Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp

Y hệt như dự kiến, Tô Đạt từ chối lời mời của họ. Nhưng mà Trương Tiêu không ngờ ngay cả cô nàng chủ bá cùng nhà thám hiểm này đều từ chối dinh dưỡng tề. Hắn hâm mộ nhìn hai người, tuy không rõ ràng nhưng đủ để Cái Bao Tuấn hiểu được người bạn lâu năm của mình.

"Trương Tiêu, cậu có muốn ở lại ăn cùng bọn tôi không?"

Trương Tiêu từ chối nói: "Tôi phải ăn cùng các anh em trong đội, các anh biết đấy có rất nhiều người bị thương nếu họ biết tôi đi ăn mảnh thì sẽ thông cảm nhưng trong lòng hẳn nghĩ ngợi lung tung."

Cái Bao Tuấn vỗ vai Trương Tiêu: "Tôi hiểu cậu mà, đi thôi."

Cái Bao Tuấn không cố níu kéo Trương Tiêu, ông chủ của ông làm cơm là một chuyện, nếu nấu cho cả một binh đoàn dù ông chủ không ngại thì ông cũng không đồng ý. Nếu không phải ông chủ nấu ăn quá ngon thì việc này chẳng cần Tô Đạt nhúng tay vào làm gì.

Được đi theo làm việc cho một ông chủ có thực lực cực mạnh cùng thiên phú nấu ăn như thế này Cái Bao Tuấn nghĩ hẳn kiếp trước bản thân mình chính là anh hùng cứu vớt dải Ngân Hà.

Sau khi Trương Tiêu rời đi, Thang Lâm cũng lặng lẽ rời khỏi triền núi.

Né tránh sự tuần tra canh gác của mấy binh lính này vô cùng dễ dàng, cậu có khả năng hạ thấp sự tồn tại của bản thân sau đó tìm kiếm địa phương có khả năng che giấu tốt ẩn mình nên dù là trốn tránh hay đánh lén đều thuận lợi.

Đến khi Thang Lâm mang về mấy con mồi đã được giết chết và rửa sạch sẽ trở về, Bất Vi và Lý Ất Dương hoảng sợ không thôi.

Đồng tử của Lý Ất Dương mở to, ngón tay run rẩy chỉ vào Thang Lâm: "Cậu rời khỏi đây khi nào vậy?"

Thang Lâm nhe răng cười, hàm răng đều tăm tắp và trắng bóc nổi bật trên làn da ngăm đen, người bình thường nhìn thấy sẽ nhận xét đây là một thiếu niên hoạt bát đáng yêu nhưng trong mắt hai người lúc này thì chỉ thấy lạnh hết sống lưng.


"Chờ ông phát hiện, rau kim châm hỏng hết rồi."

Lý Ất Dương vô cùng tò mò về rau kim châm: "Cái gì hỏng? Rau kim châm? Có thể ăn sao?"

Thang Lâm hừ nhẹ một tiếng, chả thèm trả lời, ngồi xuống bên cạnh Tô Đạt đưa con mồi mình bắt được ra: "Đây là vịt, cháu thấy mấy con này vừa to vừa chắc thịt nên bắt về, tiện tay nhặt luôn ổ trứng để ấp, sau này có thịt vịt ăn."

Tô Đạt biết đây là Vịt Tuyết. Mùi vị không khác mấy với thịt thông thường mà hơi nặng mùi hơn dù vậy thịt nhiều, săn chắc. Tác dụng của nó rất tốt, nếu muốn kiểm chứng cứ nhìn Tô Bảo Nhi là biết, gen của anh trai và chị dâu vô cùng tốt, nhờ bé ăn rất nhiều thú năng lượng nên phát huy tối đa được điểm tốt trong bộ gen di truyền, công lao trong đó đương nhiên gồm cả Vịt Tuyết.

Tô Bảo Nhi từ nhỏ đã được ăn thịt thú năng lượng nên khả năng thích ứng và hấp thụ khá cao, Thang Lâm và Cái Bao Tuấn không có biến chuyển tốt rõ ràng như bé.

Vịt Tuyết sống được nhiều fan nữ chú ý, Tô Đạt rất ít khi thấy họ nói chuyện nhưng mỗi khi hắn cho vật phẩm đấu giá vào thương thành thì họ cạnh tranh khủng khiếp không khác gì cánh đàn ông.

Mười mấy quả trứng vịt được Thang Lâm đặt trong áo, mỗi quả đều trắng tinh tròn đều, xung quanh còn có một ít lông vịt mềm mại. Tô Đạt chọn hai cọng lông vịt bỏ vào thương thành, lông Vịt Tuyết có tác dụng tốt cho tu chân giả muốn luyện chế Linh Khí phòng ngự, mặc trên người có thể đánh lừa khứu giác của yêu thú, linh thú cho nên nhiều người muốn mua lắm.

Tô Bảo Nhi ngồi bên kia của Tô Đạt, cái đầu nhỏ chồm lên nhìn mấy quả trứng trắng ngần kia hô lớn: "Nhiều quá đi! Anh Thang Lâm muốn tự ấp hả?"

Sắc mặt Thang Lâm tối sầm: "Anh mang về cho em ấp đấy."

Mặt Tô Bảo Nhi dại ra ngây ngô hỏi: "Em đâu phải là vịt mẹ, sao mà ấp trứng được."

Đúng lúc này Hoa Hoa lại bò ra cổ tay bé, Thang Lâm chỉ vào nó rồi nói: "Con nhện này cũng là do em ấp đó thôi? Ấp trứng vịt không khác lắm đâu."


Nghe được lời này, Tô Bảo Nhi mếu máo ôm Hoa Hoa vào ngực: "Em biết anh Thang Lâm không thích Hoa Hoa, không ngờ anh Thang Lâm còn muốn ăn thịt Hoa Hoa nữa... hức hức."

Tô Đạt thấy sắc mặt Thang Lâm không ổn lắm buồn cười ngắt lời: "Được rồi, trứng này không cần ấp đâu, chúng sẽ tự phá vỏ ra lúc đó để chúng ở hậu viện là được rồi."

Tô Bảo Nhi vẫn còn ám ảnh việc Thang Lâm muốn "ăn" Hoa Hoa nên nép người vào chú mình không nói.

Thang Lâm cắn răng giải thích: "Ai muốn ăn nó anh sẽ băm người đó ra trăm mảnh được chưa!"

Lý Ất Dương nghe mấy người nói chuyện thì thắc mắc: "Mấy người muốn ăn con thú năng lượng này hả?"

Lê y sư vất vả lắm mới từ chối các loại dinh dưỡng tề Ninh Kính đưa cho chạy đến đây, hắn thở hổn hển hỏi: "Tôi về không muộn đúng không? Đội trưởng Lý anh bị sao thế?"

"Bọn họ muốn ăn thú năng lượng, trước đây anh từng nói chúng có độc, ăn vào gây hại cho cơ thể con người đúng chứ?" Lý Ất Dương nhìn Lê y sư giống như nhìn cọng rơm cứu mạng duy nhất, vì Bất Vi bị điên rồi, thấy người ta ăn cái gì thì cô ăn cái đó, không hề thắc mắc một câu.

Lê y sư kinh ngạc, nhìn động tác nhanh nhẹn của Tô Đạt, dao trong tay bay lượn rồi xếp thịt vịt chỉnh tề lên đĩa.

"Ông chủ Tô à đây là thịt thú năng lượng hả?" Hắn vốn tưởng thịt là do Tô Đạt mang từ bên ngoài bỏ vào hộp giữ tươi.

Tô Đạt không đồng ý câu nói của Lý Ất Dương, hắn gật đầu với câu hỏi của Lê y sư: "Bữa cơm lần trước mấy người ăn cũng là thịt thú năng lượng. Thịt cần được xử lí kĩ lưỡng cẩn thận nếu không sẽ có tác dụng phụ, nếu lo lắng mọi người có thể tự nấu cũng được."

Bất Vi vỗ tay một cái rõ to: "Ông chủ thật sự quá lợi hại!"


Lý Ất Dương ngồi cạnh cô không thể nói thêm điều gì, mọi hi vọng phó thác trên người Lê y sư. Lê y sư đương nhiên hiểu nên hỏi: "Ý của anh là trong lúc chế biến anh đã xử lí sạch sẽ virus và độc tố sao?"

"Virus?" Tô Đạt khó hiểu, sau đó nghĩ lại họ có lẽ chẳng biết các loài động thực vật trong Phế Khu có chứa linh khí. Loại linh khí này rất ít người thấy được, trong fan của hắn cũng chỉ có lác đác vài người còn Tô Đạt thì có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng tỉ mỉ.

"Tôi từng nghiên cứu trong cơ thể thú năng lượng có tích trữ rất nhiều vật chất lạ. Nếu ở trên cơ thể chúng thì không hề hấn gì nhưng con người ăn phải thì sẽ sinh ra nhiều tác dụng xấu. Nhẹ thì cơ quan trong cơ thể già đi nhanh chóng, tốc độ tử vong của các tế bào tăng lên, lượng tế bào mới sinh ra không đủ bù đắp; nặng thì chết ngay lập tức. Cho nên tôi vốn nghĩ đó là một loại virus lạ không có tác dụng với cơ thể thú năng lượng do cơ chế miễn dịch đặc thù."

Lê y sư phân tích tỉ mỉ, từ lời giải thích này Tô Đạt hiểu được virus trong miệng Lê y sư hẳn là linh khí trong cơ thể thú năng lượng, đây chính là vật trời ban có từ bẩm sinh nên không gây ra thương tổn với cơ thể chúng mà còn khiến cơ thể chúng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng số linh khí này rất tạp nham và hỗn độn, người thường gặp linh khí chưa được chải vuốt thì sẽ không thể hấp thu nổi; người tu luyện sẽ bị tắc nghẽn kinh mạch, Linh Hải hỗn loạn.

Đây là nguyên nhân gây nên bệnh do "virus lạ" này.

Tô Đạt đành gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã loại trừ hết virus."

Lê y sư hưng phấn như vừa uống mấy lon bò húc hỏi: "Anh làm như thế nào vậy?"

Tô Đạt im lặng một chút, cho mấy miếng mỡ vào nồi, thanh âm "xèo xèo" phát ra, sau đó là mùi của thịt vịt. Chả biết Tô Đạt làm cách nào mà thịt vịt lúc này không còn nặng mùi như lúc mới chặt.

- Mọi người không thể làm phương pháp này được.

Lê y sư hơi thất vọng, không tiếp tục hỏi sâu hơn. Lý Ất Dương thở dài nhẹ nhõm: "Theo ý tứ của anh thì ông chủ Tô làm món này có thể ăn sao?"

Lê y sư gật đầu: "Lần trước chúng ta ăn không có chuyện gì xảy ra, mà thức ăn lại có rất nhiều đồ bổ đối với cơ thể nên điều ông chủ Tô nói là đúng."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Lý Ất Dương đột nhiên hiểu ra vì sao Bất Vi tin tưởng Tô Đạt mù quáng đến thế, nếu là mình gặp người mạnh mẽ như Tô Đạt. Có thể làm sạch "virus", mới nghe thôi là thấy lợi hại muốn chết rồi.


Tô Đạt thấy lông Vịt Tuyết đã được mua hết nên mở phòng phát sóng trực tiếp ra. Quả nhiên thấy được mấy vị ở tu chân giới đang bàn tán xôn xao, một người nói: "Chủ bá, lông Vịt Tuyết còn không? Tôi cần nó lắm! Tôi đang bị giam trong bí cảnh, bên ngoài là một đám yêu thú chuẩn bị phá hỏng kết giới xông vào! Là đồ cứu mạng đó! Làm ơn bán cho tôi với ahuhu!"

Thấy người ta trả giá lông rất cao, cao hơn giá bán bình thường liền đặt hàng vào thương thành cho người kia. Thấy lông vịt đã được giao dịch những người khác không còn cách nào khác đành chăm chú xem phát sóng, mấy người tinh mắt thấy được thịt vịt đang nằm trong nồi chiên, thịt vịt vốn trắng nõn nà được chiên trong dầu đã chuyển sang màu vàng óng ánh đầy mê hoặc, khói trắng chậm rãi bay lên trên nồi, đủ để tưởng tượng mùi thơm bên kia dày đặc thế nào.

Có người không nhịn nổi, nhìn nồi thức ăn xoa xoa tay: "Chủ bá hôm nay có bán món này không?"

Đệ tử Huyền Môn: "Mlem mlem, tôi thấy có nhiều thịt vịt lắm, chủ bá chắc chắn ăn không hết đúng không?"

Lăng Nữ tán nhân*: "Đường đường là một người đàn ông tranh giành mấy món dưỡng nhan này không thấy xấu hổ hả?"

Đệ tử Huyền Môn không cho là đúng phản bác: "Chỉ cần được ăn đồ ngon là được! Tôi mua được sẽ theo dõi chủ bá một vạn năm luôn!!!"

Lăng Nữ tán nhân tức giận mắng: "Đợi ngươi sống được một vạn năm rồi tính!"

Thang Lâm biết Tô Đạt có thói quen cất trữ đồ ăn nên nếu có cơ hội đều cố ý bắt nhiều con mồi, chưa bao giờ thừa thãi cả. Cho dù giờ này họ ăn nhiều hơn ba miếng thịt cũng còn dư rất nhiều, nên Tô Đạt thuận tay đặt một ít vào thương thành.

Đại đa số thịt vịt đều được fan nữ mua mất, có thể thấy được vì bảo tồn nhan sắc trẻ đẹp lộng lẫy nữ giới có thể điên cuồng trả bất cứ cái giá nào.

Mặc kệ là trước khi bán hay sau khi bán xong, phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn nhốn nháo. Đệ tử Huyền Môn là tên đàn ông duy nhất mua được một miếng thịt vịt, hắn ta khiến một đám fan nữ chưa mua được tức giận ngứa răng, mọi người hận không thể xông lên lấy pháp bảo bổn mạng ra tiêu diệt hắn ta.

Đệ tử Huyền Môn: "Ù uôiiii... Thử đi nè, đánh đi, đánh đi. Há há há mấy bà cô mấy người làm sao đánh ta được chứ lew lew lew..."

Long Quân Thái Tử: "..."

*tán nhân: trong truyện bối cảnh tu tiên thường dùng để chỉ những người tu luyện tự do mà không thuộc bất cứ môn phái nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận