờ còn chưa hả hê xong, bỗng nghe một tiếng “ầm” vang dội sau lưng, Triệu Vũ Triết chuyển góc nhìn, Lực Nguyên Tố vừa tung ra đã bị bậc thầy pháo súng ở phe kia nã pháo bắn tan!

Lực Nguyên Tố là kỹ năng bao phủ diện rộng, đương nhiên sơ hở cũng nhiều, sau khi ném ra vẫn có thể bị người ta dùng cách ấy để phá giải.

Đối thủ phản ứng quá nhanh khiến Triệu Vũ Triết ngớ người. Chưa kịp phục hồi tinh thần thì bỗng phát hiện bên cạnh có gì đó sai sai. Triệu Vũ Triết không kịp nhìn, vội điều khiển nhân vật lăn người, còn tranh thủ đảo mắt một vòng. Hình ảnh vụt qua góc nhìn của hắn chính là một thứ gì đó vuông vuông vắn vắn bay vèo qua chỗ hắn vừa đứng.

Tập Kích Gạch!

Viên gạch đột nhiên bay đến thật khiến Triệu Vũ Triết toát mồ hôi. Nhìn hướng bay của nó, chắc chắn sẽ bị tính là công kích sau lưng, kiểu gì cũng bị choáng. Choáng xong còn bị vây như này, thì dù không chết cũng bị thương nặng.

Dưới sự chỉ huy của Diệp Thu, nguyên đám gà này phối hợp vô cùng chặt chẽ.

Viên gạch kia, rồi cả phát pháo Lực Nguyên Tố của bậc thầy pháo súng kia nữa, đều bị Triệu Vũ Triết đổ hết lên đầu Diệp Tu.

Nghĩ tới đó, Triệu Vũ Triết liền đảo mắt tìm bóng dáng của Ngộ Đạo Quân, ngờ đâu vừa ngẩng mặt đã thấy nguyên nắm cát bay tới. Ném Cát!

Triệu Vũ Triết quả không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp, là tân binh xuất sắc nhất, hắn không dùng phương pháp đảo góc nhìn gì gì để thoát khỏi skill Ném Cát đầy thô bạo này. Mà nhân lúc cả người còn chưa đứng thẳng sau cú lăn người, nhanh nhẹn lật người né lần nữa.

Lúc hắn chuẩn bị đứng dậy thì trước mắt chợt tối sầm lại, một tên lưu manh đã sớm đứng trước mặt hắn. Hai tay tên này vươn ra, định quăng Phân Yên Cảnh ngã nhào trên đất.

Bá Vương Liên Quyền.

Triệu Vũ Triết xuất thân từ chiến đội Hô Khiếu, mà chiến đội Hô Khiếu thì nhân vật nào trâu nhất? Đạo tặc hèn mọn là một, nhưng trên hết vẫn là đội trưởng của họ, lưu manh Đường Tam Đả.

Mà kẻ muốn cho hắn ăn hành trước mắt này vừa khéo cũng là một lưu manh, sao hắn có thể để bị Bá Vương Liên Quyền đẩy ngã. Bị té chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng đây cũng được coi là một kỹ năng khống chế, có thể vây và quăng hắn đủ ba vòng.

Phản ứng Triệu Vũ Triết cũng rất trâu, lại lăn mình cái nữa né đi công kích.

“Bánh Bao, không cần gấp thế!”

Triệu Vũ Triết nghe có người nói một câu như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui