Toàn Giới Giải Trí Đều Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn - Ma An

Chương 10: Ngày thứ 10 chưa ly hôn


Edit: Đường Mật


Beta: Vương Vương



Ba ngày sau, tại sân bay chợ cổ phía đông.



Lương Yên đẩy kính râm trên mũi, xách theo vali hành lý kêu taxi tới khách sạn.



Cô trốn Khương Mộc chạy tới thử vai.



Tiểu tử này vừa nói đến điểm mấu chốt liền mơ mơ hồ hồ không nói nữa khiến Lương Yên tâm ngứa khó nhịn, anh càng không nói thì cô càng muốn tới. Cuối cùng dứt khoát một mình chạy đi mua vé máy bay tới thử vai.



Lương Yên không rõ cái "ăn tết" trong miệng Khương Mộc là cái gì, cô chỉ biết rằng bản thân hiện tại thật sự cần cơ hội này, bỏ qua lần thử vai này không biết chờ tới khi nào mới có bộ phim tiếp theo.



Lương Yên ngồi trên xe taxi, ngắm nhìn đường phố bên ngoài qua cửa sổ xe, màn hình lớn đang phát đoạn Lục Lâm Thành quảng cáo hãng đồng hồ xa xỉ. Nam nhân trên quảng cáo mặt mày lãnh đạm, nghiêm nghị, giống như chiếc đồng hồ lạnh băng trên cổ tay anh.



Cô cong môi cười nhạt một tiếng lại không khỏi nhớ tới buổi tối hôm đó ở thành phố B trải nghiệm việc làm búp bê bơm hơi, hừ một tiếng.



Trước mặt công chúng thì hình tượng thật tốt, luôn là tây trang giày da, cả người đều tản ra khí chất lạnh lùng cấm dục vậy mà khi lên giường thì cũng chỉ là một nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường, lăn lộn suốt một đêm hại cô cả người nhức mỏi.



Kết quả thì sao, ngày hôm sau liền trở mặt không nhận quen biết cô.



Tôi hiện tại mới là người không thân với anh, người bị mất trí nhớ này một chút cũng không quen anh! Lương Yên hầm hừ mà nhìn quảng cáo của Lục Lâm Thành.



**



Thời gian thử vai đã định trước là buổi chiều ngày hôm sau. Lương Yên đã sớm đi tới địa điểm đã hẹn lại không nghĩ rằng vừa đến nơi đã có người đến sớm hơn cả cô. Phòng chờ bên ngoài đều là nữ diễn viên tới thử vai, liếc mắt một cái liền thấy được mỗi người đều trang điểm vô cùng tỉ mỉ.




Lương Yên khẽ cười nhìn mấy diễn viên thử vai khác sau đó liền đi tìm cái ghế ngồi xuống.



Mấy người nhìn thấy Lương Yên lại đây, trước tiên đều nhìn chằm chằm cô vài giây, hơi cúi đầu che giấu biểu tình kinh ngạc trên mặt, thì thầm nói nhỏ.



"Đây không phải là Lương Yên sao?"



"Không thể nào, sao cô ấy lại đến đây thử vai? Còn là thử vai nữ hai."



"Không thử nữ hai còn có thể thử vai nữ chính sao? Tài nguyên Lục Lâm Thành tốt như vậy nhưng lại không cho cô ấy thơm lây, không biết đã bao lâu rồi cô ấy không có phim mới để quay."



"Gả cho Lục Lâm Thành rốt cuộc có ích lợi gì cơ chứ, giờ lại tới tranh nhân vật với chúng ta, trời ơi."



"Hai ngày trước cô có thấy cái 《 Dũng cảm giả khiêu chiến 》không? Cô ấy cùng Nghiêm Chuẩn thật sự làm tôi cười đến đau cả bụng ha ha ha."



Lương Yên loáng thoáng nghe được vài câu, ho nhẹ một tiếng.



Mấy người lập tức yên lặng không nói nữa, vừa vặn lúc này có trợ lý cầm danh sách tới, lần lượt kêu tên từng người vào thử vai.



Lương Yên là người thứ ba bị gọi vào, lúc trợ lý kêu đến tên cô rõ ràng là vô cùng sửng sốt, ngẩng mặt lên nhìn thấy thật sự là Lương Yên, kinh ngạc không nói nên lời, không thể tin được rằng cô sẽ xuất hiện ở nơi này.



Lương Yên điền xong bảng thông tin liền đi vào. Phụ trách thử vai hôm nay là nhà làm phim Chu Chí Sóng, 50 tuổi, dáng người dầu mỡ mập mạp.



Chu Chí Sóng cúi đầu chơi di động, cũng không biết đang cười cái gì mà trên mặt lộ từng ngấn thịt mỡ san sát nhau, thân hình rất lớn. Lương Yên mới đẩy cửa bước vào mà hắn cũng không nhìn đến một cái, cô đứng ở giữa có chút xấu hổ vì thế nắm nắm ngón tay cho đỡ căng thẳng, nói: "Xin chào."



Chu Chí Sóng đột nhiên bị quấy rầy, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, chuẩn bị làm cho người này trực tiếp không cần thử vai nữa. Không ngờ vừa nhìn thấy Lương Yên thì trợn to mắt: "Lương Yên?"



Lương Yên vén mấy sợi tóc dài vừa rơi xuống lên tai, cười gượng hai tiếng: "Đúng vậy, tôi tới thử vai nữ hai."




Chu Chí Sóng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lương Yên còn đến tham gia thử vai lần nữa, lập tức buông điện thoại, xoa xoa tay, từ từ đánh giá Lương Yên ở đối diện, một thân đồ đen đơn giản, dáng người lại mảnh khảnh.



Cho dù hắn đã thấy qua nhiều nữ diễn viên nhưng Lương Yên là người đẹp nhất trong số các nữ diễn viên mà Chu Chí Sóng đã gặp qua.



Hắn sờ sờ cằm, thu lại ánh nhìn thèm thuồng, tự nhắc mình rằng đây là người phụ nữ của Lục Lâm Thành.



Chu Chí Sóng đột nhiên đứng lên, kéo ghế dựa bên cạnh ra, nói với Lương Yên: "Tới đây ngồi đi, cô còn đến thử vai cái gì nữa, trực tiếp lên tiếng kêu gọi không phải được rồi sao."



Lương Yên có chút thụ sủng nhược kinh, lắc đầu: "Không không nhà sản xuất, tôi là tới thử vai, cạnh tranh công bằng." Cô thấy Chu Chí Sóng rất hòa khí, không giống người cùng cô ăn tết, cũng không biết vì cái gì mà Khương Mộc không xem trọng còn cấm cô tới.



Chu Chí Sóng nói: "Nào nào, tôi còn chờ một ngày nào đó cô đồng ý mời Lục Lâm Thành đến cho tôi đấy."



Lương Yên nghe thấy Lục Lâm Thành được nhắc tới, sửng sốt một chút sau đó liền miễn cưỡng cười: "Anh ấy...bận."



Chu Chí Sóng quan sát thấy phản ứng xấu hổ của Lương Yên khi nhắc tới Lục Lâm Thành, đáy lòng cười nhạt.



Hắn đã thấy nhiều người như vậy rồi, tưởng chừng như một bước lên trời biến thành phượng hoàng nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn với con người, leo càng cao, ngã càng đau.



Nhiều người trong giới đồn rằng Lục Lâm Thành đang đợi thời cơ để ném rớt Lương Yên, làm cô thanh tỉnh lại sau một giấc mộng lớn.



Khách sáo cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, Chu Chí Sóng sống hơn nửa đời người đã sớm thành tinh, biết nữ nhân trước mặt cho dù có thân phận là vợ của Lục Lâm Thành nhưng thật ra nửa điểm hậu trường cũng không có, vậy mà lại còn muốn ở trước mặt hắn diễn.



Nói trắng ra, không có ai chống lưng thì phải chịu cảnh bị người khác khi dễ.



Lương Yên cắn cắn môi: "Nhà sản xuất Chu, có thể bắt đầu thử vai được chưa?"



Chu Chí Sóng ngoài miệng vẫn khách sao nhưng đáy mắt lại lóe sáng: "Không vội không vội, đêm nay tôi tụ hội với mấy người bạn, cô cũng đi cùng đi."




"Đến lúc đó lại cùng nhau thảo luận vai diễn này." Hắn mở miệng trước, không để cho Lương Yên cự tuyệt.



**



Màu Đỏ là quán bar đắt nhất chợ cổ phía đông vì khu điện ảnh lớn nhất cả nước nằm ở chợ cổ phía đông. Cũng bởi vậy mà quán bar Màu Đỏ có thể dễ dàng nhìn thấy minh tinh xuất hiện ở đây, phục vụ quán bar thuận miệng cũng có thể nói ra minh tinh nào thích uống rượu nào.



Ngay cả đến việc nhìn thấy nam minh tinh đang nổi ôm mấy cô gái quần áo hở hang cũng không nháy mắt một cái, không biết là vì đã thấy nhiều rồi hay là vì lo giữ công việc.



Lương yên ngồi co quắp trên sô pha, bên cạnh Chu Chí Sóng là "mấy người bạn" mà hắn nói, thực chất là mấy cô gái trẻ tuổi cô đã gặp lúc thử vai hồi chiều, cùng với phó đạo diễn đoàn phim.



Lương Yên yên lặng nhìn trên bàn trà bày một đống chai bia đã khui. Có lẽ cô không nên tới nhưng nếu không tới, Chu Chí Sóng sẽ dập tắt mọi hi vọng của cô. Cô không thể đắc tội hắn, đành đâm lao thì phải theo lao.



Giá tiền của quán bar Màu Đỏ còn cao hơn cả mấy quán bar ở thành phố B, mấy vạn nói tiêu là tiêu, vô cùng dễ dàng. Ba năm trước đây, tuyến mười tám như cô căn bản không tới nổi nơi này, đêm nay xem như là lần đầu tiên tới.



Lương Yên cắn môi, nhìn chằm chằm ly rượu, đột nhiên cảm thấy mình như đứng trên đống lửa.



Chu Chí Sóng cầm một chai rượu rót vào ly trong tay Lương Yên, không biết là vô tình hay cố ý mà đúng phải tay cô: "Tới, Tiểu Yên, chúng ta làm một ly trước."



Lương Yên né tránh, cầm ly rượu nhưng không uống, do dự mở miệng: "Nhà sản xuất Chu, không phải chúng ta tới nói chuyện thử vai sao?"



Chu Chí Sóng cười ha hả: "Cô gấp cái gì, uống đã rồi lại bàn, tới, cạn!"



Mấy cô gái bên cạnh Lương Yên cầm lấy ly rượu trên bàn uống, ríu rít lăn thành một đoàn ở trên sô pha, quần áo hỗn độn.



Lương Yên không có biện pháp né tránh, đành căng da đầu, ngửa đầu uống một lý. Cũng may vì quán bar kích thích khách tới tiêu tiền nên dung lượng mỗi chai đều rất ít. Cô đánh giá chai rượu trước mặt mình, có lẽ không đến mức uống say.



Chu Chí Sóng gắt gao nhìn chằm chằm cái cổ trắng tuyết của Lương Yên, lại thêm một tầng thân phận "người phụ nữ của Lục lâm Thành" làm cho cô càng mê người hơn hai năm trước.



Cũng kích thích hơn.



**




Phòng VIP quán bar Màu Đỏ.



"Lâm Thành, vừa tới đã đi à? Lại ngồi một lát đi." Lộ Đan đang ngồi sô pha, nhìn thấy Lục Lâm Thành định đi liền đứng dậy, trên bàn trà còn thừa hơn phân nửa bánh sinh nhật.



Lục Lâm Thành xoay người nhìn Lộ Đan, lắc đầu: "Ngày mai còn có lịch trình."



"À, được rồi." Lộ Đan nở một nụ cười buồn: "Đi đường cẩn thận, đừng để bị chụp."



"Ừm." Lục Lâm Thành gật đầu, ra khỏi phòng.



Có người tiến tới bên cạnh Lộ Đan: "Đan tỷ, tiếp tục cắt bánh kem đi."



"Chúc Đan tỷ sinh nhật vui vẻ! Phim mới quay thành công!"



Lục Lâm Thành ra khỏi phòng liền đội mũ áo hoodie lên.



Lộ Đan là bạn thân trong giới của Lục Lâm Thành, lớn hơn anh hai tuổi. Năm đó Lục Lâm Thành mới xuất đạo có cùng cô hợp tác trong một bộ phim. Lộ Đan mấy năm nay phát triển cũng không tồi, đường đường chính chính tiến lên. Tuy fans không nhiều lắm nhưng nhân duyên với người qua đường lại rất tốt, đại ngôn quảng cáo cũng không thiếu.



Hôm nay là sinh nhật Lộ Đan, ban ngày đoàn phim đã chúc mừng một lần, buổi tối lại tổ chức tiếp ở quán bar Màu Đỏ. Buổi chiều Lục Lâm Thành kết thúc công việc xong cũng cố ý tới chúc mừng.



Lục Lâm THành đứng ở cửa lớn quán bar, tránh thoát mấy người say không biết trời trăng mây đất gì nữa, lúc rẽ vào một hướng khác liền thuận tiện nhìn thoáng qua bên trong ghế dài.



...................



Lương Yên say đến choáng voáng, đột nhiên cảm giác có ai đó xách cổ cô lên.



Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên ở quán bar say đến mức mặt đỏ bừng, giận sôi máu.



"Lại làm chuyện ngu xuẩn, cô muốn tái phạm lần nữa sao?"




#Đường Mật
P/s: anh nam chính rốt cuộc cũng ghen rồi a~~~~~~~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận