Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Dưa | Beta: 2K

“Ê nhóc vẫn hăng hái như vậy ha!” Thôi Lập thân thiết chào hỏi Khưu Phi. Gã đối với Khưu Phi không có nhiều thù oán cá nhân như Trần Dạ Huy. Nhìn từ góc độ quản lý, một tuyển thủ trẻ luôn vùi đầu luyện tập khắc khổ, không có tai tiếng gì, cũng không có bất kì yêu sách gì như Khưu Phi quả thực không tồi.

Tuy nhiên với tư cách là quản lý, gã cũng sẽ không chỉ vì ấn tượng tốt mà thế nào cả. Người quản lý luôn phải suy tính cho cả đội ngũ. Với tình hình Gia Thế hiện tại, có một đại thần trẻ tuổi như Tôn Tường, Khưu Phi muốn lên đời là cực kì khó, còn nếu chỉ để cậu làm tuyển thủ dự bị thì quá mai một nhân tài.

Mặc dù hiện giờ tất cả đều coi Diệp Thu là đối thủ sống còn, nhưng không thể không thừa nhận thực lực của hắn. Trong mắt mọi người, tuyển thủ được Diệp Thu coi trọng cũng xem như đã vượt qua khảo nghiệm. Thành tích chiến đội Gia Thế bấp bênh, khiến không chỉ tâm tư của tuyển thủ chiến đội thay đổi, mà ngay cả những thiếu niên trong trại huấn luyện cũng cảm thấy tương lai mờ mịt.

Vừa mới rớt hạng, chiến đội còn chưa có biến động gì lớn nhưng không ít người trong trại huấn luyện đã bỏ của chạy lấy người. Trong tình hình như vậy, mà Khưu Phi không những bình tĩnh trầm ổn mà thực lực lại còn tăng lên. Không phải ngày nào quản lý cũng để ý những việc như thế này, nhưng trại huấn luyện cũng có người phụ trách. Trong báo cáo hàng tuần về trại huấn luyện, Khưu Phi là cái tên được quản lý ở đây nhắc đến nhiều nhất.

“Tôi cho rằng Khưu Phi hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.” Người quản lý không bỏ lỡ cơ hội tiến cử với Thôi Lập.

Lời này khiến Thôi Lập hơi khó chịu. Lúc nào tiến cử chả được, sao phải làm ngay trước mặt đương sự như thế này? Khưu Phi dù có thực lực, nhưng có thể mạnh hơn Tôn Tường hả? Tình huống Gia Thế hiện giờ thế nào còn không biết sao? Khưu Phi có thực lực, nhưng có con át chủ bài Tôn Tường ở đây, nào còn chỗ cho cậu. Chẳng lẽ vì một tân binh như cậu ta mà câu lạc bộ phải đặc biệt tạo ra đấu pháp hai pháp sư chiến đấu chắc.

Thôi Lập thấy tiến cử của người phụ trách thiệt chẳng hợp thời gì cả. Không phải hắn có thành kiến gì với Khưu Phi, chỉ là hiện tại, tình cảnh của Khưu Phi có chút khó xử. Chuyện này người phụ trách hẳn phải nắm rõ, thế mà vẫn cố ý tiến cử, không phải sẽ khiến người ta lúng túng sao?

Nhưng Thôi Lập chỉ là suy xét từ góc độ thực tế mà thôi. Còn Trần Dạ Huy là vì thù oán cá nhân, nên gã vô cùng khó chịu khi nghe thấy quản lý nơi đây tiến cử. Tất nhiên gã không tiện nói xấu gì người ta, mà cũng không thể tìm được hành động sai trái nào của Khưu Phi ở Gia Thế cả. Trần Dạ Huy bèn dùng đến biện pháp đánh lạc hướng, trong lúc người ta đang tiến cử chuyện tiến vào chiến đội, hắn lại cố ý lảng sang mục đích của họ tới lần này.

“Khưu Phi biết chuyện của Diệp Thu không?” Trần Dạ Huy hỏi.

Vừa nhắc đến cái tên này, khóe mắt Khưu Phi liền giật một cái, vẻ mặt vẫn luôn không thay đổi đột nhiên trở nên rất rối rắm.

Cậu sao có thể không có cảm giác gì với cái tên Diệp Thu này được? Hầu như tất cả kĩ thuật pháp sư chiến đấu của cậu đều do một tay Diệp Thu dạy dỗ. Có thể khiến con át chủ bài – đội trưởng chiến đội dành thời gian đích thân hướng dẫn, đây là vinh hạnh tới nhường nào?

Người ước ao ghen tị xung quanh Khưu Phi cũng không chỉ một mình Trần Dạ Huy. Thế giới của đám nhóc con cũng không hoàn toàn thuần khiết ngây thơ, nên có làm ra những chuyện khiến Khưu Phi bực bội cũng không phải là chuyện lạ.

Chỉ là những mặt khác còn dễ, chứ muốn khiến Khưu Phi chịu khổ trong Vinh Quang thì đúng là vô cùng khó khăn. Cậu là người xuất sắc nhất trại huấn luyện, điều này khỏi phải bàn cãi.

Đến khi Diệp Thu giải nghệ, lặng lẽ rời khỏi câu lạc bộ, thì cũng mãi tới lúc câu lạc bộ tổ chức họp báo, mấy đứa nhóc ở trại huấn luyện mới được biết. Buổi họp báo cũng tuyên bố Tôn Tường sẽ gia nhập chiến đội, điều khiển Nhất Diệp Chi Thu. Mấy đứa nhóc cũng hiểu biết ít nhiều về những sự việc của chiến đội. Huống chi tình huống này, đến fan hâm mộ cũng có thể phân tích rõ ràng.

Thời điểm ấy, mọi người đều dồn mắt nhìn phía Khưu Phi. Bởi bọn họ rất rõ ràng địa vị của đứa con cưng ở trại huấn luyện này phút chốc đã trở nên vô cùng khó xử. Có cái nhìn hả hê, cũng có đồng tình, còn có thương hại. Mấy thằng hả hê khi thấy người gặp họa kia, còn đang mong đợi Khưu Phi sẽ cứ vậy mà sa sút.

Tuy nhiên, bọn họ không ngờ rằng chuyện này không những không đả kích Khưu Phi, mà còn làm cậu càng thêm chăm chỉ cố gắng.

Nhưng dù sao thì địa vị của cậu cũng đã thay đổi, từ giờ sẽ không còn đội trưởng chiến đội ba ngày hai bữa chạy tới quan sát tình huống huấn luyện của cậu. Rất nhiều lời đồn đãi xấu xa đều đổ hết lên người Khưu Phi, có người cười nhạo cậu chăm thêm cũng vô ích thôi, bởi cậu sao có thể mạnh hơn Tôn Tường? Cũng có người đâm thọt đầy ác ý, thậm chí còn đồn rằng Diệp Thu trượt dốc là vì phung phí sức lực dạy dỗ cậu.

Tất cả những việc này Khưu Phi đều yên lặng chịu đựng. Lúc này Gia Thế cũng đang rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, chiến đội còn đang bận tối tăm mặt mũi, ai thừa sức mà đi để ý đến tình huống trại huấn luyện?

Nói thật, lúc Thôi Lập nhìn thấy Khưu Phi cũng để lại ấn tượng rất tốt, nhưng hơn nửa năm việc vàng bận rộn, hắn đã sớm quên mất thiếu niên này. Mãi đến bây giờ gặp lại, hắn mới bắt đầu suy tính vấn đề liên quan đến Khưu Phi.

Thôi Lập bắt đầu cân nhắc lại toàn cục, chuyện trước mắt bèn giao lại cho Trần Dạ Huy: “Những chuyện gần đây hẳn cũng biết chứ?”

Khưu Phi khẽ gật đầu. Dù bình thường cậu không chú ý đến những tin đồn này, nhưng chuyện này gần đây quá ầm ĩ, còn liên quan tới Gia Thế. Cậu không quan tâm, người khác lại quan tâm, ngày ngày nghe mọi người bàn tán mòn tai, muốn không biết còn khó hơn là biết.

“Tụi anh tới đây không phải vì chuyện gì đặc biệt cả.” Trần Dạ Huy khá xấu tính, nói câu này để đả kích kì vọng của Khưu Phi, cho cậu biết đừng có tưởng bở, họ không phải đến đây mời cậu vào chiến đội. Chỉ tiếc nói xong, Khưu Phi cũng không tỏ ra thất vọng như Trần Dạ Huy mong đợi. Trần Dạ Huy đành khựng lại ba giây mới nói tiếp: “Những đoàn đội do người chơi tự lập đến khiêu chiến Hưng Hân đều thất bại. Vậy nên chúng ta sẽ chọn người từ trại huấn luyện đấu thử xem. Khưu Phi, cậu có vấn đề gì không?”

Khưu Phi lắc đầu, không nói thêm gì.

“Vậy được rồi, cậu là người thứ nhất. Còn tiến cử ai nữa không?” Trần Dạ Huy hỏi quản lý.

Chuyện quản lý tiến cử Khưu Phi cứ thế bị Trần Dạ Huy bâng quơ lướt qua, hắn chỉ ngầm thở dài. Bản thân hắn cũng có chừng mực, biết rõ nếu tiến cử Khưu Phi sẽ làm Thôi Lập khó xử, hắn không thể cứ nhây mãi vấn đề này.

“Còn vài đứa cũng khá lắm.” Quản lý dẫn theo Thôi Lập, Trần Dạ Huy và Khưu Phi ở cuối cùng đi quanh quẩn và gọi tên vài người trong phòng.

Những người được gọi đều mừng rỡ, háo hức tụ tập lại.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, thất vọng là điều chắc chắn.

Cộng thêm Khưu Phi, quản lý tự tiến cử tổng cộng sáu người, hai người hơi lớn tuổi, còn bốn người thì tương đương Khưu Phi.

Sau khi dẫn sáu người rời khỏi trại huấn luyện, Thôi Lập trò chuyện với sáu người, rồi trở về văn phòng của mình trước. Tiếp đó, sáu người được Trần Dạ Huy dẫn đến văn phòng phụ trách chuyện trong game chuẩn bị trước.

Trần Dạ Huy không định tự mình khiêu chiến trực diện. Dù sao có đi cũng không gặp được người, qua đấy thì còn ý nghĩa gì? Sau khi về văn phòng, gã đối chiếu nghề nghiệp của sáu người, phát cho mỗi người một tấm thẻ tài khoản, còn lấy trang bị trong nhà kho công hội vũ trang tận răng cho cả bọn.

“Cần gì phải làm thế?” Người lớn tuổi nhất trong sáu người là Lý Duệ. Tháng chín này là tròn hai mươi, độ tuổi này mới vào nghề coi như khá muộn so với nhiều tuyển thủ Vinh Quang. Đáng tiếc là gã vẫn không có tí triển vọng nào. Mà việc Gia Thế bị loại khỏi vòng đấu càng khiến gã tuyệt vọng. Gia Thế đấu vòng khiêu chiến không phải chuyện dễ như bỡn sao? Giải đấu thế này, cho gã vào chiến đội cũng không thể hiện được trình độ bản thân nữa kìa.

Tên Lý Duệ này thường hay ảo tưởng, mơ mộng anh hùng chỉ cần đánh một trận thành danh.

Ngày thường trong trại huấn luyện cũng thường xuyên lải nhải mình sinh không gặp thời, gặp phải lúc Gia Thế khó khăn, bằng không gã đã được điều đến chiến đội, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức từ lâu rồi.

Thực ra Lý Duệ cũng không quăng bom quá đáng, trình độ của gã rất cao. Với nhiều người, đôi khi thực lực đã đủ, chỉ thiếu một cơ hội. Lý Duệ hiện tại chính là như vậy, gã cảm giác mình thiếu một cơ hội. Mà Gia Thế dường như không cho gã cơ hội này. Trong lòng gã từng nhen nhóm ý định sang chiến đội khác tìm cơ hội. Nhưng hôm nay bỗng nhiên gặp được Thôi Lập và Trần Dạ Huy đến trại huấn luyện tìm người thi đấu, những người khác đều ủ rũ, chỉ có Lý Duệ sáng bừng cả hai mắt.

Trong Vinh Quang gần đây có chuyện nào được chú ý hơn chuyện này chứ. Mấy đứa này chẳng lẽ không nghĩ tới đánh bại Hưng Hân sẽ trở nên nổi tiếng hay sao?

Hơn nữa chiến đội Hưng Hân cũng chả mạnh gì, một đội lập nên từ tiệm net bắt nạt người chơi thường thì dư xăng, nhưng bọn họ là tuyển thủ được tập huấn trong trại huấn luyện của câu lạc bộ chuyên nghiệp, chẳng phải đối phó với một đội ngũ như vậy sẽ dễ như trở bàn tay sao? Ngon ở chỗ đối thủ yếu nhưng lại thu hút được nhiều sự chú ý, đây không phải cơ hội trời cho thì là gì?

Lý Duệ không muốn những người kia biết đây là cơ hội. Nhưng lại lo mấy tên này ứng phó qua loa kéo chân gã. Bất đắc dĩ, cuối cùng gã chỉ đành tóm vài người lại phân tích tình hình.

Cả đám nghe xong lập tức phấn chấn hơn hẳn. Được chú ý là điều thành viên trong trại huấn luyện mong muốn nhất. Nhiều người nổi bật trong số họ còn phải chuyển sang chiến đội khác vì chiến đội nhà mình không còn chỗ trống, nhưng không có danh tiếng gì nên khó được nhận vào. Dù sao, những người có tài lại không có vị trí riêng nhất định chưa đạt đến cấp bậc đại thần có thể khiến mọi người vừa mắt ngay. Bằng không nhà mình không cần cũng sẽ tìm cách chào hàng sang chiến đội khác.

“Đánh cho tốt nhé!” Lý Duệ lần lượt nói với mọi người, ngoại trừ Khưu Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui