Rốt cuộc đám người dần dần đi tới Trung Tâm, Mạc Phàm tiếp tục ở lại trên cao đã không còn ý nghĩa gì, ngược lại nhiệm vụ bảo vệ phía sau lại không có an bài, dù sao kế hoạch quá mức vội vàng.
Bất đắc dĩ, Mạc Phàm chỉ có thể nhảy từ trên cao xuống, phụ trách bảo vệ phía sau của đoàn người.
Kỳ thật trong kế hoạch không phải không an bài loại nhiệm vụ này, mà là Ma Pháp Sư cũng là con người, chặn hậu* là một loại nhiệm vụ tuyệt đối nguy hiểm nhất, muốn bảo vệ tánh mạng của mình, bọn họ tự nhiên sẽ không tới làm cái loại chuyện tùy thời có thể bị một bầy Vong Linh bao vây.
* Chặn hậu: đi sau cùng để chặn địch “đội quân chặn hậu”, “dẫn binh đi chặn hậu”.
Hoặc “chặn đánh ở phía sau, khiến cho không thể rút chạy được.”
Ở phía sau cùng của đám đông thực sự là nguy hiểm nhất và tỷ lệ tử vong cao hơn so với hai bên, nếu không phải Mạc Phàm cùng Tật Tinh Lang thủ tại chỗ này, toàn bộ phần đuôi của đoàn người sẽ bị chặn bởi đám Khô Lâu và Hủ Thi.
Một khi bị Vong Linh tách ra, nhóm người bị tách sẽ không có cơ hội sống sót.
"Rắc!"
Mạc Phàm nghiền nát một viên kết tinh vong linh khác, ma năng trong tinh vân chỉ hồi phục được một phần mười sáu, cực kỳ ít ỏi.
Phần ma năng này ngay cả một Tinh đồ Trung Cấp cũng không thể vẽ ra được, Hắn miễn cưỡng dùng Lôi Ấn trì hoãn bước chân của đám vong linh đang xông tới.
Cũng thật may là có Tật Tinh Lang, nó có thể tiêu diệt toàn bộ vong linh xung quanh Mạc Phàm, để Hắn yên tâm phác họa ma pháp tinh đồ.
.
.
"Grừ~~~~~~~~! ! ! ! !"
Đường lớn cách đó không xa, một tiếng gầm gừ truyền tới.
Kèm theo tiếng gầm gừ là một cỗ hắc thổ tức cuồng bạo, hắc ám thổ tức* dọc theo đường lớn hướng về phía đám đông nơi đây vọt tới, gạch đá xe cộ đều bị cuốn bay sang hai bên.
*Hắc ám thổ tức: hơi thở màu đen
Ô tô bị lật, giống như bị một cỗ máy cực lớn húc văng, Mạc Phàm vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện cổ hắc ám thổ tức đang lăn lộn mấy trăm thước đánh tới, sắc mặt lập tức đại biến.
Nhục Khâu Thi Thần! !
Hắc ám thổ tức của Nhục Khâu Thi Thần! !
"Đáng chết, hai ma pháp sư cao cấp thật sự không thể chế trụ được nó? ?"
Vong Linh cấp Thống Lĩnh một khi lọt vào giữa đám đông, nó chẳng khác nào một cỗ máy thu gặt sinh mệnh, nếu như để sinh vật cấp thống lĩnh xông tới, không chỉ hàng trăm người còn chưa băng qua đường sẽ chết mà nhóm người đã đến con phố đi bộ cũng đừng hòng sống nổi.
Nghĩ đến việc, con Nhục Khâu Thi Thần này nuốt tất cả những người ở đây vào trong bụng rồi chuyển hóa họ thành Khô Lâu, Mạc Phàm cảm thấy tóc gáy cả người dựng đứng! !
"Ám Ảnh pháp sư, nhanh sơ tán mọi người, chỉ hai người bọn ta không thể cản nổi nó, thi thần muốn giết các ngươi! !" Tả Phong dùng Tâm Linh ma pháp truyền âm đến Mạc Phàm, trong thanh âm vông cùng tự trách và sợ hãi.
"Chết tiệt, ngươi không nên để cho đồng bọn của ngươi rời đi." Mạc Phàm mắng to.
"Niếu tin tức này không được truyền về, người chết sẽ nhiều hơn!" Tả Phong nói.
"Nó đến rồi!" Mạc Phàm hô to một tiếng.
Hắc ám thổ tức quét tới nơi, cách đám đông chừng năm trăm mét liền dừng lại.
Nhục Khâu Thi Thần hiển nhiên không dùng sức mạnh này công kích mọi người, chỉ là quét sạch những phương tiện đang chặn phía trước…
Quả nhiên, Nhục Khâu Thi Thần mở ra tứ chi to lớn, với cơ thể phì thạc nó di chuyển về phía trước theo kiểu bật nhảy, một lần nhảy chính là năm sáu chục mét.
Với cái khoảng cách năm trăm mét kia, chỉ cần vài lần nhảy nó liền tới nơi.
"Ngươi chạy đi, đừng hi sinh vô nghĩa!"
Cấm Vệ pháp sư Tả Phong ở phía sau đuổi theo, đáng tiếc là hắn không thể thi triển ra ma pháp nào có thể ngăn cản được bước tiến hủy diệt của con Nhục Khâu Thi Thần kia.
"Ầm! ! !"
"Ầm! ! ! !"
Một lần nhảy của Nhục Khâu Thi Thần, cả đường phố và các tòa nhà hai bên điều rung chuyển dữ dội.
Hình thể này, lực lượng này.
Mạc Phàm cảm thấy như có một ngọn núi đang lấy tốc độ của một chiếc xe thể thao đụng tới, đặc biệt là khi nhìn vào con đường gần như bị lấp đầy bởi cái hình thể đáng sợ kia.
Trái tim của Hắn không khỏi run rẩy.
Trốn…!
Đây là suy nghỉ duy nhất trong đầu của Mạc Phàm.
Loại sinh vật này không phải là thứ Mạc Phàm hiện tại có thể ngăn cản!
Tuy nhiên, đang có ba đến bốn trăm người ở đây a.
Một hớp của Nhục Khâu Thi Thần liền có thể nuốt trọn hàng trăm người, thêm một cái hắc ám thổ tức, lại tru diệt trăm người.
Số lượng người ở đây căn bản không đủ cho nó chém giết.! !
"Chạy mau lên…Đừng do dự nữa.
Chạy mau!" Tả Phong tiếp tục dùng Tâm Linh ma pháp hướng Mạc Phàm hô to.
Chết là hết, không còn gì nữa.
Tả Phong biết lần này thân mang tội lớn, nhưng hắn càng không hy vọng những ma pháp sư này phải chết vô ích.
Niếu như đám pháp sư đó bỏ chạy thật nhanh, thì bọn họ còn có cơ hội sống sót.
Vì con Thi Thần này đặt biệt nhắm đến những người bình thường, nó muốn biến toàn bộ người ở đây thành đại quân Khô Lâu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thiếu niên hệ chữa trị mặt mũi hoảng sợ nhìn con Thi Thần phì thạc cách đó không xa, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
"Sinh vật vong linh như vậy loài người có thể chống lại nó sao? ?"
"Sức công phá mạnh mẽ của hai vị Cấm Vệ cao cấp ma pháp sư còn không thể lay chuyển được thân hình to lớn của nó!!"
Đám đông khi nhìn thấy Nhục Khâu Thi Thần lao tới, cũng hiện ra sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Làm gì có ai không nhìn thấy một cơ thể to lớn như vậy.
Đám Thi tướng, hủ thi, khô lâu bu xung quanh nó quả thật không khác gì ruồi nhặng.
Đối mặt với bầy vong linh, con người vẫn sẽ có ý thức sinh tồn.
Khi đối mặt với Thi Thần bằng xương bằng thịt, đầu óc họ liền trống rỗng, tuyệt vọng khi cảm thấy cơ thể nhỏ bé của mình.
Không có ai hoảng loạn* la hét mà thay vào đó là sự tĩnh mịch* đến đáng sợ.
*Hoảng loạn: là giai đoạn sợ hãi đột ngột có thể bao gồm đánh trống ngực, đổ mồ hôi, run rẩy, khó thở, tê hoặc cảm giác rằng điều gì đó tồi tệ sắp xẩy ra.
Cơn hoảng loạn có thể khiến bạn cảm thấy mất kiểm soát.
*Tĩnh mịch: yên lặng và vắng vẻ.
Nhóm người ở vòng ngoài đã từ bỏ sự chống cự, cứ mặc cho đám hủ thi cắn nát cổ họng của mình, vẫn còn đâu đó dấu vết của nỗi buồn vào giây phút cuối cùng của cuộc đời họ.
Chết như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, họ không muốn đối mặt với cái chết bi thảm khi bị tra tấn từ thể xác lẫn linh hồn.
"Chạy, chạy, chạy… Chết tiệt ngươi chỉ biết chạy, các ngươi là Cấm Vệ ma pháp sư có danh tiếng lớn như vậy, đừng làm ra chuyện khiến người ta phải lo lắng! !" Bên tai toàn là âm thanh ồn ào của Tả Phong, Mạc Phàm tức giận, mắng to.
"Ngươi.
.
.
Ngươi nói cái gì?" Tả Phong vô cùng kinh ngạc khi nghe Mạc Phàm chửi bới.
Tả Phong cũng không dùng Tâm Linh ma pháp, đó là do tiếng gầm của Mạc Phàm khá lớn, có thể nghe được từ khoảng cách này.
Mạc Phàm phớt lời của Tả Phong, thời điểm tiếng gào thét vang lên, Tiểu Viêm Cơ đã từ trong không gian triệu hoán chui ra ngoài, do tâm ý tương thông nên nó cảm nhận được hiện tại Mạc Phàm rất là tức giận.!
"Phụ thể!"
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tiểu Viêm Cơ mặc dù mệt mỏi, thế nhưng nó vẫn đốt lên Thiên Kiếp Chi Hỏa bao bọc quanh thân, trực tiếp mang theo ngọn lửa cuồng bạo chui vào lồng ngực của Mạc Phàm.
"Phốc phốc phốc phốc ~~~~~~~~~~~! ! ! !"
Đột nhiên, Thiên Kiếp Chi Hỏa bùng nổ từ trong cơ thể của Mạc Phàm, bạo phát ra hàng ngàn ngọn lửa đồng thời nhảy múa.
Ngọn lửa bùng cháy, khắp cơ thể bốc cháy, vào thời khắc này Mạc Phàm lại nhắm chặt hai mắt.
Ý niệm của Hắn nhanh như điện chớp tiến vào trong không gian của Tiểu Nê Thu.
Tinh Phách vừa mới ngưng tụ đã bị Mạc Phàm lấy ra, vận chuyển đến thế giới tinh thần của Hỏa Hệ Tinh Vân với tốc độ nhanh nhất.
Do thiếu ma năng nên Hỏa Hệ Tinh Vân có chút ảm đạm.
Nhưng 48 viên tinh tử được tinh phách cường hóa qua, trở nên trong sáng dị thường!
Khi Mạc Phàm quán thâu tinh phách vào trong viên tinh tử cuối cùng, toàn bộ tinh vân đột nhiên dâng lên một tầng lửa sắc cực quang, rực rỡ nhiều màu, bốn mươi chín viên tinh tử trong suốt đỏ tươi, luân chuyển liên tục làm người ngóng trông lực lượng hỏa diễm của nó!
Bên trong thế giới tinh thần, tất cả bốn mươi chín viên tinh tử kịch đốt…
Bên ngoài, ngọn lửa vờn quanh thân thể của Hắn giống như một Hỏa Diễm Ma Nhân vậy.
Hắn dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải.
Từ cỗ tay phải, một cỗ năng lượng hỏa diểm mênh mông tùy thời có thể lao ra! ! ! !