Toàn Chức Pháp Sư



""/

Sân đấu giữa Mạc Phàm và Vũ Ngang

Mạc Phàm đi một vòng xung quanh mọi người, thông qua cuộc trò chuyện của mọi người, hắn cũng thu được 1 ít tin tức.

Mà cũng phải nói chứ, bọn họ có cần thiết phải khua chiêng gióng trống rầm rộ như thế hay không khi mà hai người trẻ tuổi quyết đấu với nhau, thì ra nguyên nhân sâu xa chính là trận quyết đấu này chính là đại diện cho các thế lực lớn ở Bắc Thành tranh giành với nhau.

Trận chiến này đối với hắn mà nói quả thật cũng không phải là chuyện gì xấu. Nếu hắn biểu hiện tốt thì có thể dùng một câu “nhất chiến thành danh” cũng không phải là nói quá!

“ Chu Mẫn, Trương Tiểu Hầu, Hà Vũ, Trương Anh Lộ, Hứa Chiêu Đình, Vương Tam Bàn… các ngươi sao cũng vào đây được?”

Mạc Phàm chợt phát hiện thấy một đám người trẻ tuổi đang đứng trò chuyện, thì ra bọn họ chính là bạn học của hắn.

“ Nhà trường có cho một cái danh sách khách mời, ngoài ra còn có Mục Bạch đưa chúng ta vào nữa. Hôm nay là ngày đệ nhất cao thủ của trường chúng ta quyết đấu, chúng ta há có thể không đến xem được sao?”

Hứa Chiêu Đình nói mang theo vài phần chua xót.

Hứa Chiêu Đình là một vị Lôi hệ ma pháp sư. Vốn người quyết đấu hôm nay chính là hắn, ai ngờ nửa đường lại bị Mạc Phàm đoạt mất.

Nhưng mà, trải qua lần rèn luyện đó, Hứa Chiêu Đình đối với Mạc Phàm cũng không còn ác cảm nữa. Nguyên nhân chính là vì mạng nhỏ của mọi người là do Mạc Phàm hắn cứu. Thật ra bọn họ hi vọng trận quyết đấu lần này Mạc Phàm có thể biểu hiện tốt tốt một chút, để cho nhà trường bọn họ còn có chút mặt mũi.

“ Phàm ca, ta thấy trong danh sách mời còn có thúc thúc Mạc Gia Hưng nữa. Ta đoán chắc là do tên Mục Hạ kia làm.”

Trương Tiểu Hầu nói.

“ Như vậy cũng tốt.”

“ Mạc Phàm, ngươi cố gắng lên nha.”

Chu Mẫn nở một nụ cười tươi như hoa cổ vũ Mạc Phàm.

Mạc Phàm gật đầu.

Hai năm trước, Mạc Phàm mình nổi hứng tạo ra một trận quyết đấu, thế mà ngày hôm nay trận quyết đấu đó lại biến thành một buổi lễ được đông đảo mọi người quan tâm tới.

Cũng được, cũng được! Cái loại cảm giác được mọi người quan tâm như thế này, có lẽ chỉ có thể trải nghiệm được 1 lần trong đời, còn hơn là cả đời ở trong một cái xó xỉnh âm u nào đó mà không có ai thèm đoái hoài tới!

…………

“ Các vị, các vị! Hoan nghênh các vị đã tới dự tiệc ngày hôm nay. Ta thật sự rất vui khi mọi người có thể tới chúc mừng cho con trai của ta. Thời gian trôi qua nhanh quá. Chúng ta cũng già rồi, bây giờ muốn thi triển ra một cái ma pháp còn khó khăn nữa là, cho nên tương lai của Bắc Thành có lẽ nên dành cho những người trẻ tuổi tài giỏi. Bọn chúng ngày hôm nay so với chúng ta càng thêm kiệt xuất. Các ngươi cảm thấy việc ta mở tiệc chiêu đãi mọi người chỉ vì hôm nay là buổi lễ trưởng thành dành cho đứa con trai của ta là đó là một sai lầm lớn, thế nhưng từ trước đến sau ta vẫn luôn tin tưởng rằng bọn chúng sẽ hậu sinh khả úy. Mục Trác Vân ta vì tương lai Bắc Thành mà nuôi dưỡng ra vô số ma pháp sư kiệt xuất. Đó là điều mà Mục Trác Vân ta cũng có thể làm cho Bắc Thành được mà thôi. Tương lai của Bắc thành sau 10 năm, 20 năm có thể trở nên huy hoàng, phồn hoa hay không đều nằm trên tay những người trẻ tuổi này. Cho nên các ngươi có cảm thấy vì tương lai của Bắc Thành mà ta tổ chức một cái yến hội long trọng như vậy để mọi người cùng chứng kiến có đáng hay không?”

Mục Trác Vân ngồi ở ghế chủ tọa trên cao, tay nâng lên ly rượu đỏ, mặt tươi cười rực rỡ, nói với khách khứa xung quanh.

“ Hay! Vì tương lai của Bắc Thành, mọi ngươi nâng ly lên nào!”

Dương Tác Hà là người đầu tiên đứng lên, nâng ly chúc mừng Mục Trác Vân.

“ Những người có mặt ở đây đều có tư cách thảo luận về tương lai của Bắc Thành. Mà tương lai của Bắc Thành sao có thể thiếu lão Mục Trác Vân ta được. Vì tương lai của Bắc Thành, ta xin uống hết ly rượu này, ai không uống hết không được ngồi xuống!”

Tất cả khách khứa đều đứng lên, nâng ly chúc mừng.

Mà trong đám khách khứa đang còn nâng ly kia, Mạc Phàm hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng rất là thú vị. Lão sư Đường Nguyệt nâng ly rượu uống chúc mừng Mục Trác Vân thì mắt trợn trắng lên. Điều này cho thấy lão sư vẫn như cũ ghét cay ghét đắng lão Mục Trác Vân kia.

Cũng không biết Lão sư Đường Nguyệt sau đó có ý kiến gì với lão Mục Trác Vân hay không nữa.

Sau khi lời khai mạc hoành tráng kia đọc xong. Tất cả Mục thị sơn trang như muốn sôi sục, náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhất tất nhiên chính là trận quyết đấu ma pháp sắp diễn ra!

Rất nhiều người tới nơi này tất nhiên là không muốn nghe những lời nói cũ rích từ lão Mục Trác Vân kia rồi. Cái bọn họ quan tâm tới chính là muốn biết xem năm nay Địa Thánh Tuyền rơi vào tay ai.

Cả Bắc Thành có bao nhiêu vị Sơ cấp ma pháp sư được bọn họ bồi dưỡng ra mà cả đời chỉ có thể thi triển ra được một ít ma pháp dùng đến chán ngấy đi rồi. Nhưng những người đó, có bao nhiêu người trong số họ tới được trung cấp ma pháp sư?

Tinh trần thần bí khó lường như vậy, Bọn họ đã tốn rất nhiều tiền của vật chất dành cho bọn họ tu luyện khi mới bắt đầu mà kết quả cuối cùng, đám người kia cũng đâu có thành công trở thành Sơ cấp ma pháp sư đâu. Cho nên Địa Thánh Tuyền, thứ có thể giúp cho Ma pháp sư tiến tới gần trung cấp ma pháp sư hơn chính là một thánh vật, là thiên tài địa bảo mà mọi người hằng mơ ước….

Đáng tiếc, thứ này chỉ có thể mở ra cho những ma pháp sư trẻ tuổi tràn trề khát vọng. Mà hơn nữa, nó cũng chỉ có thể mở ra 1 năm 1 lần, và dành cho 1 người, mà đa số người dành được đều là đệ tử thế gia.

Lúc trước khi Mạc Phàm hắn còn làm học sinh, thế nhưng hắn cũng không có biết trong Bắc Thành có thiên tài địa bảo như vậy. Do hắn lỗ mãng mắng lão Mục Trác Vân nên mới có cơ hội chạm tay vào cái thiên tài địa bảo này, điều mà vô số người điên cuồng thèm khát.

Cảm giác như tất cả mọi người đều đồng ý câu nói kia, cho nên tất cả đều ngồi xuống cùng một lúc. Bọn họ thật sự muốn biết hắn có tiềm lực bao nhiêu.

Rốt cuộc thì trận quyết đấu ma pháp cũng được bắt đầu. Mạc Phàm sớm biết lão Mục Trác Vân đã cho sắp xếp hết mọi thứ hết rồi chỉ còn chờ hắn vào trong sân đấu là bắt đầu nữa thôi.

Sân quyết đấu là một sân có hình bầu dục. Nếu như so với sân huấn luyện của nhà trường thì nó to hơn rất nhiều, nó giống như một cái thao trường thu nhỏ vậy.

Ở hai bên khán đài có đầy đủ ghế ngồi cho tất cả quan khách ngày hôm nay tới tham dự.

Mạc Phàm hắn đang còn đứng giữa sân đấu. Thực tế thì hắn đứng ở đó chỉ có 1 mình, Vũ Ngang vẫn chưa có xuất hiện, hiển nhiên là do lão Mục Trác Vân cố tình làm như vậy rồi, để cho Vũ Ngang càng thêm nổi bật.

Cảm giác đứng một mình thế này cũng không được tốt cho lắm.

Bọn họ làm thế này khiến cho Mạc Phàm có cảm giác mình không khác đang đứng trên sàn đấu bò tót vậy. Mà hắn chính là một chú bò tót được đặt ở giữa đấu trường, để cho tất cả mọi người có thể quan sát xem con bò tót này nó khỏe như thế nào, thân hình nó ra làm sao, sừng nó sắc như thế nào. Đợi đến khi đấu sĩ bò tót anh tuấn tiêu soái bước ra thì ánh đèn sẽ lóe lên, sau đó là tiếng vỗ tay, và tiếng thét của mọi người sẽ bắt đầu vang lên.

………..

“ Con ta, đúng đúng đúng, đây chính là con trai ta”

Mạc Gia Hưng có lẽ là một người theo chủ nghĩa lạc quan. Hắn đang còn vui vẻ, khoe khoang với lão công nhân coi cửa của Mục thị.

“ Không tệ, không tệ, Lão Mạc, ngươi cũng coi như trở mình nha.”

Một công nhân làm công việc trồng cây nói một cách sỉ nhục.

“ Còn không phải như thế ư. Con người đánh đừng để bị thương tích đầy mình là được. Ta nghe nó lúc tập luyện cùng các huynh đệ tỷ muội Vũ Ngang hắn ra tay cũng tàn độc lắm.”

Một công nhân chịu trách nhiệm vệ sinh cả khuôn viên nói.

“ Người trẻ tuổi so tài với nhau, sao có thể ra tay tàn độc được cơ chứ.”

Mạc Gia Hưng cười ha ha nói.

Dưới con mắt của Mạc Gia Hưng hắn thì trận quyết đấu này cũng chỉ là một trận quyết đấu bình thường mà thôi. Hắn cảm thấy Mục Trác Vân lớn tuổi như vậy rồi còn chấp nhặt gì một tiểu hài tử nữa chứ. Nhưng trên thực tế thì rất nhiều người biết lão Mục Trác Vân kia sẽ ra tay tàn độc đối với tiểu tử Mạc Phàm không biết trời cao đất rộng kia.

“ Đặt cược đê, đặt cược đê, ta cá tiểu tử Mạc Phàm chỉ trụ được 1s.”

“ Thằng điên, hắn là học sinh đệ nhất của trường Thiên Lan ma pháp cao trung đấy, làm sao có thể thua nhanh như vậy được chứ.”

“ Dù sao thì ta cũng đánh cược như vậy. Bản lĩnh Vũ Ngang như thế nào thì ta cũng có nghe qua rồi.”

Mọi người đang không ngừng bàn tán xôn xao, thì rốt cuộc Vũ Ngang mặc một thân vũ trang được chế tạo đặc biệt cũng xuất hiện.

Trang phục này giống như được làm từ da hay lụa cao cấp vậy. Dưới ánh đèn chiếu lên nó làm cho nó sáng lóng lánh lên. Hơn nữa trên người hắn còn có một trang sức vô cùng đặc biệt nữa. Cả người hắn toát lên khí chất của một vị vương phủ khi đi vào điện phủ.

Hình tượng xuất hiện của Vũ Ngang đã tiêu tốn không ít thời gian của trận đấu rồi. Bộ trang phục này mà so sánh với cái bộ đồ trên người Mạc Phàm thì thật sự là sự đối lập khổng lồ.

Vũ Ngang mặc trên người một bộ ý phục lộng lẫy như thế khiến cho khí chất của hắn thoáng chốc tăng lên mấy cấp bậc liền. Cộng thêm với việc hắn cao và gầy, khí chất lại âm nhu, khiến cho các cô gái khi nhìn thấy hắn càng thêm mê mệt.

Hắn mặc một bộ đồ trắng như tuyết, trên đó còn có khắc gia huy của gia tộc Băng hệ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Vũ Ngang chính là người sáng nhất đêm nay. Hắn nở một nụ cười tự tin, điều đó cho thấy hắn chính là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui