Lâm Uyên không biết dì Chu đang chú ý tới mình, hắn sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh.
Hệ thống không cho Lâm Uyên dùng thẻ này để sáng tác, nhưng có thể dùng để soạn lại một bản nhạc dương cầm đã có sẵn.Vì muốn soạn lại nhạc nên hôm nay Lâm Uyên đã cho Phong Thạc nghỉ học một bữa, hắn phải dùng thẻ nhân vật của Dương Chung Minh vào việc quan trọng này.Trước đó Lâm Uyên đã thử soạn lại Mộng Trung Hôn Lễ, hiện tại có thẻ nhân vật của Dương Chung Minh nên ý nghĩ của hắn trở nên rõ ràng trong nháy mắt, các ngón tay lại bay múa trên phím đàn đen trắng.Hợp âm mới lạ với tiết tấu đã biến đổi khiến bản Hôn Lễ Trong Mơ lập tức mang theo một luồng gió mới.“Đây là…” Dì Chu nghe tiếng nhạc réo rắt không ngừng biến đổi, con ngươi co rụt lại.Nếu nói Hôn Lễ Trong Mơ bản gốc là giai điệu ngọt ngào mang theo đau thương, thì bản nhạc đã bị Lâm Uyên điều chỉnh lại mang theo vô số tâm tình mới, mỗi một biến hoá đều mang lại hiệu quả không hề kém so với bản gốc.Thậm chí loại cảm giác tận hứng này không ngừng cải biến, không ngừng nếm thử khiến bài hát trở nên vô cùng khác biệt.Người bình thường nghe Lâm Uyên soạn lại sẽ chỉ thấy đầu óc mơ hồ, nhưng dì Chu càng nghe càng rung động!Người trong nghề mới hiểu được thực hư.
Bản nhạc này được Lâm Uyên soạn lại một cách quá mức hoàn mỹ!Người trẻ tuổi này chỉ tầm tuổi với Cố Tịch, nhưng năng lực sáng tác nhạc khúc đàn dương cầm quả thực kinh khủng hơn ngàn lần sự tưởng tượng của dì Chu!Lâm Uyên không chú ý tới phản ứng của dì Chu, giờ khắc này hắn đang đắm chìm vào trong trạng thái soạn nhạc, chỉ cảm thấy vô cùng hưởng thụ, thậm chí không thể tin được bản nhạc này là do mình làm ra…Đúng rồi, thật sự là không phải.
=.=Phải nói đây là do Dương Chung Minh soạn lại.
Tài năng của Dương Chung Minh quá xuất chúng, dù là bản nhạc Hôn Lễ Trong Mơ kinh điển này cũng có thể được hắn soạn lại xuất sắc tới mức này.Nhạc khúc đi tới đoạn cuối cùng, tựa như tiếng ca của thi nhân, tấm màn trên sân khấu kịch chậm rãi hạ xuống, chỉ còn lại tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng phiêu đãng giữa không trung.Lâm Uyên dừng trình diễn, quay đầu hỏi ý kiến Cố Tịch: “Vừa rồi ngươi thấy thế nào?”Cố Tịch đờ đẫn đứng đó.Lâm Uyên hỏi lại: “Ngươi có nghe ta nói gì không?”Lúc này nàng mới bừng tỉnh, vừa lúng túng lại rung động, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.“Ta có nghe… Ta cảm thấy ngươi soạn lại rất tốt, vô cùng êm tai, nhưng không rõ tiết tấu này có phù hợp với bộ phim của ngươi hay không.”“Việc này ta sẽ quyết định.” Lâm Uyên nói, “Hiện tại ta cần ngươi thuộc bản nhạc gốc trước đã, dù sao ta cũng không định điều chỉnh quá nhiều.”“Ý ngươi là…” Hơi thở của Cố Tịch trở nên dồn dập.
“Ngươi sẽ trao quyền đánh đàn bản Hôn Lễ Trong Mơ này cho ta?”“Dĩ nhiên.” Lâm Uyên đáp.
“Trước đó ta đã nói sẽ không để ngươi làm không công.
Bản nhạc này có thể giao cho ngươi, nhưng phải đợi sau khi bộ phim điện ảnh của ta phát hành đã.”Mặt Cố Tịch đỏ lên, nhưng ngay sau đó nàng không còn đoái hoài đến chuyện xấu hổ nữa mà chỉ thấy sung sướng vô cùng, như thể rốt cuộc cũng đạt được kết quả tốt đẹp sau khi đuổi theo Lâm Uyên mãi.“.
.
.”Dì Chu ngồi trong góc phòng vốn đang rất rung động, nghe vậy biểu tình trở nên kỳ quái, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyên một lúc, ánh mắt trở nên sâu xa.“Đúng rồi.” Lâm Uyên không hề cảm giác được lời nói của mình có chỗ nào không đúng.
“Trong bộ phim của ta không chỉ có một bài này mà còn thêm mấy bài nữa, để ta biểu diễn luôn một lượt cho ngươi nghe để làm quen một chút.”Vừa nói Lâm Uyên lại vừa ngồi vào chỗ.
Hệ thống cung cấp kịch bản Andhadhun còn tặng thêm cho mấy bài hát đi kèm phim, những bài hát này tràn đầy phong cách Ấn Độ, chất lượng cũng rất tốt.Tuy không kinh điển như Hôn Lễ Trong Mơ nhưng về tổng thể cũng đã rất tốt, quan trọng là cực kỳ phù hợp với bộ phim Andhadhun.Có đôi khi, thứ phù hợp mới là hoàn mỹ nhất.Gian phòng rất yên tĩnh, Cố Tịch lắng nghe với vẻ mong đợi, dì Chu cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Uyên.Rất nhanh sau đó, một bản nhạc tên là Woh Ladki vang lên, Lâm Uyên đặt tên tiếng Trung cho bài hát này là “Nhớ nhung”.Tiết tấu nhạc ban đầu rất chậm, từng hợp âm mới lạ vang lên tạo thành cảm giác ung dung và ưu nhã.Sau đó tiết tấu từ từ tăng lên, khi đến đoạn điệp khúc, các ngón tay Lâm Uyên lướt trên phím đàn tạo thành tiếng nhạc dồn dập đến khó thở, âm phù dày đặc, thân thể Lâm Uyên cũng theo đó mà chuyển động không ngừng.Lúc này hắn không nhìn thấy được dì Chu đã đứng bật dậy, Cố Tịch thì nhìn chằm chằm vào bản nhạc phổ trong tay, đôi con ngươi co rụt lại.Theo phán đoán của Lâm Uyên, bài hát này không bằng được Hôn Lễ Trong Mơ, nhưng hắn đã quên mất một điều.Bài hát này mang theo phong tình tươi sáng của người Ấn Độ, đối với giới dương cầm của Lam Tinh thì đây là một loại phong cách âm nhạc vô cùng độc đáo!Phong cách soạn nhạc của Ấn Độ khác hẳn với cả thế giới, mà bây giờ trong mắt dì Chu và Cố Tịch, phong cách này là do Lâm Uyên sáng tạo ra.Đúng vậy, khi Lâm Uyên đánh ra bài hát này, dì Chu chẳng những không hề cảm thấy nó thua kém Hôn Lễ Trong Mơ mà ngược lại, hai mắt dì Chu càng lúc càng trợn trừng, biểu tình trên mặt chỉ có mấy chữ: không thể tin nổi!“Loại phong cách âm nhạc này… ta chưa bao giờ nghe qua!”Đương nhiên Cố Tịch cũng phát hiện được điều này, nên nàng khiếp sợ không kém gì dì Chu.
Chỉ là nàng chấp nhận được sự thật nhanh hơn, bởi vì nàng vẫn luôn tin rằng Lâm Uyên có thực lực của khúc phụ!“Khúc phụ…”Khi Lâm Uyên đánh được nửa bài, trong đầu dì Chu bỗng bật ra hai chữ này.Cho dù đối phương là một thanh niên rất trẻ tuổi, dùng hai chữ khúc phụ cho hắn là quá hoang đường, nhưng sau ngày hôm nay dì Chu lại cảm thấy Lâm Uyên chính là một khúc phụ danh xứng với thực!Suy nghĩ của Cố Tịch không sai chút nào!Lâm Uyên đang đánh đàn, chợt cảm thấy đây chưa phải là bản phối hoàn mỹ nhất của nó.
Với tấm thẻ nhân vật của Dương Chung Minh, hắn có một khát khao được chỉnh sửa nó..