Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy FULL


Tuần thứ hai, Nhiếp Thiên Thu cùng đoàn phim đến Quảng Thành quay ngoại cảnh.

Chờ đến giờ nghỉ sau khi quay xong một cảnh phim, cậu liền phát hiện không biết Hạ Tinh Hàng đến đoàn làm phim từ lúc nào.
Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc một chút: “Sao cậu cũng ở đây?”
Hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng của đạo diễn cùng nhân viên công tác đều vô cùng lấy lòng hắn.
Hạ Tinh Hàng cười nói: “Tinh Trần tài trợ các toàn bộ trang sức cùng trang phục cho bộ phim này của anh.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ trang phục trên người mình từ đầu đến chân một lượt, rõ ràng cảm xúc đã tăng lên không chỉ hai cấp bậc: “Tôi còn đang bất ngờ tại sao đoàn phim bỗng nhiên giàu đến mức này chứ.”
Hạ Tinh Hàng nói: “Dù sao thì hiện tại thầy cũng là người đại diện của Tinh Trần mà, chút tài trợ này cũng nên làm.”
Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chỉ bởi vì như vậy sao?”
Hạ Tinh Hàng lời lẽ chính đáng: “Đương nhiên không phải.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hạ Tinh Hàng nói: “Chủ yếu vẫn là vì muốn tìm một lý do để đến gần anh.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn trang bị của đoàn làm phim như được đổi từ súng bắn chim thành pháo xịn, không khỏi cảm khái: “Theo đuổi thần tượng thật đúng là vô cùng tốn kém mà.”
Hạ Tinh Hàng khiêm tốn nói: “Còn may là em đủ sức để theo đuổi được.”
Nhiếp Thiên Thu lắc đầu: “Dựa vào phương pháp theo đuổi này của cậu, ít nhất cậu còn rất tinh mắt.”
Hai người đang nói chuyện, nữ chính Hàn Tra đã đi tới, e thẹn mà nói với Nhiếp Thiên Thu: “Thầy Nhiếp ơi, màn tiếp theo là cảnh hôn, anh xem chúng ta có cần phải tìm cảm giác trước hay không?”
Nhiếp Thiên Thu còn chưa nói gì, Hạ Tinh Hàng đã lạnh lùng mở miệng trước: “Cảnh hôn thì tìm cảm giác trước kiểu gì? Chẳng lẽ còn muốn hôn thử một chút sao?”
Hàn Tra không nghĩ tới có người xen vào việc người khác, mày liễu nhướn lên.

Cô đang muốn tức giận, kết quả lúc quay đầu liền phát hiện hóa ra là ba ba tài trợ cho bộ phim này, tức khắc xịt xuống, yếu ớt nói, “Không phải, không phải là ý tứ kia.”
Không hiểu sao Hạ Tinh Hàng lại có chút không vừa mắt với cô gái trước mặt này, vì vậy cũng bắt đầu bắt bẻ với cốt truyện, “Đối tượng chủ yếu mà bộ phim này nhắm tới không phải là học sinh trung học sao? Vì cái gì còn muốn diễn cảnh hôn môi chứ, ảnh hưởng không tốt.”
Hàn Tra cảm thấy nhà tài trợ này quả thực không thể hiểu được.

Những nhà tài trợ khác đều hận bộ phim không thể có thể có thêm nhiều hình ảnh kích thích để tăng lượt rating, làm gì có ai lại ngại cảnh hôn môn quá nhiều chứ.
Nhiếp Thiên Thu cũng cảm thấy hành vi của Hạ Tinh Hàng có chút ấu trĩ, cậu buồn cười mà trêu chọc: “Không phải cậu là nhà tài trợ sao? Nếu không thì lấy uy nghiêm của ba ba ra, đi tìm đạo diễn yêu cầu sửa đi.”
Ánh mắt Hạ Tinh Hàng sáng lên: “Có đạo lý.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Cậu đừng xằng bậy.”
Cuối cùng Hạ Tinh Hàng không thật sự đi tìm đạo diễn yêu cầu sửa kịch bản, nhưng nữ chính không hiểu sao lại cảm giác được một cỗ áp lực vô cùng mạnh mẽ, thời điểm diễn cảnh hôn đều NG mấy lần.
Hạ Tinh Hàng quả thực sắp tức giận đến nổ tung: Nữ chính này là muốn chiếm tiện nghi đúng không!

Thật vất vả mới diễn xong cảnh này, ngay cả đạo diễn cũng không nhịn được mà dùng vẻ mặt ái muội trêu chọc: “Hàn Tra, không phải là cô cố ý đấy chứ?”
Hàn Tra sợ tới mức giống như chim cút: “Không đúng không đúng, em thề, tuyệt đối không phải.”
Hạ Tinh Hàng lạnh lùng mà nhìn cô một cái, cầm bình nước đưa cho Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, súc miệng một chút.”
Nhiếp Thiên Thu không hiểu mà nhận lấy bình nước, Hạ Tinh Hàng lập tức lại đưa khăn giấy qua: “Lau môi đi.”
Nhiếp Thiên Thu nghi ngờ nhìn hắn, liền cảm thấy đối phương đầy vẻ ghét bỏ: “Nữ diễn viên kia đánh son môi quá dày, nhan sắc còn khó coi như vậy.”
Hàn Tra vốn còn định qua đây tiếp tục thảo luận về kịch bản với Nhiếp Thiên Thu trực tiếp quay đầu chạy.

Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Nhiếp Thiên Thu cạn lời là nhìn hắn: “Chúng tôi chỉ làm bộ thôi, không thực sự hôn.”
Hạ Tinh Hàng mặt không đổi sắc: “Nữ diễn viên kia đến gần như vậy, ai biết có cọ đến không.”
Tuy rằng không biết Hạ Tinh Hàng đang làm cái quỷ gì, nhưng mà Nhiếp Thiên Thu chỉ có thể nghĩ là hắn có ý tốt, thật sự cầm khăn giấy xoa xoa môi.
Hạ Tinh Hàng vẫn cảm thấy trong lòng thực không thoải mái, nói: “Thầy ơi, anh có nghĩ đến chuyện không quay phim thần tượng nữa, quay những thể loại khác không?”
Nhiếp Thiên Thu thật ra lại không để bụng: “Phim thần tượng đơn giản, hơn nữa dễ dàng hút fans, vì cái gì mà muốn quay loại khác?”
Hạ Tinh Hàng: “Anh không muốn đóng phim điện ảnh sao?”
Nhiếp Thiên Thu nhún nhún vai: “Đóng phim điện ảnh quá mệt mỏi, hơn nữa dựa vào trình độ trong nước bây giờ, thực dễ dàng tốn công vô ích, cực cực khổ khổ chụp một bộ điện ảnh, lại không thể bảo đảm phòng bán vé, còn không thể bảo đảm danh tiếng.

Hơn nữa đóng phim điện ảnh tuy rằng nghe có vẻ cao cấp, nhưng một khi qua màn ảnh lớn, vì bảo trì giá trị con người, rất dễ không thể quay về màn ảnh nhỏ được nữa, sau đó tài nguyên sẽ không theo kịp, nhân khí tuyệt đối sẽ rớt không ngừng.

Nói thật, muốn nhiệt độ cùng quốc dân độ, đóng phim điện ảnh còn không bằng quay phim truyền hình.”
Tuy rằng thoạt nhìn Nhiếp Thiên Thu vô cùng tùy ý, nhưng Hạ Tinh Hàng lại ngoài ý muốn cảm thấy anh ấy đặt mục tiêu cho chính bản thân mình vô cùng rõ ràng.

Điều anh ấy muốn từ trước đến nay chính là làm minh tinh hot nhất giới giải trí này, có được nhiều fans cùng nhiệt độ nhất.

Buổi tối, sau khi quay xong các cảnh hôm nay, bọn họ quay về khách sạn gặp Hạ Thù.

Vừa đẩy cửa bước vào phòng liền nhìn thấy Hạ Thù đã đổi sang quần áo đi đêm đang đợi hai người.
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Nhiếp Thiên Thu cạn lời: “Tạo hình này của ngài là sao chứ?”
Hạ Thù khoa tay múa chân một chút với quần áo trên người: “Trang bị chuyên nghiệp, quần áo đi đêm chuyên dùng cho cao thủ võ lâm.”

Hắn vô cùng dào dạt đắc ý: “Cái này là do tổ sư gia của chúng tôi truyền xuống, bản giới hạn dành cho bang chủ.”
Nhiếp Thiên Thu phun tào: “Anh trai, tổ sư gia của mấy người ít nhất cũng là người triều Thanh đúng không?”
Hạ Thù khó hiểu nói: “Đúng vậy, thì thế nào?”
Nhiếp Thiên Thu chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Năm ấy đến tối trời đã tối đen, mặc quần áo đi đêm đương nhiên có tác dụng.

Nhưng mà bây giờ đã khác xưa rồi, ngài nhìn xem, bên ngoài đèn điện sáng trưng, ngài mặc quần áo này ra ngoài, muốn nổi bao nhiêu thì nổi bấy nhiêu, lại còn vô cùng khả nghi.

Phỏng chừng còn chưa đến được viện dưỡng lão đã bị đưa đến đồn công an rồi.”
Hạ Thù: “…… Tổ sư gia làm việc đúng là không đoán trước được tương lai.”
Hắn bình tĩnh mà đổi về quần áo bình thường, Nhiếp Thiên Thu lại lấy một cái kính râm cùng một cái khẩu trang đưa cho hắn: “Đây mới trang bị dùng để đi đêm của người hiện đại.”
Hạ Thù: “…… A.”
Hắn đeo khẩu trang cùng kính râm lên, chuẩn bị cùng Nhiếp Thiên Thu đi ra khỏi cửa liền bị cậu kéo lại: “Ngài có biết khinh công không?”
Hạ Thù dừng một chút: “Biết.”
Nhiếp Thiên Thu lại chỉ chỉ về phía cửa sổ: “Chúng ta đi bằng đường này đi.”
Hạ Thù: “Tôi cảm thấy đi thang máy rất tốt, tiết kiệm chút thể lực cũng tốt mà?”
Nhiếp Thiên Thu khoanh tay trước ngực: “Người hành động với ngài chính là minh tinh đang hot đấy, cửa khách sạn không biết có bao nhiêu paparazzi đang mai phục đâu.”
Hạ Tinh Hàng ở một bên sốt ruột nói: “Còn em thì sao? Em làm sao bây giờ?”
Nhiếp Thiên Thu dứt khoát lưu loát: “Cậu ở nhà.”
Hạ Tinh Hàng: “…… Thầy ơi, em lo cho anh, không đi cùng sẽ không yên tâm được.”
Hạ Thù chua xót: “Anh mới là người quen biết cậu lâu hơn đúng không?”
Hạ Tinh Hàng lạnh nhạt mà nhìn hắn một cái: “Thuận buồm xuôi gió.”
Hạ Thù: “……”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bả vai Hạ Tinh Hàng: “Cậu đã xem phim truyền hình rồi nhỉ, người không biết võ công nhất định muốn đi cùng cao thủ, kết quả không chỉ không giúp ích được gì, lại còn kéo chân sau.”
Hạ Tinh Hàng suy sụp ngồi xuống, phiền muộn mà nói: “Em biết mà, trừ bỏ có tiền ra, em chỉ có hai bàn tay trắng.”
Hạ Thù lại chua xót: “Tôi cũng muốn sống cuộc sống như vậy.”
Cuối cùng Nhiếp Thiên Thu nói: “Cũng không phải hoàn toàn vô dụng, cậu cứ yên tâm chờ ở khách sạn đi, nếu như không thấy bọn tôi về thì còn có thể báo nguy…”
Nhiếp Thiên Thu nói đến đây liền tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “A, như vậy thì hình như cũng khá là vô dụng.”
Hạ Tinh Hàng:…… Ăn ngay nói thật, là trí mạng nhất.

Nhiếp Thiên Thu nói xong, cùng Hạ Thù đến bên cửa sổ.
Hạ Thù nhìn cậu: “Cậu thật sự có được không?”
Nhiếp Thiên Thu: “Lời này nên là tôi hỏi ngài mới đúng?”
Nói xong cậu nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ trực tiếp nhảy xuống.
“Thầy ơi!!” Hạ Tinh Hàng chỉ mới ngây người một lúc mà Nhiếp Thiên Thu đã trực tiếp nhảy lầu (?), phải biết rằng phòng của bọn họ đang ở tầng mười tám đó.
Hạ Tinh Hàng vội vàng chạy vội tới bên cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn liền thấy ở trong bóng đêm, thấp thoáng dưới ánh đèn nê ông, một thân ảnh mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm nhẹ vào bức tường bên ngoài khách sạn, nhẹ nhàng lên xuống mấy lần, nhanh chóng hòa vào màn đêm.
“Oa, khinh công của cậu ta thực sự không tồi.” Hạ Thù nhịn không được tán thưởng một tiếng, “Anh cũng đi đây.” Dứt lời, hắn cũng nhảy theo, thả người xuống hòa vào bóng đêm.
……
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù cùng nhau tiếp đất, Nhiếp Thiên Thu quay đầu nói với hắn: “Đi theo tôi.”
Hạ Thù: “Khinh công qua đó?”
Nhiếp Thiên Thu: “Vậy thì mệt chết, gọi taxi đi.”
Hạ Thù: “…… A.”
Vì tránh tai mắt của người khác, hai người cũng không để cho tài xế taxi trực tiếp đưa bọn họ đến viện dưỡng lão của Thanh Long Bang mà xuống xe ở cách viện dưỡng lão một đoạn.
Nhiếp Thiên Thu lên tiếng: “Bây giờ đã đến lúc dùng khinh công.”
Hạ Thù không có ý kiến gì.

Hai người một đường bay nhanh, tốc độ lại không chậm hơn đi xe một chút nào, nhanh chóng đến vành đai xanh quanh viện dưỡng lão.
Hạ Thù vô cùng tán thưởng với Nhiếp Thiên Thu: “Không hổ là cao thủ đánh bại Phó Hội, thế mà lại có thể cùng với tôi được.”
Nhiếp Thiên Thu nhàn nhạt nói: “Ngài đang thở dốc.”
Hô hấp của Hạ Thù có chút không đều, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh: “Cái này còn không phải là do thời gian có chút gấp sao.”
Hắn nói xong lại cảm thấy có chút không thích hợp: “Sao cậu lại không thở dốc?”
Nhiếp Thiên Thu: “Bởi vì không cần.”
Hạ Thù:?
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nghi ngờ liền nghe có tiếng người đi lại, hai người nhanh chóng ẩn sau tán cây, chờ những người đó đi qua mới nhảy xuống dưới.
“Hiện tại vào thôi.” Nhiếp Ngàn Thu làm một thủ thế với Hạ Thù, hai người thu lại hơi thở, bước chân nhẹ nhàng mà hướng về phía viện dưỡng lão, hành động vô thanh vô thức, động tác nhanh chóng xẹt qua những tán cây, không người nào có thể phát hiện.
Hai người đột nhập vào viện dưỡng lão như là vào chỗ không người, nhanh nhẹn tránh đi mấy nhân viên ở đó, tìm kiếm khắp viện dưỡng lão một vòng, nhưng mà chỗ này chỉ là nơi nghỉ ngơi bình thường, không có gì đặc biệt.

Hai người trao đổi ánh mắt, quyết định không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hướng về phía tòa nhà hướng tây bắc.
Càng đến gần tòa nhà phía tây bắc, bọn họ càng rõ ràng cảm giác được chỗ này hoàn toàn khác những nơi khác, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, bốn phía đều có bảo vệ rõ ràng đã được huấn luyện qua đứng canh gác.
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ: Cũng chả làm được cái mịa gì.
Hai người giống như một bóng ma, yên lặng không có tiếng động tránh đi tai mắt những người đó, trực tiếp đi vào tòa nhà.
Hạ Thù thấp giọng cười: “Bây giờ Thanh Long Bang quá ỷ vào vũ khí hiện đại, truyền thừa võ công đều sắp đứt đoạn rồi, những đệ tử bây giờ đều là phế vật.”
Nhiếp Thiên Thu không tỏ ý kiến, chỉ cẩn thận mà ẩn thân vào trong góc tối, nói: “Nhưng trình độ kỹ thuật của bọn họ thật sự không tồi.”
Cậu dùng ánh mắt ý bảo nhìn vị trí trần nhà một chút, Hạ Thù thuận thế nhìn lại, thấy trong tòa nhà này thế mà lại có máy theo dõi.
Hạ Thù: “Mẹ nó!”

Tuy rằng bọn họ có thể dễ dàng phá hỏng những máy theo dõi này, nhưng mà nếu làm như vậy thì Thanh Long Bang sẽ nhanh chóng phát hiện ra điều khác thường.
Hắn có chút cạn lời: “Cái này làm sao bây giờ?”
Lại thấy Nhiếp Thiên Thu vẫn bình tĩnh như cũ: “Đừng lo lắng, tôi rất có kinh nghiệm chống theo dõi, ngài cứ theo tôi là được.”
Hạ Thù không khỏi thán phục: “Làm minh tinh thật là không đơn giản nha, yêu cầu nhiều kỹ năng như vậy.”
Nhiếp Thiên Thu: “Ha hả, minh tinh đang hot mới cần thôi.”
Có kỹ thuật của Nhiếp Thiên Thu, hai người quả nhiên thực thuận lợi mà tránh đi các mấy theo dõi ở các nơi, một đường dẫm lên các góc chết của máy theo dõi mà tra xét căn nhà này một cách kĩ càng.

Nhưng mà sau khi đi hết một vòng lại khiến cho bọn họ hoàn toàn thất vọng.

Căn nhà này cũng giống như viện dưỡng lão, không tìm được chỗ nào khác thường.
Thấy ánh mặt trời bắt đầu xuất hiện, Hạ Thù nhíu mày: “Có lẽ viện dưỡng lão này thật sự không có vấn đề gì sao?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Có chứ, ngài không phát hiện sao? Tòa nhà này trang trí giống như những chỗ khác, nhưng lại không có người.”
Hạ Thù ngẫm lại cũng thấy đúng: “Đúng là có điều kỳ quái, không có người ở mà tại sao lại cần nhiều người canh gác như vậy?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn những căn phòng không có chỗ nào là không có máy theo dõi kia: “Vậy chỉ có thể nói, chúng ta còn chưa tra được nơi chính xác.”
Hạ Thù có chút khó hiểu, Nhiếp Thiên Thu thấp giọng nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta có thể thử xem liệu có người nào ra vào đây không.”
Hạ Thù nghe vậy bừng tỉnh: “Đúng vậy, nếu có người tiến vào, chúng ta liền có thể xem hắn ta vào đây làm cái gì.”
Hai người ngưng thần nín thở, đợi một lúc ở góc tối chỗ cầu thang tầng một.

Quả nhiên không lâu sau liền nghe được tiếng người bước vào tòa nhà này, lại còn hướng về phía bọn họ đang ẩn thân.
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù cũng không khẩn trương, dựa vào năng lực của đệ tử Thanh Long Bang, bọn họ chỉ cần tùy tiện ra chút sức lực là có thể khống chế được, khả năng bị phát hiện cực kỳ thấp.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, hai người không hề chần chờ, thả người nhảy lên góc tối sát trần nhà, hai tay căng ra để ở hai bên mặt tường, vững vàng mà trốn giữa không trung.
Hành động này khiến không khí khẽ dao động một chút, bình thường sẽ không bị phát hiện.

Nhưng bỗng nhiên nghe thấy người đến quát khẽ một tiếng, “Là ai?” Sau đó lấy tốc độ cực nhanh lao vào bên trong.
Ba người trong bóng tối lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạm mặt nhau, thị lực của người tập võ rất tốt, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù đều mang khẩu trang, nhưng đối phương lại không có.
Hạ Thù: “Phó Hội!!!!!”
Hắn bất chấp tất cả, trực tiếp nhảy xuống, tay phải giơ ra chặt chẽ khóa trụ lại cổ của Phó Hội từ sau lưng, một tay khá điên cuồng đấm vào đầu Phó Hội.
“Thằng nhóc to xác nhà ngươi.

Bất hiếu bất hiếu bất hiếu……”
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hội: QAQ đau
~ Hết chương 27~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận