Toàn Chức Pháp Sư

Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Mây đen dày đặc tựa như một tấm màn nhung đen u ám, che lại hết thảy ánh sáng mặt trời.

Trời không mưa, thiên địa một mảnh tối đen, khung cảnh chìm trong vẻ xám xịt cùng thê lương, không le lói lên được một chút điểm sinh cơ nào.

Một tốp máy bay chuyên chở một đám hành khách cuối cùng chậm rãi từ trong mây đen hạ xuống, cũng mang ý nghĩa rằng đây là một làn sóng lữ khách cuối cùng có can đảm đối mặt với Vong Linh chi loạn ở vùng đất thị phi này.

“Ngay cả hàng không cũng muốn hủy chuyến, cũng may là chúng ta kịp bắt được chuyến cuối cùng.” Bước xuống máy bay, Liễu Như không khỏi thở dài một hơi.

Nàng đưa cặp mắt mang theo vài phần linh mỹ của mình đánh giá qua sân bay Hàm Dương một vòng.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây vẫn là lần thứ nhất nàng đi xa nhà, lãnh hội một phen ý vị của Cố Đô khác với một tòa quốc tế đô thị như Thượng Hải Ma Đô như thế nào.

“Thật xin lỗi hai vị, mỗi một vị hành khách khi bước xuống đều cần đưa ra thân phận, đồng thời báo cáo mục đích đến đây.” Một tên bảo vệ mặc đồng phục ở lối ra ngăn cản hai người Mạc Phàm lại, đồng thời nghiêm túc nói.

“Ta đâu phải là bay ra nước ngoài đâu?” Mạc Phàm nhíu mày một cái, hắn chưa từng nghe nói còn có loại kiểm tra này.

“Thời kỳ phi thường, thỉnh xin phối hợp.” Nam tử mặc đồng phục hơi cứng nhắc nói.

“Đi du lịch, vị này là tiểu honey của ta, thân phận không tiện tiết lộ.” Mạc Phàm trực tiếp từ chối.

Liễu Như nghe Mạc Phàm trả lời như vậy, khuôn mặt thanh tú đều đỏ cả lên.

Nói dối liền không thể bình thường một chút được sao, cái gì mà tiểu honey a!

Vẻ mặt của vị nam tử mặc đồng phục liền cứng đờ ra, hẳn là vì hắn chưa từng thấy tên nào mang Tiểu Tam đi chơi mà vẫn lẽ thẳng khí hùng như vậy.

Liễu Như hiện tại không có giấy thân phận, bởi vì ở trong văn kiện chính quy, Liễu Như được ghi chép là đã tử vong, chính là sự tình rất khá mà tên pháp y Nhiếp đông kia đã làm ra.

Sau đó Liễu Như lại hóa thân thành Huyết tộc, lặng yên rời khỏi nguyên bản sinh hoạt thường ngày, vì vậy nàng vẫn chưa đi thay đổi giấy tờ thân phận của mình.

Cho tới khi hai người Mạc Phàm đi máy bay, Liễu Như dùng thân phận ban đầu của mình để chứng thực, điểm thú vị chính là công ty hàng không bên kia vậy mà cũng tồn tại lỗ thủng, thẻ căn cước của người đã tử vong dĩ nhiên vẫn có thể đăng ký được.

Đương nhiên, Huyết tộc vẫn được quy vào trong nhóm vong linh, nhưng trong khoảng thời gian này, khi Mạc Phàm cùng Liễu Như tiếp xúc, hắn phát hiện nàng ngoại trừ việc phải dựa vào huyết dịch để lấp đầy bao tử ra thì không điểm nào khác với nhân loại, thậm chí còn duy trì được vẻ phấn chấn cùng sức sống, tú sắc khả xan của thanh xuân nữ tử lúc trước!



Lúc này đang là ban ngày, vì vậy bọn vong linh kia vẫn đang ngủ trong phần mộ của mình.

Hàm Dương vẫn còn cách Cố Đô một đoạn, Mạc Phàm cùng Liễu Như cũng lười ngồi xe, trực tiếp cho gọi ra Tật Tinh Lang, một đường chạy như bay dọc theo xa lộ biên giới đến Cố Đô Tây An.

Nhìn qua liền có thể thấy toàn bộ Cố Đô đang được đặt trong trạng thái giới nghiêm, thậm chí còn có thể nhìn thấy ở xung quanh ngoại thành vậy mà cũng được che chắn bởi những bức tường thành cao cao.

Cổ Đô Tây An vốn có những bức tường thành cổ, khu vực bên trong tường thành cổ được xem như là trung tâm thành phố, ở bên ngoài tường thành cổ là những khu vực nhạn tháp, rừng bia các loại. Vùng Nội thành tường này trong đại đa số thời điểm chỉ có tác dụng là làm địa điểm để du lịch ngắm cảnh mà thôi.

Hiện tại, bên ngoài vùng Nội thành tường này đã được quân đội tu tạo một tòa Ngoại thành có quy mô càng thêm to lớn. Tòa Ngoại thành tường này có đường kính phải gấp năm lần so với Nội thành tường, toàn bộ đám người bình thường sống ở khu vực ngoại ô bên ngoài đã được yêu cầu chuyển nhà vào trong tòa Ngoại thành tường này.

“Lần thứ nhất gặp được vùng an giới quy mô lớn như vậy.” Liễu Như ngẩng đầu lên ngước nhìn về phía bức tường Ngoại thành liên miên như núi ở bên ngoài.

“Không biết là do bao nhiêu Thổ hệ pháp sư đã xây đắp lên, quả thực đồ sộ. Cũng cho thấy thế cuộc ở nơi này rất nghiêm trọng, bên ngoài bức tường thành kia chắc chắn không phải là nơi yên ổn gì.” Mạc Phàm gật đầu đánh giá.

Ngoại thành tường là một công trình vô cùng đồ sộ, từ nơi của Mạc Phàm đứng nhìn lại dĩ nhiên cảm giác bức tường này giống như hai đoạn tường hướng lên trời, không thể nhìn tới được bờ đối diện ở bên kia.

Chiều dài của Nội thành tường Cố Đô đã là gần 14 cây số, càng không nói tới bức Ngoại thành tường ôm trọn cả nội lẫn ngoại thành này, không biết dài tới bao nhiêu cây số nữa, triệt triệt để để đem tòa thành Tây An bảo vệ ở bên trong.

Nơi cửa thành có người của Hiệp hội ma pháp phụ trách canh gác, pháp sư quân đội phụ trách kiểm tra.

Ban ngày, người sống ra vào ngược lại không tính là phi thường nghiêm ngặt, chỉ là đến lúc tiếp cận chạng vạng, quân đội liền không cho phép người nào bước ra khỏi thành, bởi vì ai cũng biết, nếu lúc này người bình thường đi ra khỏi bức tường này sẽ ngay lập tức biến thành khẩu phần ăn của đám vong linh kia.

Xuyên qua trọng binh canh gác ở Ngoại thành tường, tình huống phía bên trong tường thành cũng không đến nỗi tệ, không khác mấy so với những tòa thành thị khác. Bởi vì lượng dân tản cư từ ngoại thành tập trung vào trong nội thành mấy ngày này khiến cho đường phố chung quanh có vẻ đặc biệt phồn hoa náo nhiệt.

Có một đạo tường thành to lớn mới được xây dựng ở bên ngoài, chẳng khác nào một đầu Cự Long dài loằng ngoằng đem thân thể của mình bảo vệ thành thị bên trong giúp cho các thị dân hoàn toàn không cần bởi vì một trường máu tanh bên ngoài mà lo lắng, hoặc là nói bọn họ đã sớm nhìn quen những thứ đó, vì vậy mọi chuyện cũng không phải là quá đáng ngại!



Mạc Phàm không có lưu lại ở nội thành mà trực tiếp đi tới tháp chuông của Hiệp hội Ma pháp.

Tháp chuông của Hiệp hội Ma pháp, Lầu canh của Liên minh thợ săn có thể nói là những địa điểm trung tâm nhất ở Tây An, đứng sừng sững trong tòa thành vẫn luôn tràn ngập phong ba này. Mạc Phàm đúng ra muốn tới đi tới quân khu của Trương Tiểu Hầu để tìm hiểu tình huống ở đó trước, nhưng lại cảm thấy hiện tại đến đó cũng không có tác dụng gì, đơn giản nhất là đi hỏi trực tiếp người đã phát tin báo tử cho hắn thì hay hơn.

Người kia nói cho Mạc Phàm biết, Trương Tiểu Hầu là bởi vì chấp hành hành động cứu viện mà mất tích, thi thể vẫn chưa tìm được, quân khu cũng không có phái người đi cứu viện, nhưng có thể xác định được một điểm chính là, địa điểm mà hắn gặp chuyện nằm giữa hai cái Nguy Cư thôn* là Dương Dương thôn cùng Hoa thôn.

Trong thời kỳ vong linh tùy ý sinh hoạt như thế này mà vẫn dám sinh hoạt ở bên ngoài tường thành, cũng chỉ có đám người của bộ tộc Nguy Cư. Thôn xóm của bọn họ đến nay vẫn bình yên vô sự, nhưng đáng tiếc bởi vì những này thôn xóm này không có sử dụng thiết bị hiện đại, khiến cho tin tức lan truyền vô cùng chậm chạp, ngay cả đưa qua một tin tức nho nhỏ cũng phải trải qua một khoảng thời gian thật dài.

Tin tức toàn quân bị diệt chính là do một thôn dân của bọn họ gửi tới, quân đội bên này kỳ thực vẫn luôn không có cách nào đến đó xác định được.

Mạc Phàm cùng vị huấn luyện viên Phi Giác của Trương Tiểu Hầu hàn huyên một hồi thật lâu. Huấn luyện viên Phi Giác cũng tận lực đem những điều mà bản thân biết được nói cho Mạc Phàm, rất hiển nhiên vị huấn luyện viên Phi Giác cũng rất lưu ý đến sống chết của Trương Tiểu Hầu, chỉ là bởi vì còn có nhiệm vụ càng thêm trọng yếu ở trên người, vì vậy ông ta không cách nào đến đó xác định chân tướng vụ việc được.

“Vậy hiện tại chúng ta nên đi đâu đây?” Liễu Như dò hỏi.

“Đi tìm mấy tên dẫn đường lão luyện cùng chúng ta đi Dương Dương thôn.” Mạc Phàm suy nghĩ rồi nói.

Mạc Phàm vẫn chưa quen thuộc với nơi này, trong khi vong linh nhiều lúc so với yêu ma còn muốn đáng sợ hơn, bất kể là đi tìm hiểu nguyên nhân hay là đi cứu người, cũng cần phải có một đoàn đội đáng tin mới được.

Đúng ra Mạc Phàm hi vọng từ trong Hiệp hội ma pháp tìm ra mấy tên cao thủ, chỉ là đám người của Hiệp hội ma pháp đối với những chuyện như thế này không phải là rất hứng thú, rốt cuộc Mạc Phàm lại không thể không đi tới Lầu Canh của Liên minh thợ săn bên kia…

Đám người thợ săn pháp sư, không sợ chết muốn liền có một bó to!

Đại sảnh của Liên minh Thợ săn lúc này vô cùng đông người.

Nơi nào có nguy hiểm, nơi đó có thợ săn! Địa phương càng nguy hiểm thì bảo tàng cũng càng nhiều, vì vậy Liên minh Thợ săn ở nơi Cố Đô này đúng thực là sinh động lạ thường!

Mạc Phàm liếc mắt nhìn qua màn ảnh treo thưởng, phát hiện ủy thác “Cứu viện” đúng là nhiều nhất.

Vong linh bạo loạn, hẳn là vẫn còn rất nhiều người đang hãm sâu trong nguy hiểm ở bên ngoài tường thành, cho nên những người đã bình an tự nhiên sẽ đưa ra giá cao để mời thợ săn pháp sư đi cứu viện giúp bọn họ.

“Trên căn bản đều là cứu viện, xem ra vẫn còn rất nhiều người đang gặp nguy hiểm.” Liễu Như nói với Mạc Phàm.

“Cái gì mà cứu viện, đều là đội nhặt xác cả thôi.” Một thanh âm khàn khàn như vịt đực đột ngột xen vào.

Liễu Như quay mặt lại, liền nhìn thấy một vị thợ săn pháp sư thấp bé ăn mặc theo phong cách rất “Thám hiểm” đứng ở bên cạnh, lấy chiều cao của nàng cần phải cúi đầu thật thấp mới có thể nhìn thấy mặt mũi của kẻ mới đến này.

Tên lùn kia thấy mỹ nữ đã chú ý đến hắn, liền khoe khoang kinh nghiệm của mình: “Những ủy thác được phát ra kia, chỉ là không hy vọng thân nhân của bọn họ biến thành thành viên của những đồ vật bên ngoài mà thôi. Vì lẽ đó a, liên minh thợ săn của Cố Đô chúng ta đã sắp sửa biến thành liên minh nhặt xác luôn rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui