Toàn Chức Nghệ Thuật Gia Dịch


Dì Chu cũng không cãi nữa, chỉ cười cười nói: “Ta đây cũng muốn xem thử hắn lợi hại đến cỡ nào.

Nếu trên đời này có khúc phụ trẻ như vậy, ngươi có liếm hắn cỡ nào cũng không quá đáng."Mặt Cố Tịch đỏ lên.

“Dì Chu, ngươi dùng từ quá thô tục rồi, ta làm gì có…”Dì Chu chế nhạo: “Giả vờ cái gì, người trẻ tuổi các ngươi không phải thích nhất là nói liếm cẩu gì gì đó sao? Rồi cái gì mà hải vương, lão tài xế… ta dù gì cũng hay lên mạng nha.

À đến rồi, nào, cùng đi gặp tiểu tử mà ngươi nói, bản thân ta cũng là một người viết nhạc, có thể giúp ngươi giám định một chút.”(Chú thích: liếm cẩu = nịnh nọt kiểu hèn mọn, hải vương = kiểu người bắt cá nhiều tay, lão tài xế = người có kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực gì đó.)Vừa nói dì Chu vừa đỗ xe lại, hai người đồng thời xuống xe.Phía trước chính là đoàn làm phim đang quay chụp, dì Chu hiếu kỳ hỏi: “Tên Lâm Uyên này không phải định gọi ngươi đi đóng phim đó chứ? Hắn có thân phận gì trong đoàn làm phim này? Nếu hắn phối nhạc thì nên ở phòng thu mới phải.”Cố Tịch lắc đầu nói: “Ta không biết…”“Vậy ngươi biết cái gì?” Dì Chu cũng rất bất đắc dĩ.Cố Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn tên là Lâm Uyên, là sinh viên hệ soạn nhạc của trường chúng ta.”Dì Chu: “.

.

.”Lúc này, thư ký trường quay xuất hiện ngăn ở trước mặt hai người.

“Hai vị, đoàn làm phim chúng ta đang quay, xin hỏi các vị tới đây làm gì?”Dì Chu nói: “Chúng ta có hẹn với Lâm Uyên.”Thư ký trường quay vừa nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc lập tức biến thành nhiệt tình: “Thì ra là người quen của Lâm đại biểu nha, hai vị chờ cho một chút, ta đi thông báo ngay.”“Cảm ơn.”Dì Chu nhìn theo bóng lưng của thư ký trường quay, khẽ nhíu mày nói: “Lâm Uyên của ngươi… hình như có địa vị không thấp.”Cố Tịch trợn tròn mắt: “Không phải của ta.”Dì Chu bĩu môi: “Đúng là không phải của ngươi, nếu không hắn đã tự mình ra nghênh đón chúng ta rồi.

Ngươi chạy theo hắn lâu như vậy sao chẳng có chút hiệu quả nào thế hả?”Cố Tịch: “.

.

.”Không bao lâu sau, thư ký trường quay trở lại, vẻ nhiệt tình trên mặt càng đậm hơn mấy phần.

“Mời hai vị vào trong, Lâm đại biểu đang chờ hai vị.”“Được.”Hai người bị đưa tới một gian phòng.

Trong phòng, Lâm Uyên đang ngồi thử đàn dương cầm, nghe được động tĩnh sau lưng, hắn đứng lên chào hỏi: “Xin chào.”“Bạn học Lâm, vị này là dì Chu, là dì ruột của ta.” Cố Tịch chủ động giới thiệu người bên cạnh.“Chào dì Chu.” Lâm Uyên lễ phép nói.Dì Chu ôn hoà cười đáp: “Xin chào, ngươi là bạn học Lâm đúng không? Ta đang rảnh không có việc gì làm nên chở Cố Tịch đến, các ngươi không cần phải để ý tới ta, cứ làm việc của mình là được.”Lâm Uyên gật đầu nói: “Mời dì tự nhiên.”Cố Tịch hiếu kỳ hỏi: “Bạn học Lâm gọi ta đến đây là có việc gì thế?”“Ta muốn mời ngươi trình diễn mấy bản nhạc.”Bộ phim Andhadhun có nhiều phân đoạn nhân vật chính ngồi đàn dương cầm.

Dù diễn viên có thể làm dáng như đang đàn nhưng tiếng đàn thật vẫn cần phải có người chuyên nghiệp như Cố Tịch hoàn thành.Đương nhiên làm dáng cũng phải ăn khớp với tiếng đàn, thế nên phần hậu kỳ cũng cần Cố Tịch hướng dẫn Liễu Như thực hiện động tác sao cho ăn khớp.Hiện tại Lâm Uyên liên lạc Cố Tịch là hy vọng nàng có thể làm quen với mấy bài hát này trước.Cố Tịch chờ mong hỏi: “Là bài hát do bạn học Lâm sáng tác sao?”Dì Chu cũng ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn về phía Lâm Uyên.Lâm Uyên gật đầu nói: “Đúng vậy.

Nhạc phổ đây, ta trình diễn trước cho ngươi nghe một lần nhé?”Cố Tịch kích động gật mạnh đầu.

“Được, tên bài hát là gì thế?”“Hôn Lễ Trong Mơ.”“Chính là bài hát lần trước ta nghe được?”Lâm Uyên gật đầu, Cố Tịch không hỏi thêm nữa.Lâm Uyên ngồi xuống trước đàn dương cầm, một khắc sau, tiếng nhạc du dương truyền ra giữa các ngón tay.

Các phím đàn như đang nhảy múa không ngừng, âm nhạc êm dịu mà tự nhiên như gió xuân đang thổi.Nhạc khúc không phức tạp nhưng lại như có ma lực khiến người ta cảm thấy xúc động.

Cố Tịch nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên nàng được thưởng thức trọn vẹn bản nhạc này, cảm giác tươi đẹp vẫn hệt như lúc ban đầu.Ngồi trong góc phòng, dì Chu vốn có chút thờ ơ lại bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy.

Giờ khắc này nàng mới hiểu được vì sao Cố Tịch lại coi trọng Lâm Uyên như vậy.Chỉ dựa vào bản nhạc này thôi, Lâm Uyên đã có tư thái của một khúc phụ, hơn nữa hắn còn trẻ như thế…Bây giờ không phải khúc phụ, nhưng tương lai thì sao? Ít nhất hắn rất có tiềm chất.Trong lòng dì Chu bây giờ đã đánh giá Lâm Uyên rất cao.Đúng lúc này, dì Chu chợt thấy Cố Tịch đắc ý nhìn về phía mình, há miệng nói không thành tiếng: “Bây giờ dì tin ta chưa? Hắn chính là khúc phụ!”Dì Chu hiểu được ý của Cố Tịch, không nhịn được bật cười một tiếng.Nha đầu này… mới có một bản nhạc thôi nha.

Hôn Lễ Trong Mơ đúng là rất ưu tú, nhưng từ đó suy ra Lâm Uyên có trình độ khúc phụ là quá buồn cười.Vẫn là câu nói ban nãy, ai cũng có lúc linh quang chợt loé.Tác phẩm này tươi đẹp như vậy có lẽ là vì trong một lúc linh cảm loé lên, Lâm Uyên may mắn hoàn thành nó.Bởi vì Lâm Uyên thật sự quá trẻ tuổi, hơn nữa trước đó Cố Tịch đã nói ngoại trừ bài nhạc này cũng không thấy Lâm Uyên đánh đàn bài khác bao giờ.Như thế còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao?Đương nhiên những lời này dì Chu sẽ không nói ra miệng, Lâm Uyên còn chưa trình diễn xong, lúc này mà lên tiếng thì rất không tôn trọng đối phương.Rốt cuộc Lâm Uyên cũng đàn xong.

Hắn nhìn về phía Cố Tịch nói: “Đây là phiên bản gốc của bài nhạc, nhưng ta muốn nó phù hợp với tình tiết trong phim hơn nên đã điều chỉnh một chút.

Ngươi nghe thử giúp ta xem thế nào.”Cố Tịch kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn soạn lại?”Lâm Uyên gật đầu.Việc soạn lại một bản nhạc là điều rất bình thường, bất kỳ bản đàn dương cầm kinh điển nào cũng đều có vô số phiên bản khác nhau, chỉ cần thay đổi một chút ý vị thôi đã tạo thành biến hoá rất kỳ diệu.“Được.” Cố Tịch gật đầu nói.Dì Chu nghe nói Lâm Uyên muốn soạn lại cũng tập trung lắng nghe, đây là cơ hội rất tốt để thăm dò thực lực của Lâm Uyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui