Toàn Chức Pháp Sư

Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Chúc Mông sờ sờ lên đám râu ria xồm xoàm của mình, ngồi suy tư một hồi lâu.

Trên thực tế, Chúc Mông hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với Đồ Đằng Huyền Xà, sự tình Đồ Đằng Huyền Xà nắm giữ năng lực cảm nhận siêu cường hắn cũng đã từng nghe qua.

Nếu như bọn thị vệ cung đình do mình mang tới không thể đuổi bắt được bọn chúng, vậy thì đề xuất phái một đám thẩm phán viên thực tập đi kiềm chân bọn chúng cũng là một ý kiến không tồi.

Số lượng thẩm phán viên thực tập dưới quyền điều hành của hắn cũng không ít, thậm chí không cần nhất thiết phải là thẩm phán viên thực tập, mà còn có những người muốn trở thành thẩm phán viên, hoặc là nhóm dự bị của thẩm phán hội, đều có thể tham gia hành động truy bắt này được.

Một nhóm lớn thanh niên tinh anh của thẩm phán hội cùng nhau xuất thủ, hắn không tin là với nhiều người như vậy mà lại không thể bắt được một nữ nhân chỉ vừa mới tấn thăng lên thẩm phán viên chính thức!

“Đi, sai những nhân thủ mà các ngươi có thể điều khiển toàn bộ huy động ra cho ta, gấp gáp ra lệnh truy nã đối với nữ nhân Đường Nguyệt này.” Chúc Mông ra lệnh.

Một đám thị vệ cung đình cung kính hành lễ, sau đó ngay lập tức tuân theo sự sai bảo của Chúc Mông nghị viên, bắt đầu huy động thẩm phán viên thực tập cùng với thẩm phán viên dự bị dưới trướng của mình.

...

Tại Kim Khê giáo khu trong học phủ Chiết Giang, một nam tử đang ngồi trong một căn phòng của ký túc xá trường hưng phấn la lên: “Đại ca, điều anh nói là sự thật sao!”

“Anh còn có thể lừa em sao. Hành động lần này yêu cầu phải là thẩm phán viên dự bị cùng với thẩm phán viên thực tập mới có thể hoàn thành được, cho nên ngay sau khi anh biết được tin tức này từ cấp trên thì đã lập tức nhờ người ta liệt em vào trong danh sách đó...” Từ đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm có vài phần thô kệch.

“Em… em … em thật sự cảm ơn đại ca nhiều lắm ạ. Ước mơ từ nhỏ đến lớn của em chính là được gia nhập thẩm phán hội, dù chỉ là một thẩm phán viên thực tập thôi cũng được. Chỉ cần lấy được danh hiệu này thì về sau cho dù là người trong Chủ giáo khu cũng sẽ phải nể mặt em mấy phần a.” Liễu Nhất Lâm vô cùng kích động nói.

“Cơ hội lần này vô cùng hiếm thấy, anh còn nghe nói, nếu em có biểu hiện xuất sắc trong hành động lần này, thậm chí có thể trực tiếp tấn thăng lên thẩm phán viên chính thức, đó mới là tiền đồ vô lượng!” Người ở đầu dây bên kia tiếp tục nói.

“Trực tiếp tấn thăng lên thẩm phán viên... Chuyện này... Đại ca, đây rốt cuộc là cái nhiệm vụ gì a.” Liễu Nhất Lâm vội vàng hỏi.

“Chuyện đó thì tạm thời anh còn chưa biết, nhưng nghe nói là có liên quan tới đầu Ma Thiên Xà xuất hiện ở giữa khu phố xá sầm uất kia, mà thôi, đừng tiếp tục hỏi nhiều như vậy nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy qua chỗ của anh, ca ca của ngươi cũng chỉ là một thẩm phán viên thực tập mà thôi, giúp em tranh thủ được cơ hội này quả thực không dễ dàng đâu.”

” Vâng, em sẽ chạy qua liền đây.”

Trực tiếp tấn thăng lên làm thẩm phán viên, nếu như thực sự có thể đạt được điều này, thì đồng nghĩa với việc thẩm phán hội trực tiếp cho một mình ngươi dự định vị trí giúp ngươi cao hơn cấp pháp sư a!

Giữa pháp sư và pháp sư thì chênh lệch lớn nhất là cái gì?

Là vùi đầu khổ tu sao??

Dĩ nhiên là không phải!

Một Ma Pháp Sư chân chính cần nhất chính là tài nguyên, là được một thế lực có bối cảnh lớn nguyện ý tài bồi cho ngươi.

Thẩm phán hội không thể nghi ngờ là chính là tòa cung điện mà học viên của các trường tha thiết ước mơ được tiến vào nhất, lại nghĩ đến việc chỉ cần biểu hiện xuất sắc trong nhiệm vụ lần này liền có thể trở thành một thẩm phán viên chính thức, Liễu Nhất Lâm có cảm giác như đến cả tiểu vũ trụ của hắn cũng đang muốn bốc cháy hừng hực.

Không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt để có thể một lần cá vượt long môn như vậy, Liễu Nhất Lâm hắn nhất định phải nắm lấy thật chắc thời cơ này!!

“Liễu Nhất Lâm, ngươi đang muốn đi đâu vậy?” Bạn bè của Liễu Nhất Lâm nhìn thấy hắn ăn vận chỉnh tề đi về phía cổng trường, có chút không hiểu hỏi.

“Ta đây đang đi thi hành nhiệm vụ của thẩm phán hội.” Liễu Nhất Lâm khắp mặt vẻ vang nói.

“Thôi đi thôi đi, ngươi bớt chém gió lại đi. Ngươi mới chỉ là một tên thẩm phán viên dự bị mà thôi, mặc dù nghe vẫn đúng là có tiền đồ thật, nhưng ta đây cũng biết là thứ đồ chơi này so với một thẩm phán viên chân chính phải cách xa nhau 10 vạn 8 ngàn dặm là ít đấy, thẩm phán hội làm sao có thể cho ngươi đi thi hành nhiệm vụ được.” Một tên nam sinh mái tóc màu nâu cười nói.

“Ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như nhiệm vụ lần này thuận lợi, ta rất nhanh sẽ tấn thăng lên làm thẩm phán viên thực tập. Nếu như vận khí tốt một chút, không chừng có thể tiếp tục tấn thăng lên làm thẩm phán viên chính thức, đến lúc đó, trong cả học phủ Chiết Giang này còn ai có thể đấu với Liễu Nhất Lâm ta?” Liễu Nhất Lâm nói.

“Thật sự có chuyện tốt như vậy?” Nam sinh tóc nâu cảm thấy Liễu Nhất Lâm không giống như đang nói đùa.

“Đương nhiên rồi!”

...

2 người Mạc Phàm một đường tiến về hướng tây, vì cân nhắc đến việc hành động lần này cần phải được tiến hành một cách bí mật, cho nên Mạc Phàm đến ngay cả đỉnh cấp thú cưỡi Chiến Lang thú của mình cũng không dám thả ra, chỉ có thể cùng Đường Nguyệt thành thành thật thật đi bộ ra khỏi thành Hàng Châu.

Khi 2 người đi đến ngoại ô Hàng Châu, thì trời đã hơi tờ mờ sáng rồi, Mạc Phàm thấy Đường Nguyệt trên trán đổ đầy mồ hôi, bộ dạng vẫn còn vô cùng khẩn trương, vì vậy không nhịn được cười nói: “Ngươi không nên quá khẩn trương nha, theo ta thấy thần của các ngươi còn giỏi trinh sát hơn tiểu la lỵ ở chỗ ta nhiều.”

” Tiểu la lỵ nào a?” Đường Nguyệt hỏi.

“Thanh thiên săn sở Linh Linh a, là tiểu đồng nghiệp của ta. Cũng lâu rồi không được nhìn thấy tiểu nha đầu này, cho nên cũng có chút hoài niệm.” Mạc Phàm nói.

“À à, người mà ngươi nói chắc hẳn là tiểu muội muội của Lãnh Thanh đi. Lãnh Thanh là tài năng xuất chúng nhất của Thẩm Phán Hội chúng ta, nữ thẩm phán viên ta khâm phục nhất chính là nàng. Lúc trước khi Hắc Giáo Đình muốn tới đối phó ngươi, khi đó ta có việc nên không thể phân thân sang giúp đỡ ngươi được, chính là Lãnh Thanh đã gợi ý cho ta tìm đến thanh thiên săn sở để phó thác, có điều ta không nghĩ tới ngươi lại chính là người của Thanh Thiên Săn Sở... Nói đến cũng kỳ quái, người được Thanh Thiên Săn Sở tuyển lựa thường thường đều là tinh anh trong tinh anh, làm sao có thể để cho tiểu tử nhà ngươi gia nhập được a.” Đường Nguyệt nói.

“Hừ hừ, sao lại có thể nói như vậy được, nhìn ta giống như mặt hàng phổ thông lắm à.” Mạc Phàm nói.

Đường Nguyệt mỉm cười không đáp, chỉ là bộ dáng khẩn trương đã gia giảm đi mấy phần.

Ánh mắt của nàng rơi vào đồ đằng châu đang mang trên người, sau đó lại liếc nhìn tòa thành Hàng Châu nguy nga đã bỏ lại ở đằng sau kia...

“Đường Nguyệt lão sư, người không cần phải quá lo lắng, có Mạc Phàm ta ở đây, đảm bảo các ngươi sẽ bình an đi đến Bạch Sơn động thiên mà thôi.” Mạc Phàm vỗ vỗ nhẹ lên vai Đường Nguyệt lão sư để an ủi cô.

“Cám ơn ngươi...” Đường Nguyệt trong lòng có chút áy náy nói.

Lúc đầu khi nàng nhờ Mạc Phàm giúp đỡ, nàng đã không nghĩ tới sự tình lại có thể chuyển biến xấu đến mức này, thậm chí còn bị thẩm phán hội phát lệnh truy nã chính mình, liên lụy Mạc Phàm cũng bị vạ lây chung.

Đường Nguyệt mới đầu chỉ muốn Mạc Phàm cùng mình hộ giá Đồ Đằng Huyền Xà đi đến Bạch Sơn động thiên, hắn là người ngoài, lại là người mà mình có thể tin tưởng, có hắn đi chung thì có thể thành công tránh né khỏi tai mắt của phản đồ trong tộc, ai mà ngờ được Chúc Mông bên kia lại được hai đại hiệp hội ma pháp uy quyền nhất trong nước chống lưng, làm hại Mạc Phàm cũng bị vạ lây chung với mình, trở thành đồng lõa đối nghịch với một tên nghị viên trong thẩm phán hội.

“Đường Nguyệt lão sư à, có điều này ta phải nói, lần này ta bán mạng cho nàng như vậy, nàng muốn cảm ơn ta thì chỉ có nước lấy thân ra báo đáp mà thôi a.” Mạc Phàm nghiêm túc nói.

Chậc chậc, nhìn xem đôi gò bồng đào no tròn đầy đặn giống như đang muốn phá áo mà ra kia xem, còn có cặp kiều đồn gợi cảm thoát ẩn thoát hiện phía dưới nữa, thử hỏi một thanh niên khí huyết phương cương làm sao mà nhịn nổi đây, nhớ lại khi đi học lúc trước Mạc Phàm cũng không ít lần mơ tưởng về những đường cong tuyệt mỹ đó, lại nhớ tới cảnh tượng khêu gợi nóng bỏng khiến người khác xịt máu mũi lúc ngồi ở ghế sau xe taxi lần trước, Mạc Phàm âm thầm cảm thấy nếu như mình còn không bắt lại siêu cấp vưu vật này vào tay thì quả thực là quá có lỗi đối với chính mình, quá có lỗi đối với ba ba Mạc Gia Hưng, quá có lỗi với nghĩa vụ của một nam nhân Mạc gia phải vì dòng họ khai chi tán diệp a!

“Nếu như ngươi có thật sự có thể giúp đại gia hỏa vượt qua kiếp nạn này...” Đường Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, do dự một hồi mới nói tiếp, “Ta có thể đáp ứng ngươi.”

Mạc Phàm há hốc mồm, cằm thiếu chút nữa liền rơi xuống đất.

Ta chỉ nói chơi thôi a, Đường Nguyệt lão sư lại thật muốn lấy thân ra báo đáp luôn sao???

“Đường Nguyệt lão sư, ngươi không có nói đùa với ta chứ?” Mạc Phàm nói.

Đường Nguyệt quay lại nhìn chằm chằm Mạc Phàm một hồi, vẻ mặt không có bất kỳ nét đùa giỡn nào, sau đó rất nhanh dời tầm mắt ra chỗ khác, thổ lộ tâm tình nói: “Ba ba của ta đã rời đi khi ta còn rất nhỏ, ta chỉ nhớ rõ cha thường xuyên nói với ta một câu, đó chính là cho dù cha không có ở bên cạnh ta, nhưng cha sẽ luôn luôn ngưng mắt dõi theo ta, luôn luôn trông chừng âm thầm bảo hộ ta, giống như những ngôi sao trên bầu trời kia vậy... Khi đó ta không hiểu được ý tứ của cha là gì, tận cho đến khi ta lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh của thần từ dưới mặt nước Tây Hồ hiện lên. Mạc Phàm, có phải ngươi cũng không phải rất tin tưởng rằng thần của chúng ta thật sự là đang bảo vệ tòa thành này phải không. Ta thừa nhận là ta cũng không xác định được lúc trước liệu nó có mắc phải tội ác tày trời nào hay không, tộc nhân chúng ta từ trước đến nay chỉ nghe theo giáo huấn của tổ tông đời này sang đời khác thờ phụng nó mà thôi. Nhưng mà ta có thể chắc chắn với ngươi một điều, chính là nó luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, một khắc cũng không rời. Nó đã bảo vệ ta nhiều năm như vậy, hiện tại đến lượt nó gặp phải nguy hiểm, ta bằng mọi giá sẽ toàn lực bảo vệ lại cho nó, giúp nó vượt qua thời kỳ suy yếu này. Nó là một người thân vô cùng trọng yếu đối với ta, ngươi lại nguyện ý bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để tới giúp ta, cho nên dù ngươi có yêu cầu gì thì ta cũng sẽ không cảm thấy quá đáng.”

Mạc Phàm nhẹ nhàng vỗ về Đường Nguyệt, xoa dịu tâm hồn đang rất mong manh yếu đuối của nàng lúc này.

Hắn đã nhìn ra được đầu Boss rắn này đối với Đường Nguyệt mà nói giống như một người cha, một người thân trong gia đình vậy, lúc nào cũng thương yêu chăm sóc cho nàng.

Quân tử như mình không thể đi lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn như vậy được!

Thật ra cũng không phải là Mạc Phàm bị lời nói của Đường Nguyệt làm cho cảm động đâu, mà là Mạc Phàm có cảm giác nếu như mình còn tiếp tục táy máy tay chân đối với Đường Nguyệt lão sư, thì không chừng một ngày nào đó sẽ bị đầu Boss rắn cực kỳ bênh vực Đường Nguyệt kia một ngụm nuốt xuống, lúc đó chắc chắn là cặn xương cũng không còn luôn a T.T.

Làm người, quan trọng nhất là phải biết tiến lùi đúng lúc!!

Nữ nhân nói ngươi có thể xáp tới, ngươi đừng có vội vàng tin là thật.

Có khi tất cả chỉ là một CÚ LỪA mà thôi!!

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui