Tất cả mọi người không ngờ tới, người chịu tổn thương nặng nề nhất trong lần phát sóng trực tiếp lần này, chính là lập trình viên của Pineapple Live.
Bởi vì số lượng người cùng nhau vào phòng phát sóng trực tiếp quá nhiều, hơn nữa ban đầu trong phòng cũng đã gần đạt đến số lượng người theo dõi nhiều nhất, hệ thống của Pineapple Live trực tiếp báo hỏng.
Người xem tức giận không ngừng gọi đến số điện thoại chăm sóc khách hàng của Pineapple Live, mắng lập trình viên của công ty bọn họ máu chó đầu mặt, giống như bọn họ chính là người có tội, thiếu chút nữa đã đội nồi hủy diệt thế giới rồi.
Cũng may Pineapple Live biết Nhiếp Thiên Thu muốn phát sóng trực tiếp nên đã có sự chuẩn bị từ trước, để cho một đám lập trình viên tăng ca đợi ở công ty chờ sẵn, cuối cùng cũng ngăn được cơn sóng dữ, không bị rớt dây xích tại thời điểm mấu chốt.
Khán giả vừa lo lắng vô cùng vừa F5 lại, cuối cùng hình ảnh cũng khôi phục bình thường, nhưng mà hình ảnh sau đó khiến cho tất cả mọi người đang quan sát đều chấn động không nhỏ, toàn thân lạnh lẽo.
Không biết có bao nhiêu người theo bản năng mà tắt màn di động của mình, không dám nhìn thẳng vào.
Nếu trên thế giới thật sự tồn tại đại ngục, như vậy hiện tại cái địa ngục này đang hiện ra trước mắt mấy ngàn vạn người xem.
Màn ảnh phát sóng trực tiếp hướng về căn phòng quan tài toàn xi măng màu xám to lớn kia, Nhiếp Thiên Thu không có xuất hiện trong màn ảnh, chỉ có âm thanh của cậu, tường thuật lại chuyện ở nơi này: “Đáp án của vấn đề tôi vẫn luôn bối rối suốt bao nhiêu năm đang ở chỗ này.
Mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng sẽ có người đến đây đem bọn họ nâng lên xe, sau đó kéo đến nơi có dòng người qua lại dày đặc, thả bọn họ xuống giống như một món hàng triển lãm, cứ để mặc như vậy suốt một ngày…”
“Chẳng sợ lực lượng nhỏ bé, chúng ta cũng hy vọng bằng vào sự nỗ lực của bản thân, khiến cho thế giới này ngày càng tốt hơn, để cho những người gặp phải chuyện bất hạnh có cuộc sống tốt hơn.
Thế nhưng lại có người, vì để lừa gạt một chút tâm đồng tình ít ỏi này đã tàn nhẫn mà chế tạo ra những bất hạnh đó…”
Trong màn ảnh, những khuôn mặt khủng bố dữ tợn đó chậm rãi xoay lại đây, chết lặng, nghi hoặc, không chút dao động nào.
Bọn họ dường như đã chấp nhận vận mệnh của mình, thậm chí còn đoán được kết cục của bản thân, mặc kệ nhìn thấy cái gì, gặp được cái gì cũng đều không thể khiến cho bọn họ có bất kỳ dao động nào.
Màn ảnh tiếp tục chuyển động, đột nhiên ngừng lại một chút ở một người trong đám người đó, sau đó lại rời đi.
Nhưng mà những người hôm qua vẫn còn mắng Nhiếp Thiên Thu cả ngày đã vô cùng quen thuộc với gương mặt kia, dù cho ánh đèn lờ mờ, hình ảnh cũng không quá rõ ràng, bọn họ cũng có thể nhận ra được.
Người kia, đúng là người ăn xin đã lên án Nhiếp Thiên Thu trong video phỏng vấn hôm nọ.
Lúc này ông ta cũng nằm trong những người đó, “cháu trai” hôm trước còn khóc lóc lên án Nhiếp Thiên Thu trong phỏng vấn kia đã không thấy bóng dáng.
Phần bình luận đều hướng về phía Nhiếp Thiên Thu xin lỗi cùng cầu xin sự tha thứ:
【 Thực xin lỗi, Thu Thu, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi……】
【 Nhiếp Thiên Thu, về sau mặc kệ người khác bôi xấu cậu thế nào, ông đây đều tin cậu!】
【 Thực xin lỗi, bị người xấu lừa dối lợi dụng, xin anh hãy tha thứ cho em 】
【 Tui xin lỗi vì những lời đã nói ở trên weibo, thực xin lỗi 】
【 Em biết mà, anh sẽ không làm chuyện xấu, anh vẫn luôn là người đáng để cho em yêu 】
【 Nhiếp Thiên Thu, em yêu anh cả đời! 】
……
Cuối cùng, màn ảnh lại chuyển tới gương mặt của Nhiếp Thiên Thu.
Cậu đã không còn thần thái thoải mái tùy ý như ngày thường, đôi mắt hơi đỏ lên, lại miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gian nan: “Đáp án mọi người muốn biết, tôi đã nói cho mọi người.
Tôi hi vọng tất cả những người đang xem, cũng có thể lợi dụng lực lượng của các bạn, đưa cho những người này một đáp án.’
Cậu vừa dứt lời, từ lối vào tầng ngầm truyền đến một âm thanh ồn ào.
Ngay sau đó, từng bóng người cao to nhảy xuống từ cửa vào đen ngòm kia.
Những người đó thống nhất mặc quần áo đồng phục của viện dưỡng lão, trên tay còn cầm côn bổng đao súng.
Nhiếp Thiên Thu phản ứng cực nhanh, cậu nắm lấy tay Hạ Thụ xoay điện thoại, màn ảnh nhắm ngay những người đang nhảy xuống đó, lớn tiếng, “Những người này chính là người xấu đã khống chế Cái Bang Quảng Thành, các bạn đang xem hãy nhớ kỹ mặt họ, đừng để thoát bất kỳ tên nào.”
Những người nhảy xuống: “……”
Trong đó có một người có lẽ là người đứng đầu quát: “Còn đơ người cái gì, nhanh chóng che mặt lại!”
Những người đó quả thực luống cuống tay chân mà che mặt, còn có một số người quay đi.
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hạ Thù: “……”
Người đứng đầu nhanh chóng phát hiện ra làm như vậy vừa ngu xuẩn lại vô dụng, vì thế hắn hét lớn một tiếng rồi hướng về phía Nhiếp Thiên Thu muốn đánh bay cái điện thoại đi.
Nhiếp Thiên Thu không đợi hắn vọt tới trước mặt liền chủ động xông qua.
Tốc độ của cậu cực nhanh, thậm chí trên màn ảnh còn không lưu rõ được thân ảnh của cậu, nháy mắt đã đến trước mặt người nọ.
Sau đó cậu liền ngừng lại, không hề động tác nào khác.
Người nọ lắp bắp kinh hãi, theo bản năng mà cầm con dao bổ dưa hấu ở trong tay chém ra ngoài.
Mắt thầy lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kia chuẩn bị rơi xuống người Nhiếp Thiên Thu, có không ít khán giả nữ đang theo dõi phát sóng trực tiếp tan nát cõi lòng thét chói tai, mà phần bình luận bởi vì không kịp đánh chữ mà toàn là một loạt “A a a a a a ——”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Mọi người đều thấy được, tôi là phòng vệ chính đáng ——” lúc này mới đột nhiên duỗi tay, trong chớp mắt đã bắt được cổ tay của người nọ.
Những người đang theo dõi không thể nghe được tiếng “Răng rắc” cực nhỏ kia, chỉ nhìn thấy tay người nọ bị nhẹ nhàng vặn thành một tư thế cực kỳ quỷ dị, dao bổ dưa hấu cũng thuận thế rơi xuống dưới đất.
Sau đó Nhiếp Thiên Thu nhanh chóng lướt qua sườn người nọ, đột nhiên nhấc hắn lên trời rồi dứt khoát mạnh mẽ quăng ngã hắn, tung người đó ra xa cách mấy thước liền.
Người khác không thể tưởng được người đứng đầu lại có thể bị giải quyết dễ như trở bàn tay như vậy, sau khi sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, vội vàng hô: “Cùng nhau lên, cùng nhau lên……”
Trong màn hình, bảy, tám người cầm vũ khí cũng nhau nhằm về phía Nhiếp Thiên Thu.
Nhiếp Thiên Thu cực kỳ linh hoạt mà đi qua đám người đó, thành công tránh thoát thế tấn công của họ, đồng thời thực hiện lại chiêu thức cũ, hai tay chuẩn xác bóp chặt cổ tay họ, nhẹ nhàng dùng chút sức lực, những người đó lập tức kêu thảm rồi buông lỏng vũ khí trong tay ra.
Tốc độ của Nhiếp Thiên Thu cực nhanh, nước chảy mây trôi không chế những người mới đến, thời gian cũng chỉ khoảng mấy phút đồng hồ.
Lúc này người xem mới kịp phản ứng lại, tất cả những người mới xuất hiện đều đang nằm trên mặt đất kêu “Ngao ngao” thảm thiết không ngừng.
Những người đang xem chỉ cảm thấy ban đầu là khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, bây giờ lại giống như đang nằm mơ, sau đó thấy Nhiếp Thiên Thu đã sửa sang lại quàn áo cho gọn gàng, trở lại trước màn ảnh, vô tội mà nói: “Vừa nãy mọi người cũng thấy được đúng không, tôi thật sự chỉ là phòng vệ chính đáng, nếu như cảnh sát tìm đến tôi, mọi người đều phải làm chứng cho tôi đó!”
Phần bình luận đều là:……………………………………………………………………….
Ngay lúc khán giả đang muốn nhân lúc tình cảm mãnh liệt dạt dào cảm xúc mà đánh call cho cậu, đột nhiên nghe được một tiếng “Phốc ——” nhỏ, màn ảnh giống như bị thứ gì đó bắn trúng, sau đó toàn bộ màn hình liền biến đen.
Phát sóng trực tiếp đột nhiên bỏ dở, người xem không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hầu hết mọi người vẫn tụ tập lại trong phòng phát sóng thật lâu cũng không muốn rời đi.
Phần bình luận trong phòng phát sóng vẫn đang không ngừng đổi mới.
Trong khi mọi người đang kinh hoàng mà thảo luận liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, thậm chí có người còn điên cuồng báo nguy, khiến cho đường dây báo nguy liên tục ở trong tình trạng máy bận.
Còn có fans cũng ở Quảng Thành lo lắng không thôi kêu gọi mọi người cũng nhau đi lật đổ viện dưỡng lão kia.
May mắn, mười lăm phút sau, weibo của Nhiếp Thiên Thu có cập nhật mới.
@ Nhiếp Thiên Thu: Tất cả đều thuận lợi, không cần lo lắng, cảm ơn mọi người.
[ ảnh chụp ]
Trong ảnh chụp là hình ảnh bên ngoài viện dưỡng lão bị rất nhiều xe cảnh sát vây quanh.
Weibo này nháy mắt đã đột phá hơn mười vạn lượt xem, sau đó bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được con số này còn đang không ngừng tăng nhanh.
Tuy là như thế, vẫn có không ít người xem vẫn còn lưu lại trong phòng phát sóng.
Lần phát sóng này nhìn thấy quá nhiều thứ, nội dung quá kinh người, bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong chấn động mà không có cách nào hồi phục tinh thần lại.
Mọi người ở trong phòng phát sóng vẫn đang không ngừng xin lỗi Nhiếp Thiên Thu, vì Nhiếp Thiên Thu mà tặng quà.
Càng có nhiều người vẫn chưa thể hồi phục tinh thần từ khi nhìn thấy thảm trạng của những người tàn tật đó, đem hết toàn lực mà lên án mạnh mẽ thế lực tàn ác đứng sau màn.
Mọi người ở trong phòng phát sóng thảo luận với nhau về kết quả báo nguy của mình, rồi lại đến việc làm thế nào để giúp đỡ những người đáng thương đó.
Còn có một bộ phận người khiếp sợ trước thân thủ võ công mà Nhiếp Thiên Thu đã triển lãm trước màn ảnh, nhưng mà trước mặt sự bi thương to lớn này cũng không phải là thời điểm thích hợp để thảo luận điều đó.
……
Dưới sự hộ tống của cảnh sát, Nhiếp Thiên Thu đã đi ra khỏi viện dưỡng lão.
Cậu vừa ra ngoài liền bị một người đột nhiên nhào tới, ôm lấy mình, “Anh không có việc gì, thật là tốt quá.”
Nhiếp Thiên Thu bị hắn ôm đến mặt đều biến hình, duỗi tay muốn đẩy người ra, kết quả, thế mà lại không đẩy được.
Nhiếp Thiên Thu buồn bực mà nghĩ: “Thằng nhóc này không biết võ công nhưng mà sức lực lại không nhỏ nha.”
Cậu cũng không muốn làm bị thương đối phương nên đành chống đỡ gương mặt ở bả vai người nọ, gian nan mà nói, “May là tôi không phẫu thuật chỉnh hình, bằng không cái mũi sẽ bị cậu đè bẹp.”
Lúc này Hạ Tinh Hàng mới nhẹ nhàng buông lỏng ra, nghiêm mặt nói: “Anh đang phát sóng trực tiếp bỗng nhiên bị ngắt, nếu như không phải sợ kéo chân sau của anh, em thật sự muốn vọt vào bên trong.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ít ra cậu còn có đầu óc, biết bản thân mình sẽ kéo chân sau ……”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Trên mặt Hạ Tinh Hàng phủ một tầng sương lạnh, trong mắt lộ sự kiên định không thể bỏ qua: “Em sẽ không để anh một mình đi mạo hiểm còn bản thân mình lại chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm bất kỳ điều gì cho anh nữa.”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Cũng không phải là cậu không làm được gì mà.”
Hạ Tinh Hàng nhìn cậu.
Nhiếp Thiên Thu mỉm cười: “Cậu có thể cổ vũ cho tôi.”
Hạ Tinh Hàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không được, còn xa mới đủ.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn sự kiên trì cùng lo lắng trong mắt hắn, trong lòng có hơi chút cảm động.
Cậu cười nói: “Được rồi, khi nào về tôi sẽ đưa cho cậu một bộ tâm pháp, cậu tự mình nghiên cứu đi.”
Hạ Tinh Hàng cũng không có mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng của cậu, chỉ là mí mắt giật giật, cũng không biết suy nghĩ cái gì, sau đó lại một lần nữa ôm lấy cậu.
Nhiếp Thiên Thu: “…… Oa, sao cậu lại được một tấc lại muốn tiến một thước vậy.”
Một cảnh sát ở bên cạnh nói: “Hai người đứng sang một bên ôm đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”
Lúc này Hạ Tinh Hàng mới buông lỏng Nhiếp Thiên Thu ra, sắc mặt hơi đỏ.
Hai người đứng sang một bên nhìn, thấy rất nhiều cảnh sát đang áp giải phạm nhân ra ngoài.
Hạ Tinh Hàng hỏi, “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy, vì sao phòng phát sóng trực tiếp tự dưng bị ngắt?”
Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút, than một tiếng: “Hầy.”
Chuyện này, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt để nói.
Lúc đấy cậu vừa mới xử lý xong đám tiểu lâu la, đột nhiên, từ cửa tầng ngầm bỗng nhiên bay đến một vật lạ, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, di động dùng để phát sóng trực tiếp lập tức bị đánh trúng.
Lúc sau phía cửa vào có một người xuất hiện.
Khuôn mặt của người nọ âm trầm, hai bên huyệt Thái Dương phình ra, hiển nhiên thân thủ bất phàm, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với đám tiểu lâu la trước đó.
Chỉ là, chỗ khóe miệng của hắn còn có một tơ máu nhỏ.
Hạ Thù vừa thấy vậy liền bùng nổ, quát to: “Mày làm gì Phó Hội rồi?”
Những tiểu lâu la này có thể dễ dàng xuống hầm ngầm, khẳng định là do Phó Hội bị người này cuốn lấy.
Người nọ cười lạnh một tiếng: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung đó.”
Hạ Thù càng tức giận: “Tao còn chưa từng mắng nó như vậy, mày là cái thá gì chứ!”
Người nọ cười khẩy, giọng nói mang vẻ khinh thường: “Hôm nay bọn mày cùng nhau chết ở chỗ này đi”
Nhiếp Thiên Thu nhịn không được nhìn hắn nghiêm túc nói: “Cậu cùng Phó Hội đánh nhau còn có thể bị đánh tới hộc máu như vậy, lấy đâu ra tự tin mà mạnh miệng như thế?”
Người nọ: “……”
Người nọ gầm lên một tiếng vọt lại đây, Nhiếp Thiên Thu lắc đầu: “Con gà này, tôi cũng lười ra tay.”
Hạ Thù xông về phía trước: “Tao phải báo thù cho Phó Hội.”
……
Nhiếp Thiên Thu nhớ lại cảnh tượng Hạ Thù cùng người kia đánh nhau, bình luận: “Võ công cái bang không tồi, không hổ là đại bang phái của võ lâm.”
Hạ Tinh Hàng khó có một lần lực chú ý không ở trên võ công, chỉ nói: “Mặc kệ thế nào, anh không có việc gì thì tốt rồi.”
Nhiếp Thiên Thu lại là thở dài: “Tôi thì không có chuyện gì, nhưng mà hình như Phó Hội không phải quá tốt.”
Một lát sau, Phó Hội nằm lên cáng được nâng ra ngoài, Hạ Thù còn theo sát ở một bên.
Hai người tiến lên, Hạ Thù xua xua tay với bọn họ: “Hai người đi làm ghi chép trước đi, tôi đưa Phó Hội đến bệnh viện, tí nữa mới đi.”
Nhiếp Thiên Thu hỏi: “Cậu ta bị thương thế nào?”
Hạ Thù: “Còn có thể cứu chữa.”
Hai người không nói chuyện nữa.
……
Không hề ngoài ý muốn, trên weibo lại bùng nổ một trận.
Tất cả các báo mạng đều đua nhau đưa tin.
Cảnh sát Quảng Thành cùng Dương Xuyên ở tỉnh Đông Châu đều huy động toàn bộ lực lượng, dưới sự trợ giúp của quần chúng nhân dân nhiệt tình đã trực tiếp lật tung hai ổ kia ở Quảng Thành cùng Dương Xuyên.
Nghe nói ổ ở Dương Xuyên vốn đang định rời đi, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị quần chúng nhân dân tự phát tìm được rồi vây quanh.
Tất cả nhân viên của cục cảnh sát Quảng Thành đã bị tạm thời cách chức bắt giam, chờ đợi thẩm vấn.
Trong vòng một tuần sau đó, gần như là tất cả phương tiện truyền thông, dù là lĩnh vực nào cũng đều đưa tin có liên quan đến “Cái Bang Quảng Thành”, ngay cả những tin tức liên quan đến trò chơi cũng đều là “Chủ phòng XX trong lúc phát sóng trực tiếp mắng Cái Bang Quảng Thành máu chó đầy mặt, đồng thời cũng đánh call cho Nhiếp Thiên Thu”, lĩnh vực tài chính thì có “Chuyên gia phân tích ảnh hưởng của Cái Bang Quảng Thành đến kinh tế tỉnh Đông Châu”, ngay cả ô tô cùng đưa tin: “Người đứng sau màn của Cái Bang Quảng Thành đã từng mua mẫu xe XX”.
Nhân viên chính phủ của hai thành phố đều binh hoang mã loạn, phóng viên truyền thông cả nước mỗi ngày đều canh giữ ở bên ngoài ủy ban, chờ đợi tin tức mới nhất.
Toàn bộ chuyện này đã gây ảnh hưởng lớn trong công chúng hơn một tháng rồi mới chậm rãi hạ màn.
Trong lúc này, gần như hôm nào Nhiếp Thiên Thu cũng bị treo lên bảng hot search trên weibo, giống như cậu đã nhận thầu luôn cái bảng này vậy.
Đoạn video cậu một mình một người ( Hạ Thù……) xâm nhập hang hổ, dũng cảm phát sóng trực tiếp, dựa vào sức lực của bản thân mình đánh đuổi người xấu đã bị dân mạng không ngừng chia sẻ, trở thành truyền kỳ.
Tuy nhiên, điều được mọi người nói đến nhiều nhất chính là buổi phát sóng trực tiếp của Nhiến Thiên Thu gần như đã thay đổi hình thái xã hội của tỉnh Đông Châu.
Toàn bộ cảnh sát của Quảng Thành đã xuống ngựa, những bộ ngành liên quan cũng bị xử phạt, toàn bộ hệ thống công chức được thay máu, trong lúc này còn tra ra không ít vấn đề liên quan.
Các băng nhóm xã hội ở Quảng Thành cùng Dương xuyên cũng đã bị quét sạch rất nhiều, chỉ nguyên trong lần phát sóng trực tiếp hôm đó đã có thể bắt giữ mấy chục người, lúc sau toàn tỉnh cũng bắt tay vào điểu tra, một ít băng nhóm nhỏ cũng chịu ảnh hưởng, trị an hai thành phố đã được cải thiện rất lớn.
Càng quan trọng là, sau đó, người ăn xin tàn tật gần như đã biến mất trong phạm vi toàn tỉnh, một phần là do một lượng lớn người tàn tật bị khống chế đã được giải cứu, một phần là do các cơ quan phía trên hành động quyết liệt, không còn có thế lực nào dám ở địa phận tỉnh Đông Châu làm “nghề nghiệp” này nữa.
……
Còn người đứng ra phát sóng trực tiếp lần này là Nhiếp Thiên Thu, đêm đó đã cùng cảnh sát của tỉnh về đồn làm ghi chép, mãi đến tận hừng đông mới được rời đi.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Hạ Tinh Hàng liền đưa cho cậu một cái di động mới.
Di động của cậu tối qua đã bị đánh hỏng, weibo sau đó vẫn là dùng di động của Hạ Tinh Hàng đăng.
Nhiếp Thiên Thu nhận lấy di động, vui mừng gật gật đầu: “Về sau nếu như tôi thu đồ đệ, nhất định sẽ thu một đệ tử hiếu thuận như cậu.”
Hạ Tinh Hàng “Ừ” một tiếng, thế mà lại không nhân cơ hội la hét đòi cậu thu làm đồ đệ.
Nhiếp Thiên Thu kỳ quái mà nhìn hắn một cái, nhưng mà cũng không hỏi thêm gì.
Chờ đến khi cậu lắp sim vào mở wechat ra liền thấy mấy tin nhắn của Bùi Thành từ sáng sớm: Thu, ông chủ hỏi cậu thích loại bàn phím nào, ông ta đi mua hai cái, mỗi chân quỳ một cái, không quỳ nát chân không đứng dậy.”
Nhiếp Thiên Thu trả lời:……
Cậu vừa gửi tin nhắn, Bùi Thanh đã lập tức gọi điện thoại lại đây, giọng nói vừa vội vàng vừa vui mừng: “Thu à, hầy, đúng là anh nên đi kiểm tra tim một lần……”
Nhiếp Thiên Thu cười cười, nói: “Ông chủ không đến mức đấy chứ, nặng lực thừa nhận kém như vậy sao? Ngay cả uy nghiêm của ông chủ cũng từ bỏ?”
Bùi Thanh hạ giọng, thần thần bí bí mà nói: “Vốn dĩ ông ta vẫn muốn gắng gượng, tính toán làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra để cho qua chuyện này.
Nưng mà kim chủ của cậu, Hạ tổng, tối hôm qua đã gọi điện cho ông ta, bảo ông ta nhanh chóng tuyết tàng cậu, cậu ta sẽ trả tiền giải trừ hợp đồng cho cậu…”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tinh Hàng: Có tiền chính là có thể muốn làm gì thì làm.
~ Hết chương 30~.