Toàn Chức Pháp Sư

Dịch: Tử Lam

“Sao vậy?” Mạc Phàm dò hỏi.

Vẫn là lần đầu tiên Mạc Phàm nhìn thấy vẻ mặt như thế của Tiểu la lỵ này, không khỏi có chút bận tâm.

Linh Linh giống như không nghe thấy, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào linh hồn của Phong Y, khác hẳn với linh hồn thường ngày có màu u xanh lục màu u lam. Linh hồn này lộ ramàu đỏ sẫm, vệt màu đỏ sẫm kia giống như làm Linh Linh trúng tà vậy, trên mặt mang theo vài phần cười mê mụi!

Một nữ hài mười tuổi lại lộ vẻ mặt như thế, thực sự làm cho Mạc Phàm không có cách nào lý giải được.

Hoặc là nói, vừa mới bắt đầu chính mình là hoàn toàn không hiểu rõ Tiểu la lỵ này.Không biết tại sao nàng học rất giỏi mà lại không lên lớp một mực muốn ở bên trong Thanh Thiên liệp sở của thợ săn. Không biết nàng vì sao lại được các Pháp Sư rất khó thu phục gọi nàng là thợ săn đại sư.Cũng không biết bề ngoài vừa manh manh vừa mỹ lệ lại có khí chất ông cụ non, tại sao một người lại có trí tuệ vô song…

Linh Linh vẫn không nói gì, Mạc Phàm thu linh hồn tinh phách của Phong Y vào trong tiểu nê thu trụy, nàng cũng không có hành động gì khác thường, chỉ cuối đầu suy nghĩ, vẻ mặt lại không ngừng biến đổi.

“Đến cùng là làm sao, ngươi có chuyện gì không thể nói cho ta biết à?” Mạc Phàm thu nhận linh hồn tinh phách của Phong Y xong, sau đó dùng tay vịn vai nhỏ của Linh Linh.

Linh Linh giống như chìm vào hồi ức, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại tràn ngập thâm trầm. Mạc Phàm mơ hồ từ bên trong nhìn thấy một tia hào quang cừu hận.

“Ta vẫn đang tìm loại linh hồn biến sắc này.” Vẻ mặt Linh Linh thành thật lại nghiêm túc nói với Mạc Phàm.

“Loại linh hồn đó có gì đặc thù sao?” Mạc Phàm dò hỏi.

“Người hợp tác với ta trước kia cũng bởi vì loại linh hồn màu đỏ sẫm này mà biến mất.” Linh Linh nói rằng

“Người hợp tác trước kia?” Mạc Phàm có chút ấn tượng nhưng lúc ẩn lúc hiện, cũng không biết là nói tới ai.

Linh Linh không nói gì thêm, ngược lại Mạc Phàm lại hỏi tiếp một câu:

“Có muốn ta đưa linh hồn này cho ngươi để ngươi nhìn không?”

“Không cần, ta đã biết tên kia còn ẩn nấp, cũng biết tìm ai có thể đào được càng nhiều chuyện hơn.” Linh Linh nói.

Mạc Phàm nghe giống như rơi vào sương mù, thấy Linh Linh không có ý tứ nói ra toàn bộ, cũng không hỏi thêm gì nữa, e là chuyện này chỉ có thể tìm Bao lão đầu mới có thể biết được.

Mạc Phàm để tâm chuyện này, chung quy Linh Linh chính là thợ săn hợp tác với chính mình, tiểu nha đầu đãtrợ giúp mình rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất là nàng đối với kim ngạch của treo giải thưởng xưa nay đều không có hứng thú, vì lẽ đó tiền thu về cơ bản đề quy về chính mình.

Linh Linh chìm đắm trong sự kiện thợ săn, lúc đầu Mạc Phàm cho rằng bất quá cá nhân Linh Linh chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp gia tộc, nhưng biểu hiện không đúng của nàng hôm nay có thể là có nguyên nhân bên trong.

Sau khi xử lý xong chuyện này, cũng nên đi tìm Bao lão đầu hỏi cho rõ ràng.



Mạc xoay người lại, đi về vị trí của Triệu Mãn Duyên và Liễu Như.

Để Mạc Phàm hơi kinh ngạc chính là, mới vừa rồi trên thân thể Liễu Như xuất hiện vết thượng chằng chịt mà bây giờ đã xuất hiện dấu hiệu khép lại, mà những vết thương nhợt nhạt lại không còn dấu vết.

Nhìn nàng, Mạc Phàm giả vờ ung dung cười cợt mở miệng nói: “Dracula cũng coi như là nhân loại, ngươi đừng quá để ý.”

Liễu Như ngẩng đầu lên nhìn Mạc Phàm, nàng đã miễn cưỡng có thể thu hồi Răng Máu, cũng không biết đã tiếp nhận sự thực trở thành Dracula hay là chân tướng làm cho nàng tuyện vọng, nàng thê lương cười cười nói:

“Có thể vì chị gái báo thù là đủ rồi, còn về chính ta, sẽ không có gì tốt mà để ý.”

“Tuy rằng ta muốn nói với ngươi thực ra chết thì càng nên hi vọng có thể tiếp tục sống tốt thế nên ta cảm thấy chuyện mình nên gách vác thì gách vác, chuyện đã qua chính là đã qua, bản thân trước kia và hiện tại chung quy đã không giống, ta hi vọng ngươi có thể dùng cõi lòng không giống nhau để mà đối xử.” Mạc Phàm miễn cưỡng tìm lời an ủi.

Trên thực tế lúc nói những lời này đều không có chút ý nghĩa gì, ngươi không phải người trong cuộc, không thể nào hiểu được cảm thụ bên trong đó.

Trên mặt Liễu Như dần dần nở nụ cười, cũng không phải vì lời nói của Mạc Phàm làm trái tim nàng cảm động, mà chính lời Mạc Phàm từng nói, nàng đã sớm nghĩ đến làm sao để sinh hoạt tiếp theo, đi làm một người không thể gọi là người.

Nàng đứng dậy, đi về phía thành thị đã bị hắc ám kéo tới.

Mạc Phàm lặng lẽ nhìn kĩ nàng, cũng không nói cái gì để giữ lại, cũng không thể làm tư thế thánh nhân tuyên cáo chính nghĩa để nói với nàng” Nếu như bản tính của ngươi lạc lỗi ta cũng sẽ tiêu diệt ngươi như vậy.”

Trong ánh sáng mờ tối, bóng người Liễu Như dần dần mơ hồ, con đường hắc ám không có tận cùng kia sẽ làm nàng phải cố gắng suy nghĩ sinh hoạt “Tân” của bản thân, chính mình giúp không được nàng.

“Ngươi cứ như vậy để nàng đi sao?” Triệu Mãn Duyên vội vàng nói, một dạng tiếc hận.

“Không như vậy thì sao, thu về làm ấm giường hả, ta đồng ý một trăm phần trăm…” Mạc Phàm nói.

“Cũng đúng, lúc còn là con người bình thường nàng đã không đồng ýquấy rầy ngươi, huống chi là hiện tại. Quên đi để nàng đi, hi vọng nàng sẽ không vì máu tươi mà mất đi bản tính. Coi như mất đi, vậy cũng hãy tìm đến tìm hai chúng ta, chúng ta không xuống địa ngục thì ai xuống?” Triệu Mãn Duyên nói mấy câu như vậy, cũng chứng minh hắn biết Huyết tộc khi uống máu thường thường sẽ làm chuyện khác người.

Mạc Phàm gật đầu, cảm giác Triệu Mãn Duyên nói có mấy phần đạo lý.

Mặc kệ như thế nào cuối cùng thì chuyện cũng đã như bụi bặm lắng xuống, còn về chuyện địa vị của Phong Y trong gia đình Dracula cũng không phải chuyện mà Mạc Phàm lo lắng.

Bên Liên Minh liệp giả khẳng định đã rung cây dọa khỉ, đã nghĩ đến điều tra một phen ở thành thị, xếp những người chết kỳ lạ vào bên trong kẻ gây án là Dracula, như vậy gia đình Dracula ẩn nấp trong tòa thành Ma đồ này cũng đang bận tránh né khó khăn.

Mạc Phàm đã lấy được Răng Máu cũng vì Liễu Như báo thù, chuyện này miễn cưỡng hoàn thành viên mãn, có thể đến lão gia hỏa Hắc Đà kia mà báo cáo kết quả.

Vốn Mạc Phàm muốn mượn Khải ma cụ để khiêu chiến người có xếp hạn cao hơn, nhưng đã trì hoãn lần khiêu chiến thứ hai trong tháng, chỉ có thể mạnh mẽ nổ lực trong tháng sau.

Tinh phách cấp chiến tướng này cũng có thể bán được một khoảng tiền, thêm vào thu nhập khi bán thi thể cấp thống lĩnh trước đó, hẳn là miễn cưỡng có thể mua được khế ước thú.

Có thể tăng tiếng thực lực bản thân trong phạm vi lớn chính là khế ước thú, có khế ước thú thì xếp hạng càng cao hơn, thu được thời gian tu luyện Tam Bộ Tháp nhiều hơn. Cũng có thể để cho Lôi hệ Tinh Vân và Ám Ảnh hệ Tinh Vân tăng lên cùng đột phá.

Thực lực giống như là một quả cầu tuyết có lúc cần phải thúc đẩy thì nó sẽ càng lăng càng lớn. Lúc này Mạc Phàm cần nhất chính là khế ước thú thúc đẩy tu vị đang đình trệ của chính mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui