Toàn Chức Pháp Sư

Dịch: Tiếu Diện Tà Thần

Đối với cử động của Mạc Phàm, vẻ mặt Tương Nghệ lại không có bao nhiêu biến hóa. Nàng chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm giác mình có thể ưu tú hơn so với những sĩ quan tinh nhuệ trong tay ta?”

Mạc Phàm sử dụng thủ đoạn rất trực tiếp, thế nhưng chẳng qua chỉ là làm cho tình hình trở nên hoàn toàn hỗn loạn mà thôi. Tộc quần Tích Lô Cự Yêu nhất định là sẽ ngốc nghếch tấn công nhân loại. Bọn chúng vốn không hề để ý tới sự khác biệt giữa nhân loại.

Mạc Phàm cần phải đối diện với một bầy Tích Lô Cự Yêu vây công mà Tương Nghệ cùng các sĩ quan kia đồng dạng cũng giống như vậy. Để xem, ai có thể ở trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh này sống sót rồi…

Tương Nghệ cảm thấy Mạc Phàm hành động rất ngây thơ. Dưới tay nàng nhóm người này đều là tinh anh quân bộ, mỗi người trên tay cũng có đã nhuốm máu mấy trăm con yêu ma. Đối với bọn họ, chiến đấu sinh tồn cùng yêu ma trong dã là chuyện bình thường như cơm bữa.

Mà tiểu tử này chẳng qua là học viên lần đầu tiên ra bên ngoài rèn luyện, nói khó nghe một chút chính là gà mờ thực tập sinh trong quân bộ bọn họ mà thôi.

Một kẻ như vậy cũng vọng tưởng mượn sức yêu ma để chạy thoát khỏi tay nàng hay sao? Cho tiểu tử này mười mạng, chết đủ mười lần, bọn họ cũng sẽ không có bất cứ người nào tử trận!

“Hừ!!! Đừng có ô nhục danh hiệu Quân Pháp Sư! Các ngươi chẳng qua chỉ là một đám bại hoại mang đội lốt Quân Pháp Sư mà thôi… lòng tự hào của các ngươi bị chó gặm mất rồi à?” Mạc Phàm không chút khách khí mắng.

Mạc Phàm nhìn ra được, cái người gọi là tham mưu Tương Nghệ này có một cỗ ngạo khí của Quân Pháp Sư, tựa hồ đối với thủ hạ chính mình đào tạo ra được tràn đầy tự tin.

Quả thật dưới tình cảnh tất cả mọi người phải đối mặt với cục diện yêu ma vây công hỗn loạn thế này, ai có thể sống sót đến cuối cùng thật sự rất khó nói.

Mạc Phàm cũng chỉ là buông tay đánh cuộc một lần, cược chính mình sở hữu bốn hệ có thể sinh tồn dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này. Có điều hắn ưa thích mắng người, miệng của hắn sẽ không làm sao dừng lại được…

Những câu mắng chửi này tựa hồ vừa vặn trúng tim đen của Tương Nghệ. Nàng xem việc trở thành Quân Pháp Sư là vinh quang, phục tùng chính là thiên chức. Nhưng mà hôm nay, hành động của bọn họ đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ.

Bọn họ không có cấp bậc, càng là bị người người phỉ nhổ. Lục Niên đương nhiên có một loại cố chấp, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn điên cuồng nào.

Thế nhưng tham mưu Tương Nghệ lại không hoàn toàn giống như vậy. Nàng trong lòng có một cảm giác như muốn trốn tránh tội lỗi, lại còn mạnh mẽ tự an ủi mình rằng hết thảy những thứ này cũng là vì một mục tiêu vĩ đại. Hy sinh hoặc là bất đắc dĩ phạm phải một ít tội ác là không thể tránh được!

Tương Nghệ nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều Tích Lô Cự Yêu cùng Cự Vong Tích Dịch, tạo thành một mảng lớn mờ mịt. Đổi lại là những Pháp Sư khác, bọn họ nhất định sẽ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Thế nhưng ở trong mắt bọn hắn, những thứ kia cũng bất quá là một đám thằn lằn bẩn thỉu mà thôi.

“Ngươi đã cảm thấy có thể trở thành người cuối cùng sống sót, ta đây sẽcho ngươi một cái cơ hội.” Tương Nghệ cười lạnh một tiếng, giơ tay ra mệnh lệnh cho các sĩ quan sau lưng bày trận, đồng thời nhìn Mạc Phàm nói.

“Ồ?” Mạc Phàm có chút ngoài ý muốn. Chẳng lẽ cái bà nữ tham mưu mặt mâm này coi trọng chính mình đẹp trai, nếu không trong lúc bất chợt làm sao có dáng vẻ giống như có thể thương lượng như thế.

“Ta sẽ không xuất thủ mà sẽ lấy tính mạng của những sĩ quan này cùng ngươi so đấu. Chỉ cần chúng ta chết một người mà ngươi vẫn còn sống, ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu.” Tương Nghệ nói.

Tương Nghệ tuyệt đối sẽ không giết chết Mạc Phàm. Thậm chí ở mức độ nhất định, nàng còn phải bảo vệ Mạc Phàm. Nếu hắn chết rồi, bọn họ phải lấy thứ gì làm thí nghiệm. Mục đích của bọn họ là thức tỉnh tân hệ chứ không phải giết chết mấy tên học sinh.

Mà hành động lúc này của Mạc Phàm chẳng khác nào đồng quy vu tận, cá chết lưới rách. Chuyện như vậy đối với tất cả mọi người đều không có lợi. Bởi vậy, Tương Nghệ dứt khoát muốn đánh cược với tên tiểu tử tự cho mình là đúng này.

“Bất kỳ yêu cầu gì?” Mạc Phàm nở nụ cười. Chỉ là nhìn thấy xung quanh mình chưa tới năm trăm mét chi chít Tích Lô Cự Yêu, nụ cười của hắn cũng có chút gượng gạo.

“Ngoại trừ thả ngươi đi.” Tương Nghệ nói.

“Vậy ngươi thật sự không có thành ý rồi! Nói thế nào thì chúng ta hiện giờ xem như cùng ở chung một con thuyền a.” Mạc Phàm châm chọc nói.

Nhiều Tích Lô Cự Yêu như vậy, hơn nữa đã hoàn toàn bao vây nơi này. Mới vừa rồi không đi, bây giờ muốn đi cũng đi không được! Có thể sống sót hay không còn khó nói, để ý những chuyện khác làm gì cho mệt?

“Đây đã là nhượng bộ cao nhất của ta đối với ngươi. Nếu ngươi chỉ là một học viên bình thường, ta ngay cả chút xíu tôn trọng cũng sẽ không cho ngươi.” Tương Nghệ nói.

“Ta không rõ lắm?” Mạc Phàm nghi ngờ nói.

“Ta xem qua tài liệu của ngươi. Bác thành tai nạn thế cục có thể chuyển biến tốt, tại Ma Đô hỗ trợ thanh tẩy hắc giáo Đình, mấy chuyện này đều cùng ngươi có liên hệ nhất định.” Tương Nghệ bình tĩnh nói.

“Thì ra là như vậy! Ngươi nếu như như tôn trọng ta thì tranh thủ thời gian để cho người của ngươi tránh ra đi! Tất cả mọi người chết chùm ở chỗ này, đối với người nào cũng chả tốt lành gì.” Mạc Phàm đã nhìn ra, Tương Nghệ thật ra cũng không phải rất tình nguyện làm chuyện này, chẳng qua là quân mệnh khó vi phạm!

“Ta không làm được!” Tương Nghệ rất trực tiếp nói.

“Con mẹ nó! Vậy lão tử không có tâm tình cùng ngươi đánh cược a!” Mạc Phàm thở hổn hển nói.

Còn tưởng rằng có thể nói đạo lý với cái vị nữ tham mưu này, để cho linh hồn sa đọa của nàng lần nữa được thăng hoa. Ai biết được người này lại cứng đầu như trâu vậy…

Thời gian đã không cho phép bọn họ tiếp tục nói nhảm, đám Tích Lô Cự Yêu cách Mạc Phàm gần nhất chỉ ước chừng trên dưới trăm mét.

Mạc Phàm thấy được một con Tích Lô Cự Yêu to như chiếc xe tải xông thẳng tới, con người trừng cực lớn tràn ngập khát vọng ăn thịt người!

“Hỏa Tư!”

Mạc Phàm thông thạo hoàn thành ma pháp, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy mãnh liệt ở trên khung trung xẹt qua vẽ nên một đường cong màu đỏ.

“Băng ~!!”

Ngọn lửa chạm phải thân thể của Tích Lô Cự Yêu thì lập tức vỡ ra, nhiệt độ cao khiến thân mình của nó bốc cháy hừng hực như một ngọn đuốc sống.

Thế nhưng con Tích Lô Cự Yêu này cũng chưa có chết. Bọn chúng nắm giữ lớp da rất dày, một cái sơ cấp ma pháp còn chưa đủ để lấy đi tính mạng của nó.

Con Tích Lô Cự Yêu kia giống như không sợ đau đớn, mang theo hỏa diễm hừng hực trên người tức giận xông đến chỗ Mạc Phàm!

“Đi chết.” Mạc Phàm chán ghét lại ném ra một cái Hỏa Tư.

Một đám lửa này là hướng về trong họng của Tích Lô Cự Yêu mà ngọn lửa cháy mạnh nổ tung khiến cho miệng to của nó bể tan tành, thân mình vô lực ngã xuống đất. Dù cho chưa có hoàn toàn chết hẳn nhưng cũng cách địa ngục không xa.

Thời điểm Mạc Phàm nghênh tiếp Tích Lô Cự Yêu công kích, mười ba tên sĩ quan kia cũng rối rít thi triển ra ma pháp của mình.

Bọn họ người nhiều bắt mắt, mùi thịt tươi thơm nồng đậm khiến cho Tích Lô Cự Yêu kéo tới số lượng cũng càng nhiều.

Trên đường một đám rậm rạp chằng chịt ngọ nguậy toàn bộ đều là cái lưng của Tích Lô Cự Yêu. Tiếng kêu của bọn nó bén nhọn vô cùng, nghe vào giống như là sấm rung chớp giật bên tai

Tương Nghệ quân bào trắng xám khoanh tay trước ngực đứng giữa mười ba tên sĩ quan, mặt không biểu tình, không nhìn ra một chút sợ hãi nào.

Trên thực tế chết ở chỗ này cùng tử hình sau khi bị xét xử đối với nàng mà nói cũng không có một chút phân biết. Chẳng qua là trước khi chết, bọn họ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này!

Nàng thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ra tay. Nếu Mạc Phàm còn sống, mà thủ hạ của mình chết… Không được, không thể thả hắn đi như vậy! Nếu đã lựa chọn sai rồi… vậy thì sai đến cùng luôn đi!

Quân thống đúng là hóa điên rồi! Nhưng mà khi đó, bọn họ nếu đã tuyên thệ vô điều kiện thành tâm ra sức, bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui