Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Bông | Beta: Mei

“Anh em đi vào chơi một lúc đê.”

Vừa nghe Trần Quả khẳng định liền có người lên tiếng. Nhưng hiển nhiên, đám người theo đuôi chưa hẳn cùng phe, bởi giờ chỉ có mấy kẻ rục rịch, còn đa số dậy sớm không chỉ để đi dạo. Hóng chuyện thì hóng chút thôi, hóng xong rồi còn đứng lại làm gì, đâu thể vì ham muốn nhỏ nhoi mà hoãn lại chính sự đúng không?

Rốt cuộc, vào tiệm net chỉ có đôi ba người, mà chủ yếu cũng theo đuôi hóng chuyện, kiểu không phải bỏ tiền thì chơi game đâu cũng được, chậc chậc cảm khái thấy lạ một tí rồi lại làm việc mình.

Nhóm người đầu tiên ùa tới vây xem, gây ầm ĩ nhưng không ảnh hưởng được bao, nguyên nhân có lẽ vì thời gian. Sáng sớm đâu có nhiều người rảnh rỗi tới như vậy.

Nhưng sau một thời gian, tiệm net Hưng Hân càng ngày càng náo nhiệt. Trần Quả không lên tầng chơi game nữa, đóng đô trước quầy trông khách hàng tới lui.

Câu chuyện lan xa, thậm chí có vài người hâm mộ danh tiếng mà tới. Buổi trưa, ngay cả ông chủ Mã Thẩm Nghị của tiệm net Hồng Thái cũng tự mình tới điều tra. Đứng trước tiệm nhìn chằm chằm bảng quảng cáo, nhìn đi nhìn lại, tới tận khi Trần Quả thấy gã tới cao giọng gọi: “Ấy, ông chủ Mã đứng đó làm gì, vào ngồi đi!”

Mã Thẩm Nghị gật đầu, nhìn đông ngó tây rồi mới bước vào. Trong tiệm net Hưng Hân là một biển người. Mã Thẩm Nghị cũng mở tiệm net, làm sao không nắm rõ tình trạng lưu lượng khách trong tiệm. Thường thì từ sáng sớm tới trưa là lúc ít người lên mạng nhất. Tiệm net Hưng Hân lại náo nhiệt bất thường, dĩ nhiên là do free. Lúc tin này mới truyền tới tiệm net Hồng Thái của Mã Thẩm Nghị, có vài người lập tức tắt máy đi luôn. Cũng không phải tất cả đều tranh thủ thời cơ, hầu hết khách tới tiệm net đều chơi Vinh Quang, chạy tới Hưng Hân cũng vì bị trò hay của Hưng Hân hấp dẫn. Tin đồn bay tới tiệm net Hồng Thái đa phần là: tiệm net Hưng Hân mới lập chiến đội, tuyên bố muốn gia nhập giới chuyên nghiệp.

Trước hết chưa cần nói tới mùa giải này có BOSS bự là Gia Thế, dù không có thì một chiến đội xuất thân tiệm net có khác gì dân nghiệp dư. Đội như thế thiếu à?  Bên tiệm net Hồng Thái cũng có mấy người chơi Vinh Quang khá pro tính tham gia vòng khiêu chiến cho vui, nhưng muốn gia nhập giới chuyên nghiệp thì đúng là coi trời bằng vung rồi? Không có Gia Thế cũng là coi trời bằng vung, có Gia Thế thì càng châm mồi cho lửa giận của người chơi Vinh Quang nơi này: Ai không biết năm nay Gia Thế đánh vòng khiêu chiến hả! Các người trưng cái bảng hiệu đó ngay đối diện Gia Thế là có ý gì, ý gì hả?

Đây mới là lí do thật sự thu hút fan Vinh Quang. Được lên mạng miễn phí nghe thì hay ho, nhưng có nhiều người da mặt mỏng, không thể nào vừa nghe có hàng free liền bay sang giật chỗ được.

Vừa được miễn phí vừa được hóng hớt, hai chiêu hợp thể, tiệm net Hồng Thái vắng như chùa Bà Đanh.

Mã Thẩm Nghị cũng chơi Vinh Quang, nhưng là một fan đầy lí trí. Vừa nghe khách nói thì đoán ngay được Trần Quả đang làm trò, tám phần là đẩy mạnh tiêu thụ. Nhưng cân nhắc lại, khuyến mãi kiểu vẹo gì vậy? Tiệm net ngày nay có bao nhiêu tiệm duy trì nhờ Vinh Quang? Trần Quả làm thế khác gì đắc tội người chơi Vinh Quang vùng này, hầu hết người chơi Vinh Quang ở thành phố H đều là fan Gia Thế. Điều này không chỉ nhờ thành tích chiến đội, mà phần lớn vì chiến đội Gia Thế đóng đô ở đây.

Tuyệt đối không được xem nhẹ ưu thế địa lí. Fan hâm mộ tụ tập theo khu vực thường là fan trung thành nhất, dù chiến đội sa sút họ cũng sẽ nguyện vào sinh ra tử với chiến đội. Họ luôn cảm thấy chiến đội như một phần của mình, yêu chiến đội như yêu quê hương.

Mã Thẩm Nghị nghĩ mãi không ra, nhìn quanh thấy tiệm mình làm ăn ế ẩm, mấy đứa coi tiệm còn nằm ngái ngủ trên bàn, liền dặn mấy câu rồi đi sang Hưng Hân.

Gã đứng cửa nhìn trân trối, phát hiện lời đồn truyền tới tiệm net Hồng Thái chẳng phóng đại chữ nào, đúng là Hưng Hân đang lập một chiến đội, hơn nữa tuyên bố rất rõ ràng, thiếu nữa nói toẹt ra muốn lật đổ Gia Thế.

“Bà chủ Trần đang làm gì thế hả, sao tui không hiểu?” Mã Thẩm Nghị tiến vào, Trần Quả tự mình tiếp đón, cô biết gã tới không phải để chơi.

“Tui mới thấy ông đứng ngoài dòm lâu lắm mà, sao hả, tui viết không rõ?” Trần Quả mỉm cười.

“Viết rất rõ, nhưng không nghĩ ra ẩn ý.” Mã Thẩm Nghị nói.

“Ông chủ Mã nghĩ nhiều quá rồi, ý như ông thấy thôi.” Trần Quả đáp.

“Tui thấy?” Mã Thẩm Nghị ngẩn người. “Bà tin đội mình vào được giới chuyên nghiệp? Đùa à?”

“Không, tui tin chứ.” Trần Quả mỉm cười.

Mã Thẩm Nghị bối rối. Trần Quả và gã là đối thủ cạnh tranh, thường ngày tiếp xúc nhiều, đấu đá cũng bên tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng nếu nói về tính tình, Mã Thẩm Nghị biết Trần Quả không phải người phụ nữ tâm cơ, trước nay có sao nói vậy, một là một hai là hai, thẳng như ruột ngựa. Giờ mà nói thế này chắc chắn không phải nói dối. Có điều chuyện này vượt quá sức tưởng tượng, đánh chết gã cũng không dám tin.

“Tui bảo này…” Mã Thẩm Nghị vẫn còn nghi ngờ. “Lần trước hai ta đánh cược, bên bà đúng là có mấy cao thủ pro thật. Nếu là trước đây, bà tụ họp cao thủ thành đội chơi cho vui, nhất định tui sẽ bỏ phiếu cho bà, nhưng lần này là đấu giải khiêu chiến, có Gia Thế đấy, dù đội bà giỏi thật, nhưng bà nghĩ họ có thể đánh bại một chiến đội có ba tuyển thủ hàng sao ư?”

“Không đánh sao biết? Thi đấu Vinh Quang thắng hay thua trước giờ đều phải đánh xong mới biết.” Trần Quả nói.

“Không sai, nhưng đó là trong trường hợp năng lực hai bên không chênh nhau mấy. Năng lực đội bà so được với Gia Thế à? Hai ta trước giờ luôn thẳng thắn với nhau, tui đây cũng không khách khí, một đội ngũ tài giỏi tới mức đó sao có thể chịu đứng dưới trướng bà chứ? Tiệm net của bà có thể so với giá trị của một tuyển thủ hàng sao à?” Mã Thẩm Nghị vừa nói vừa phóng mắt khắp tiệm net Hưng Hân.

“Ha ha, không có chuyện gì là tuyệt đối cả…” Trần Quả bật cười.

Mã Thẩm Nghị biết rõ tính Trần Quả, gã tin Trần Quả không phải kiểu người hay chém gió. Chuyện mình không ngờ mà Trần Quả lại dám chắc chắn như thế, thì chỉ có một khả năng là Trần Quả có con át chủ bài mà gã không biết.

Gã không lạ gì Trần Quả, nhưng là đối thủ cạnh tranh, quan hệ cũng không tốt đẹp. Đối phương không tự nói, Mã Thẩm Nghị đoán mình có hỏi cũng không được gì. Thế nên gã không hỏi nữa, nhìn lại cảnh tượng náo nhiệt trong tiệm net Hưng Hân, thuận miệng nói: “Bà muốn tham gia thi đấu thật à?”

“Ừ.” Trần Quả gật đầu.

“Xem ra nửa tháng tới tui có thể nghỉ ngơi rồi.” Mã Thẩm Nghị nói.

“Chắc gì, ông nhìn chỗ tui xem, còn đang đầy người, đến giờ cao điểm nhất định không đủ chỗ, đến lúc đó nhất định phải đẩy một lượng khách sang chỗ ông. Tui bảo này, hay ông hợp tác với tui đi?”

“Bà đừng đùa, điên thì điên một mình đi, rủ tui làm chi?” Mã Thẩm Nghị nói.

“À, vậy đừng hối hận nhé.” Trần Quả nói.

“Bà mới đừng hối hận ấy, tui đây sẽ chống mắt lên xem tiếp theo bà xoay sở kiểu gì.” Mã Thẩm Nghị phất tay, nói. “Đi đây, về xem quán có cần gì không, nhân nửa tháng được nghỉ phải xem xét nên sửa sang chỗ nào.”

“Đi từ từ, không tiễn.” Trần Quả nói.

“Đừng tiễn, bà là con người bận rộn mà, tiễn với đưa gì.” Mã Trầm Nghị dứt lời ra đi.

Trong tiệm net Hưng Hân vẫn náo nhiệt như cũ, có người tới vì muốn lên mạng miễn phí, nhưng phần lớn đều không phục phát ngôn của Hưng Hân, vừa lướt web free vừa cười nhạo Hưng Hân có mắt mà không thấy Thái Sơn. Những kẻ này đương nhiên không tới vì mạng free, cả đám một mặt hưởng sái, một mặt khinh thường hoạt động miễn phí này, hoàn toàn là vì ghét cay ghét đắng Hưng Hân.

Lời nói chói tai cỡ nào cũng thốt ra được, làm mấy người không chơi không biết Vinh Quang trợn mắt há mồm. Chuyện quái gì đây? Đã cho khách lướt web miễn phí còn bị chửi, thật đếu hiểu nổi.

Bọn họ không hiểu, cũng không cần hiểu. Trần Quả sớm đã chuẩn bị tâm lí đối phó với sự châm chọc của fan Vinh Quang rồi, yên tâm ngồi một chỗ.

Thằng nào đó biết cô là chủ còn luôn miệng í ới:

“Chị chủ, đội quán quân nhà chị đâu? Sao không ra cho mọi người làm quen xíu?”

“Đúng vậy, tui đây hâm mộ thanh danh mà tới đó, còn định xin chữ kí nữa kia, không chừng sang năm bán được tiền.”

“Không chừng gì ba? Đó là chuyện chắc chắn mới phải.”

Mấy lời nhảm cớt vẫn cứ tiếp tục, Trần Quả vẫn tốt tính tới bất thường, chỉ cười cho qua, còn kiên nhẫn trả lời câu hỏi khiêu khích không phải thật lòng kia: “Cả đội còn đang huấn luyện, e không tiện ra gặp mọi người.”

“Còn huấn luyện nữa kìa, chuyên nghiệp quá đi!” Ai đó lại to mồm, kéo theo một tràng cười.

“Chị chủ à, bảng hiệu bên ngoài ghi trừ lên mạng miễn phí thì còn có thể so tài với chiến đội mà, bọn tôi tận hưởng mạng chán chê rồi, muốn đánh một trận.”

“Hay là lên mạng miễn phí, so tài thu phí?”

“Phắc! Lẽ nào đây mới là ẩn ý của hoạt động này sao, vậy tao phải phắn nhanh thôi, phí ra sân của đội quán quân cao lắm, tụi mình sao chịu nổi?”

Xung quanh cười rộ lên lần nữa. Trần Quả chờ tiếng cười dần tắt mới đáp: “Muốn so tài thì đợi tối đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui