Toàn Chức Pháp Sư



""

Ngải Đồ Đồ

Dịch: Hoangforever

“Này, dậy ăn điểm tâm. Mục tỷ tỷ tốt bụng mua một phần thêm cho cậu, còn không nhanh cảm ơn.”

Sáng hôm sau, Ngải Đồ Đồ thấy Mạc Phàm ngủ mơ màng trong phòng liền lấy điểm tâm với hương thơm ngào ngạt ra hấp dẫn hắn.

Mạc Phàm cũng không có khách khí, liền cầm lên ăn.

“Cái tên này, cậu càng ngày càng không biết phép tắc gì cả.”

Ngải Đồ Đồ không hài lòng nói.

“Các cô điều tra Hắc ám yêu thú đến đâu rồi?”

Mạc Phàm thuận miệng hỏi một câu.

“Không nói cho cậu biết đó. Làm gì được nhau. Cậu tính ăn cắp thành quả của chúng tôi sao? Tôi cho cậu biết, con thú này là của chúng tôi. Nó không trốn thoát khỏi lòng bàn tay chúng tôi được đâu!”

Ngải Đồ Đồ vỗ lên ngực mình trịnh trọng nói.

“Thật ra thì….”

Mục Nô Kiều suy tư một lúc, chân thành nói.

“Thật ra thì tôi cảm thấy kiểm tra lần này không đơn thuần là tìm kiếm con Hắc Ám Yêu Thú kia.”

“Nói vậy nghĩa là sao?”

Mạc Phàm hỏi.

Hiện tại Mạc Phàm cũng không có tâm tư đi tìm kiếm con Hắc Ám Yêu Thú kia. Bởi vì Hắc Giáo Đình đã ra tay với hắn. Thậm chí Hứa Chiêu Đình còn dính líu vào nữa.

Hứa Chiêu Đình bị bắt đi, sinh tử không biết thế nào. Đây là chuyện mà Mạc Phàm lo lắng nhất lúc này.

“Tiêu viện trưởng có nói rằng, bắt con Hắc Ám Yêu Thú kia mang về lồng sắt thuần phục thú trong trường học mới xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Hay nói cách khác, cho dù có bắt được con Hắc Ám Yêu Thú kia, thì cũng chưa tính là hoàn thành nhiệm vụ. “

Mục Nô Kiều nói.

“Mục tỷ tỷ, ý của tỷ có phải là trường học không quan tâm tới chuyện ai tìm được con Hắc Ám Yêu Thú kia, cũng không quan tâm tới chuyện ai bắt được nó. Mà họ chỉ quan tâm tới ai là người cuối cùng mang con Hắc Ám Yêu Thú đưa vào trong lồng sắt thuần phục thú trong trường học…Chỉ cần một người bắt được Hắc Ám Yêu Thú. Thì người này sẽ biến thành quả bóng bầu dục. Mọi người thấy quả bóng đó sẽ tranh nhau giành!”

Ngải Đồ Đồ nói.

“Đúng vậy. Cho nên trước khi chúng ta bắt Hắc Ám Yêu Thú. Chúng ta cần phải đem chuyện này suy tính cho thật kỹ lưỡng.”

Mục Nô Kiều nói.

“Nói cho cùng, con Hắc Ám Yêu Thú này cũng chỉ là ngòi nổ. Cuối cùng cũng sẽ là cuộc tranh đấu giữa các học viên với nhau. “

Ngải Đồ Đồ bừng tỉnh đại ngộ.

Sau khi nghe Mục Nô Kiều phân tích xong, nhất thời Mạc Phàm liền bừng tỉnh đại ngộ.

Cho nên tới lúc đó hắn tranh đoạt là tốt nhất. Lúc này phí một đống thời gian như vậy để tìm tung tích con Hắc Ám Yêu Thú kia làm gì cho mệt.

……….

Ăn xong điểm tâm, Mạc Phàm đi tới bệnh viện thăm Trương Lộ Lộ.

Thân thể Trương Lộ Lộ cũng đã khôi phục lại như cũ rồi. Ma pháp sư hệ chữa trị có thể làm cho loại vết thương sâu tới tận xương này nhanh chóng khép lại như cũ.

Chẳng qua là, tinh thần Trương Lộ Lộ lúc này không được tốt cho lắm. Nàng ăn thứ gì cũng không vô. Vành mắt thì đỏ hoe. Hiển nhiên nàng đang rất là lo lắng cho Hứa Chiêu Đình.

Mạc Phàm đưa nàng về chỗ ở của nàng. Sau đó hắn hỏi tại sao hai người bọn họ lại xuất hiện ở nơi đó.

“Chúng tôi vốn là muốn tìm kiếm một bạn học khác hệ tạo thành một đội ngũ tìm kiếm Hắc Ám Yêu Thú. Hứa Chiêu Đình ở phòng rửa tay đụng phải một người, sắc mặt anh ấy liền thay đổi. Vì vậy hai người chúng tôi đi theo tên học viên này. Chúng tôi đi theo mãi, liền phát hiện bên cạnh đám người này có một sinh vật màu đen xì rất là xấu xí. Khi đó tôi khuyên anh ấy nên rời đi thôi. Nhưng anh ấy căn bản không nghe tôi khuyên bảo, liền đuổi theo vào sâu hơn.”

Trương Lộ Lộ nói.

“Học viên?”

Mạc Phàm nhíu mày.

Chẳng lẽ thế lực Hắc Giáo Đình đã chui lọt vào bên trong học phủ Minh Châu. Hoặc là bên trong học phủ Minh Châu thật ra đã có con cờ của bọn chúng từ lâu rồi. Cho tới khi thi hành nhiệm vụ lần này, bọn chúng mới từ từ nổi lên mặt nước?

Mạc Phàm cảm thấy khả năng phía sau có vẻ lớn hơn một chút. Học phủ Minh Châu quản lý nghiêm khắc. Cho nên không thể có chuyện người của Hắc Giáo Đình dễ dàng chui vào như vậy.

“Đúng vậy. Bọn họ nói muốn giết chết cậu. Nhưng bọn họ lại kiêng kỵ nhà trường và Thẩm Phán Hội. Cho nên chỉ có thể dùng phương thức không được bại lộ thân phận.”

Trương Lộ Lộ nói.

“Phương thức không được bại lộ thân phận….”

Mạc Phàm cúi đầu trầm tư.

“Tôi cũng chỉ biết cụ thể như vậy thôi.”

Trương Lộ Lộ nói.

“Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi sẽ tìm biện pháp tìm ra tung tích nơi bọn họ nhốt Hứa Chiêu Đình.”

Mạc Phàm nói.

“Chúng ta không báo cho Thẩm Phán Hội biết sao…”

Trương Lộ Lộ nói.

Tổ chức có thể tấn công hiệu quả đối với Hắc  Giáo Đình cũng chỉ có Thẩm Phán hội. Lực lượng của một người căn bản không thể nào chống lại Hắc Giáo Đình có thể điều khiển được Hắc Súc Yêu kia.

“Tạm thời thì không được. Thẩm Phán một khi hành động. Cái đám Hắc Giáo Đình này mà ngửi ra được, rất có thể lập tức buông bỏ kế hoạch lần này…Một khi bọn chúng lựa chọn thu tay lại. Chúng ta đừng hòng mà tìm được Hứa Chiêu Đình.”

Mạc Phàm nói.

Trương Lộ Lộ cũng không nói gì thêm nữa. Lúc này quả thật nàng không biết nên nói như thế nào cho đúng.

…………..

Sau khi Mạc Phàm rời đi, Trương Lộ Lộ cảm thấy buồn ngủ.

Nàng nửa ngủ nửa tỉnh. Trên cái thế giới này không có thứ gì khiến người ta cảm thấy đáng sợ và chán ghét bằng mấy con Hắc Súc Yêu kia. Thậm chí cái mùi từ cơ thể bọn nó tản mát ra đến tận bây giờ vẫn còn lượn lờ như có như không ở trên đầu mũi.

Trương Lộ Lộ mở mắt, ánh mắt không có thần.

Trong căn phòng là một màu đen. Rèm cửa sổ kéo ra một nửa. Ánh đèn ngoài phòng chiếu lên chiếc thảm trên mặt đất. Vắng ngắt….

Mùi???

Đột nhiên cả người Trương Lộ Lộ liền thanh tỉnh trở lại. Khi nàng ngửi lại, quả thật rõ ràng có cái mùi này thật.

“Keng Keng.”

Đột nhiên, ở bên ngoài hành lang truyền tới âm thanh thứ gì đó bị va chạm.

Trương Lộ Lộ nghe thấy âm thanh này liền sợ tới nỗi hồn phi phách tán. Ngay lập tức nàng nhảy xuống giường, đi dép vào rồi chạy ra khỏi phòng, chạy lên nóc nhà của căn nhà này.

Mùi càng lúc càng nặng. Kèm theo đó là  âm thanh “Cách Cách” của tiếng bước chân truyền tới. Trương Lộ Lộ cúi đầu ở khoảng giữa cầu thang nhìn xuống phía dưới. Thì thấy một đám kỳ quái đang ngọ nguậy.

Là những con quái vật kia!!!

Trương Lộ Lộ không dám có nửa điểm do dự. Nàng chạy như bay về phía nóc nhà.

Nàng hiểu rất rõ, nếu như nàng ở trong căn phòng đó, nàng chết là cái chắc, không thể nghi ngờ. Nàng chạy lên nóc nhà, sau đó có thể men theo các nóc nhà khác mà thoát đi được.

Sau khi chạy lên nóc nhà. Đêm hôm khuya khoắt thế này, ngay cả một bóng người ở trên đường cũng không có một ai. Lại còn chưa nói tới ở trên nóc nhà còn để một đống đồ ngổn ngang.

Vừa chạy tới bồn nước tên một cái mái nhà. Ở cánh cửa gỗ đi lên nóc nhà kia liền phát ra tiếng “Rắc” do bị một thứ gì đó hung hăng va vào.

Thoáng cái 3-4 con Hắc Súc Yêu từ bên trong đó vọt ra. Chúng liếm láp hàm răng sắc bén. Trong con mắt hiện ra sự tham lam vô độ. Còn trên người bốc lên một mùi hôi thối chỉ khiến người ta buồn nôn.

“Cô cô cô”

Trương Lộ Lộ định nhảy sang một mái nhà khác. Nhưng ngay lập tức nàng phát hiện ra rằng, có một con Hắc Súc Yêu với khí tức nguyền rủa hắc ám nồng đậm bao phủ khắp cả người đang đứng trước mặt nàng.

Khi nàng nhìn rõ con Hắc Súc Yêu này thì quả thật nó xấu xí vô cùng. Bởi vì khuôn mặt của nó gần như da tróc thịt bong, hư thối. Thậm chí nàng còn thấy rõ máu ở trong đó.

Trương Lộ Lộ nhìn thấy vậy thiếu chút nữa sợ quá ngất đi. Nàng đã không còn đường để chạy trốn.

“Cô cô cô cô cô ~!!!”

Theo hành lang truy đuổi lên tới đây cũng chỉ có mấy con Hắc Súc Yêu mà thôi. Nhưng chúng cũng không có hành động gì. Bọn nó đứng ở đó, cảnh giác nhìn con Hắc Súc Yêu bị khí tức nguyền rủa Hắc Ám bao phủ khắp cả người kia.

Con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa kia từ từ đi tới chỗ Trương Lộ Lộ. Nó có một đôi mắt đỏ rực mang theo cừu hận, mang theo phẫn nộ. Từ trong miệng nó phát ra tiếng rít gào khàn khàn.

Mục tiêu của con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này không phải là Trương Lộ Lộ, mà là mấy con Hắc Súc Yêu vừa mới lên tới nơi kia!

Trương Lộ Lộ ngây dại.

Bởi vì nàng phát hiện ra con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này xông lên đánh mấy con Hắc Súc Yêu vừa mới tới kia. Trong ánh mắt của nàng liền hiện lên sự không thể tin nổi vào mắt mình.

Chẳng phải bọn nó cùng một loại sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui