Chân chính để cho người xem không thể nào khống chế nước mắt, là một bài hát vang lên theo nước biển dâng, giống như từng cơn sóng ký ức hiện về:“Sóng biển không tiếng động – Màn đêm bao phủ thật sâuTràn đầy những góc nhỏ không gianCá lớn ở mộng cảnh lội qua khe hởNgắm nhìn ngươi ngủ say qua đường ranh nhỏ bé.”...Âm thanh dương cầm vang từng trận.Tiếng hát lượn lờ kỳ huyễn.Rạp chiếu phim trở nên an tĩnh.Nghe bên tai thanh âm như tiếng hát của sóng biển, Triệu Doanh Cát bị dừng hình tại thời khắc đưa bỏng ngô tới bên môi, phảng phất như bị trúng ma thuật định thân, suy nghĩ xuất thần.“Sợ ngươi bay đi xaSợ ngươi cách xa taCàng sợ ngươi mãi mãi ngừng lại nơi đâyMỗi giọt nước mắt cũng hướng ngươi mà chảyRồi ngược vào thiên không biển cả...Làm cá lớn vượt long môn, hắn một thân trắng ngần, lại sẽ không còn được gặp lại cô bé nữaNếu như ngươi không có vượt qua đạo long môn kia, liền có thể một mực phụng bồi bên ta.Nhưng nếu ngươi không cố gắng vượt đạo long môn ấy, ta như thế nào có thể bảo vệ được ngươi?Nguyên lai khi gặp lại, là bắt đầu của kết thúc...”Cá lớn cùng nữ hài lưu luyến không rời cáo biệt, tiếng hát cùng cố sự hấp dẫn lẫn nhau.
Từng khung hình hòa lẫn âm thanh, gần như đẹp tới mức tận cùng, vờn quanh bên tai người xem giống như dẫn họ tới thế giới đầy thần bí ấy.
Rất nhiều người giờ khắc này da đầu tê dại.“Tê!”Trong rạp chiếu phim bắt đầu có người nhẹ giọng khóc sụt sùi, Chi Hiểu Lệ bên cạnh Triệu Doanh Cát vừa móc ra khăn giấy, phút chốc đã dùng hết nửa bao, khóc đến sưng đỏ con mắt.Rạp chiếu phim bộc phát từng âm thanh nấc nhẹ.Bài hát chủ đề, phối hợp với nội dung bộ phim, chân chính trở thành một quả bom cay khổng lồ, tại phần cuối là điểm nổ tung, khiến cho toàn bộ khán giả trong rạp đều cay xè con mắt, không một ai may mắn thoát khỏi.Hữu tình?Ái tình?Bộ phim chưa bao giờ nói rõ điểm này, nhưng khi Cá lớn chìm xuống biển sâu, dưới ánh hoàng hôn chỉ lộ ra một tấm lưng rộng càng lúc càng xa.
Nữ hài nước mắt nhòa đi, vẫn đang liều mạng vẫy tay từ biệt.Xa xa là đường chân trời.Cá lớn là chìm sâu về nơi đáy biển.Điện ảnh kết thúc, cũng là lúc ca khúc chủ đề kết thúc.
Mà một câu cuối cùng mang theo ca từ run rẩy, như chủy thủ sắc bén, hoàn toàn đâm xuyên qua tim vô số người xem:“Mỗi giọt nước mắt cũng hướng ngươi mà chảyRồi ngược vào thiên không biển cảNguyên lai khi gặp lại, là bắt đầu của kết thúc...”.Thời điểm bộ phim chạy phần phụ lục credit, ánh sáng trong rạp dần rõ ràng hơn, toàn bộ khán giả vẫn chưa có ai đứng dậy rời đi, trong không khí mang chút bi ai, kèm theo rất nhiều thảo luận.
Chỉ là đại đa số lời thảo luận vẫn mang theo chút giọng mũi nức nở:“Ta nhịn nước mắt hơn một tiếng, cuối cùng lại bại bởi một ca khúc.”“Mỗi một câu ca từ đều là một cây đao, đâm thẳng vào lòng ta, một câu cuối cùng trực tiếp bạo kích, ta lên bảng đếm số.”“Ta hoài nghi mình không có dũng khí xem lại bài hát này lần nữa, trừ khi đem bài hát cuối phim cắt bỏ.”“Ai viết ca khúc vậy, mệt quá, nước mắt chảy không cầm lại được!”“Ta bây giờ hoài nghi cả bộ phim chính là MV của bài hát này.”“Ta đã quá ngây thơ rồi, ta cho rằng đây là một bộ phim vui vẻ giải trí, cuối cùng xuất hiện bài hát giết người tru tâm!”“...”Còn có nữ nhân mang vành mắt đỏ quay sang chế nhạo bạn trai bên người: “Ông xã, ngươi nói ngươi xem phim chưa bao giờ khóc sao.
Ngươi không phải nói ghét nhất thể loại ngôn tình, do đạo diễn dàn dựng lừa gạt nước mắt khán giả sao.
Vì cái gì lại khóc thành dạng này?”“Thời điểm ta xem phim thật không hề khóc...!Cho đến khi nghe được bài hát kia.”Đây là một nam nhân cuối cùng còn quật cường..“Khăn giấy hết rồi, ngươi còn không?” – Chu Hiểu Lệ xoa xoa mũi, dùng cánh tay chọc cánh tay Triệu Doanh Cát.“...” – Triệu Doanh Cát tựa như không nghe thấy, hai tròng mắt phiếm hồng, nhìn chòng chọc những dòng phụ đề cảm ơn chạy trên màn hình.“Ngươi đang nhìn cái gì? Phim đều đã kết thúc.”Không tìm được khăn giấy, Chu Hiểu Lệ chỉ có thể dùng tay áo lau nước mắt.Triệu Doanh Cát vẫn không đáp lại, cho đến khi nàng nhìn thấy phần phụ đề mà mình cần.
Đây là thông tin mà nàng tìm kiếm ngay sau khi bộ phim kết thúc.【 Nhạc đệm / Ca khúc chủ đề / Phối nhạc / Ca khúc kết thúc: « Cá lớn » 】【 Viết lời / Soạn nhạc / Hòa âm: Tiện Ngư lão sư 】【 Biểu diễn: Giang Quỳ 】【 Đặc biệt tỏ ý cảm ơn: Tiện Ngư lão sư 】“Cá lớn...” – Nàng lẩm bẩm đọc lên hai chữ này, ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, trên gương mặt hốt nhiên hiện lên một áng hồng vì phấn khích:“Tiện Ngư, Tiện Ngư!”Chu Hiểu Lệ vẫn còn đang thút thít, mang theo giọng mũi nồng đậm kỳ quái hỏi: “Tiện cái gì ngư? Ngươi thế nào lại lầm bầm gừ gừ?”“Tiện Ngư a!”Triệu Doanh Cát âm thanh có chút run rẩy: “Bản phối nhạc của bộ phim này là Tiện Ngư viết, nay Tinh Mang gửi tới bài hát, có phải cũng là Tiện Ngư viết hay không?”Chu Hiểu Lệ như vừa trong mộng tỉnh: “Hình như vậy...”Triệu Doanh Cát đột nhiên đứng dậy: “Đi, chúng ta trở về nghe nhạc!”..