Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Bông | Beta: Vẹt

Diệp Tu đưa đống vật liệu chia chác từ Gia Nạp Đai Đỏ cho Trục Yên Hà để Trần Quả mang về. Hắn log in Quân Mạc Tiếu, tránh trong đấu trường chỉnh lý vật liệu cần tăng cấp, đồng thời kiểm tra lần cuối xem mình còn bỏ sót chỗ nào không.

Diệp Tu đã làm việc này biết bao lần, chưa từng mất kiên nhẫn. Mở hệ thống chỉnh sửa trang bị ra, nhìn bản thiết kế Ô Thiên Cơ và vật liệu đã thu được, nghiên cứu từ từ từng bước một.

Còn Trần Quả thân mang vật liệu quan trọng, dù ở trong đám đông vẫn thấp thỏm không yên. Cô liên tục thay đổi góc nhìn để dò xét xem có ai đến gần với ý đồ phá bĩnh không. Khó khăn lắm mới về tới thành chủ, cô bèn chạy vội sang đấu trường tìm Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, trao đổi vật liệu xong, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên liệu mới giao xong, có người gõ cửa phòng huấn luyện, Trần Quả đứng dậy mở cửa, nhân viên trông quán đứng ngoài: “Chị chủ, có khách ạ.”

Cậu chàng còn chưa nói xong Trần Quả đã thấy hai người phía sau, ngạc nhiên “A” một tiếng.

Tô Mộc Tranh và Tiêu Thời Khâm lại cùng tới đây.

“Mau vào mau vào.” Trần Quả tất nhiên biết chuyện hai ngôi sao mà ra vào quán net là nguy hiểm nhường nào, bi kịch tối qua không phải là bằng chứng rõ ràng ư? Hôm nay họ cũng ngụy trang mà tới, nhưng người khác sẽ dễ dàng phát hiện họ nếu cứ đứng mãi ở đó. Trần Quả vốn định cho Tô Mộc Tranh vào rồi hét to “Tiêu Thời Khâm nè mấy má”, nhưng nghĩ thế thì hơi trái lương tâm. Ấn tượng hôm qua Tiêu Thời Khâm lưu lại cho cô không tệ, giả sử người tới cùng Tô Mộc Tranh là Tôn Tường, kiểu gì Trần Quả cũng làm vậy.

“Tới rồi?” Diệp Tu ngẩng đầu lên, cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy Tô Mộc Tranh.

“Lần này nghỉ hẳn nè.” Tô Mộc Tranh nói.

“Ồ, Tiểu Tiêu cũng tới.” Diệp Tu thấy Tiêu Thời Khâm lại có chút bất ngờ.

“Rảnh nên qua chút.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Vừa qua đội mới không lo kết bạn mà vội chạy sang thăm dò địch thủ rồi, chuyên nghiệp quá hén?” Diệp Tu nói.

“E hèm…” Tiêu Thời Khâm lúng túng ho khan, bởi đúng là hắn có ý này thật. Hưng Hân là cường địch của Gia Thế trong vòng khiêu chiến sắp tới, nhưng thông tin về chiến đội này lại gần như bằng không, Tiêu Thời Khâm cảm thấy rất không ổn, trước giờ hắn đã quen với việc nghiên cứu các chiến thuật và đấu pháp chống lại địch. Trong Liên minh thì đỡ hơn, mọi người có thể nghiên cứu video của đối thủ ở các trận đấu khác, ngay cả với những chiến đội chưa từng giao đấu. Nhưng Hưng Hân chỉ là một đội mới lập, lấy đâu ra tư liệu nghiên cứu chứ?

Mới đầu hắn định sang Hưng Hân thăm dò, nào ngờ gặp được Tô Mộc Tranh, chẳng ai nói mình muốn đi đâu, nhưng càng đi càng phát hiện hình như chung đích đến? Trố mắt nhìn nhau một hồi mới đành bước tiếp.

“Chiến đội nghỉ mà, muốn kết bạn cũng đâu có ai.” Tiêu Thời Khâm trả lời nửa câu đầu của Diệp Tu. Nói thế cũng chẳng phải nói dối, sau nghi thức long trọng đón tiếp Tiêu Thời Khâm, Gia Thế tiếp tục kì nghỉ của mình. Sáng nay các tuyển thủ đã giải tán hết, kẻ đi du lịch, người thì về nhà. Tiêu Thời Khâm cũng không định chôn chân trong câu lạc bộ cả hè, nhưng hắn vừa mới tới, ở vài ngày cho quen chỗ rồi nghỉ phép cũng không muộn.

Tiêu Thời Khâm dứt khoát bơ luôn câu sau. Đã có ý thăm dò, hắn giải thích chẳng khác gì ngụy biện, vậy nói nhiều làm gì, cứ để thế đi.

“Mọi người đừng nói chuyện với tên này, hắn tới thăm dò thông tin đấy.” Diệp Tu cười nói với mọi người.

“Tiền bối thật thẳng thắn.” Tiêu Thời Khâm tiếp tục ho khan.

“Anh đang làm gì vậy?” Thân là thành viên Gia Thế, Tô Mộc Tranh lại chẳng hề có tính tự giác của đối thủ, vòng ra sau lưng Diệp Tu ngó xem hắn làm gì.

Tiêu Thời Khâm cũng muốn xem, nhưng hắn và Tô Mộc Tranh không giống nhau. Sau ngày hôm qua hắn cũng nắm sơ tình trạng của Diệp Thu, chẳng cần hỏi cũng biết, chỉ cần hợp đồng với Gia Thế ở mùa giải này kết thúc, Tô Mộc Tranh sẽ chạy thẳng sang cửa đối diện. Coi bộ trừ Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ra, cả thế hệ hoàng kim sắp phải lặn ngụp trong vòng khiêu chiến rồi.

“Ô Thiên Cơ tăng lên cấp 55 đó, em muốn xem không?” Diệp Tu vừa hỏi Tô Mộc Tranh vừa bảo Tiêu Thời Khâm: “Tiểu Tiêu tìm chỗ nào ngồi đi,  anh sửa vũ khí bạc cái.”

Vũ khí bạc.

Chân mày Tiêu Thời Khâm khẽ nhíu, có điều, Đào Hiên cũng đã kể với hắn mọi chuyện về Diệp Thu vào hôm qua. Ô Thiên Cơ thay đổi hình thái cũng không phải bí mật quốc gia.

“Vũ khí bạc kia của anh hả? Có nghe qua.” Tiêu Thời Khâm đáp, nghĩ bụng, trừ vũ khí bạc đó, Hưng Hân còn trang bị gì khác không?

Đối phó Hưng Hân, ưu thế lớn nhất hiện tại của Gia Thế chính là nhân vật. Một đội ất ơ vô danh không thể nào vượt qua được sự tích lũy này. Thế nhưng, đội ất ơ ấy lại có đại thần Diệp Thu, người vẫn trụ ở đây từ lúc Liên minh Chuyên nghiệp bắt đầu cho đến hiện tại, chứng kiến tất cả của Vinh Quang, hắn có biết cách chế tạo vũ khí bạc cũng không phải chuyện lạ. Chính Đào Hiên từng bảo, nếu Diệp Thu có làm thêm một set đồ bạc y xì Nhất Diệp Chi Thu thì cũng chẳng có gì bất ngờ.

Diệp Thu đã dùng nhân vật này trước cả khi Liên minh thành lập, quan hệ giữa nó và Diệp Thu còn lâu hơn quan hệ với Gia Thế. Mà giờ bất ngờ thay, Hưng Hân do Diệp Thu dự tính thành lập có một người chơi pháp sư chiến đấu, Đào Hiên cảm thấy, không cần hỏi cũng biết ý nghĩa việc này.

Tiêu Thời Khâm nói thế là đang tính thăm dò xem những người khác có vũ khí bạc hay không. Dĩ nhiên, hắn không trông mong sẽ có người mở miệng đáp lời, nhưng biết đâu ai đó thuận miệng thì sao?

Kết quả, người ta nói với hắn: Ờm, đúng nó đó.

Ặc, Tiêu Thời Khâm đâu muốn đáp án này, biết cũng như không!

Tiêu Thời Khâm không mò đến chỗ Diệp Tu, người ta làm gì với vũ khí bạc là bí mật, để hắn ngồi đây đã nể tình lắm rồi, giờ mà chạy tới hóng hớt chắc chắn sẽ bị hội đồng ngay. Đổi lại, nếu là bộ phận nghiên cứu vũ khí bạc trong câu lạc bộ chính quy, trên cửa nhất định sẽ treo bảng “Không phận sự miễn vào”, không để ai tự tiện đi vào cả.

Nói gì thì nói, Tiêu Thời Khâm sao có thể thành thật nghe lời Diệp Tu ngồi yên chứ, hắn sang đây đâu phải để nói chuyện trên trời dưới đất với mấy người này, lẽ nào lại trông mong Diệp Thu nói với hắn: Tiểu Tiêu à, chỗ anh có nhân vật thế này, có vũ khí bạc thế kia, cậu quay về chuẩn bị đối phó với bọn anh đi há.

Tiêu Thời Khâm chả có việc gì để làm, bắt đầu đi loanh quanh, trước mắt hắn có ba người đang luyện game. Đường Nhu, Bánh Bao, Kiều Nhất Phàm.

Tiêu Thời Khâm thử nhóm ngó màn hình của ba người vài cái, chưa chắc phát hiện được gì, nhưng ít nhất vẫn có thể quan sát phản ứng của đối phương mà nhỉ?

Quả nhiên, Tiêu Thời Khâm vừa đi qua sau lưng người ở giữa thì người nọ quay đầu lại, bỗng nhiên, tư thế như ôm cả màn hình vào trong lòng, che hết tầm mắt của Tiêu Thời Khâm.

“Ông nhìn trộm cái gì?” Bánh Bao nghiêm túc chất vấn.

“Không… không nhìn gì hết, chỉ đi lòng vòng thôi…” Tiêu Thời Khâm bắt đầu lắp bắp. Không phải không biết đối phương sẽ có phản ứng, hắn chỉ không ngờ tên này lại tập trung và phản ứng mạnh đến vậy.

“Tên lưu manh này có bí mật gì chăng?” Tiêu Thời Khâm vừa nghĩ vừa xấu hổ lùi lại.

Lưu manh Bánh Bao có gì mà phải giấu?

Đừng nói Tiêu Thời Khâm, ngay cả Trần Quả cũng đang tự hỏi. Nếu không tiện để người khác nhìn, cô đã sớm đứng lên cản Tiêu Thời Khâm lại, hoặc trịnh trọng dán luôn biển báo “Không phận sự miễn vào” ngoài phòng huấn luyện. Có điều bây giờ bọn họ có gì để bí với chả mật chứ? Cho nên Trần Quả không để ý nữa, Diệp Tu cũng nói hai câu như thể đang đùa, bảo với Tiêu Thời Khâm mình đang làm vũ khí bạc, thật ra hắn đang nhắc khéo đối phương: Chỗ anh không tiện cho chú nhìn, ngồi yên một chỗ đi.

Tiêu Thời Khâm rất thức thời, không lại gần cùng Tô Mộc Tranh, ai ngờ mới dạo vài bước đã làm Bánh Bao phản ứng dữ dội, Tiêu Thời Khâm và những người có mặt ở đây cũng hoang mang lắm.

Bánh Bao vẫn hung hăng trừng mắt với Tiêu Thời Khâm, làm vị đại thần này phải xin lỗi mà đi chỗ khác, ngoan ngoãn nghe lời Diệp Tu “tìm chỗ nào ngồi”.

Có Diệp Thu, vũ khí bạc cho pháp sư chiến đấu chỉ còn là vấn đề nhỏ. Lưu manh này không cho ai nhìn, chắc hẳn đang giấu nghề. Ngụy Sâm kia là đội trưởng trước của Lam Vũ, Sách Khắc Tát Nhĩ theo gã từ game vô giới chuyên nghiệp, quan hệ tương tự Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu, phải chăng đã giải quyết được vũ khí bạc của thuật sĩ?

Còn Tô Mộc Tranh, ông chủ cũng nói thẳng với hắn, nếu Tô Mộc Tranh không ở lại, nhân vật hạng sao Mộc Vũ Tranh Phong có thể sẽ theo cô gia nhập Hưng Hân luôn.

Đợi chút… Mộc Vũ Tranh Phong có gia nhập Hưng Hân thì cũng là chuyện của một năm sau. Khi đó vòng khiêu chiến đã kết thúc, giữa Gia Thế và Hưng Hân chỉ một bên được sống, Hưng Hân có Mộc Vũ Tranh Phong không phải là mối đe dọa của vòng khiêu chiến, mình nghĩ xa quá rồi.

Thế trước mắt chỉ còn một người…

Ánh mắt Tiêu Thời Khâm dừng lại trên người Kiều Nhất Phàm, từ hôm qua, ông chủ khá xem trọng thiếu niên này. Tối qua Tiêu Thời Khâm cũng tìm hiểu về cậu ta. Theo như tin tức được công bố chính thức, mùa giải trước ở Vi Thảo, nghề Kiều Nhất Phàm ghi danh rõ ràng là thích khách, thế nhưng ở Ngôi Sao Cuối Tuần lại dùng quỷ kiếm sĩ khiêu chiến Lý Hiên, vừa nãy Tiêu Thời Khâm ngó sơ qua cũng thấy, Kiều Nhất Phàm đang dùng quỷ kiếm sĩ.

Chuyện gì thế này? Tiêu Thời Khâm phỏng đoán bí ẩn trong chuyện này. Lẽ nào Diệp Thu đã sớm để ý Kiều Nhất Phàm, thuyết phục cậu ta bỏ thích khách dùng quỷ kiếm sĩ? Lẽ nào Diệp Thu đã sớm chuẩn bị trang bị cho quỷ kiếm sĩ rồi? Tiêu Thời Khâm đang mải suy nghĩ, bỗng dưng nhìn thấy Kiều Nhất Phàm đứng dậy đi về phía mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui