Chịu đả kích của Nhiếp Thiên Thu, ý chí chiến đấu của Lâm Đạt Dương càng ngày càng mạnh mẽ.
Hắn không hề khách khí, hai tay nắm chặt giơ ra trước mặt, đột nhiên đánh lên phía trước, tốc độ cực nhanh.
Bởi vì ra quyền mà tay áo sơ mi của hắn cũng trở nên căng chặt, có thể nhìn rõ những đường cong cơ bắp ở hai tay, vô cùng có cảm giác mạnh mẽ.
Khán giả rụt rè không nhịn được mà hô lên một tiếng.
Cho dù là người ngoài nghề cũng có thể dễ dàng nhìn ra được, một đấm này của Lâm Đạt Dương tung ra cực kỳ chuyên nghiệp, không chỉ có xác định chính xác mục tiêu mà cả người còn ẩn chứa lực lượng khiến người không thể bỏ qua.
Trái lại, Hạ Tinh Hàng vẫn đứng ngỗ một chỗ, ngay cả bày một tư thế chuẩn bị có sức thuyết phục cũng đều không có.
Biểu tình trên mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng mà dù bình tĩnh thế nào cũng không thể coi là nắm tay mà dùng được.
Có thể nói Lâm Đạt Dương nắm chắc thắng lợi.
Một người khách mời đứng bên cạnh Giả Duy Xuân giống như là tùy ý mà nghiêng người nói chuyện với ông ta, “Xem ra chúng ta có thể cùng nhau chia năm ngàn vạn của Nhiếp Thiên Thu rồi.”
Cả hiện trường cũng chỉ có một mình Nhiếp Thiên Thu đặt Hạ Tinh Hàng thắng.
Nhiều người như vậy chia năm ngàn vạn tuy rằng có chút ít, nhưng mà mọi người đều là những người có tiền, cũng không phải thật sự trông cậy vào cái này để làm giàu.
Giả Duy Xuân nở một nụ cười hiền lành, trả lời, “Đúng là hơi ít, đợi tí nữa tôi lại bỏ thêm một chút cho mọi người.”
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, tình huống trên lôi đài nháy mắt thay đổi.
Hạ Tinh Hàng đứng ở tại chỗ, khuôn mặt trầm tĩnh, ngay lúc nắm tay của đối phương chuẩn bị chạm phải mặt mình mới nhẹ nhàng nghiêng người một cái, tránh thoát dễ dàng.
Chân phải của Lâm Đạt Dương hơi tiến về phía trước dùng lực, nắm tay lại quay lại, chuẩn bị đánh trúng gáy của Hạ Tinh Hàng.
Lại thấy sau đầu Hạ Tinh Hàng như có một con mắt khác, hắn bước một bước sang bên cạnh, đầu hơi cúi xuống, lại tránh thoát một quyền kia.
Lâm Đạt Dương đánh hai lần đều không trúng, cũng không nóng nảy, chỉ âm thầm cảm khái vận khí của Hạ Tinh Hàng thật tốt.
Hắn liên tục tiến về phía trước vài bước, nện bước mạnh mẽ lại vững chắc, hai quyền liên tiếp xuất kích, từng quyền đánh thẳng vào chỗ nguy hiểm của đối phương.
Nắm tay cùng cánh tay của hắn đều hiện lên gân xanh, mỗi một kích đều khiến người hãi hùng khiếp vía.
Lực độ này, chỉ sợ chỉ cần đánh trúng một quyền thì đối thủ liền có khả năng không thể chịu nổi mà thua cuộc.
Khán giả ở dưới lôi đài nhìn mà lo lắng không thôi.
Mọi người vừa chờ mong xảy ra một chút chuyện gì đó, lại có chút lo lắng liệu có thể xảy ra hậu quả không thể cứu vãn được hay không.
Có một số khách mời nữ nhát hơi gan chút mỗi khi nắm tay kia hướng về phía Hạ Tinh Hàng đều nhịn không được mà nhắm chặt mắt lại.
Mà làm người đang bị công kích kia, Hạ Tinh Hàng không thấy hoàng loạn chút nào.
Từ đầu tới cuối sắc mặt hắn không hề thay đổi, động tác trầm ổn, bình tĩnh.
Hắn cũng không làm ra hành động phản kích lại, chỉ nhẹ nhàng tránh thoát, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như con bướm lướt qua những bông hoa, mỗi bước chân đều đặt ở vị trí chính xác, thân thể lúc ngửa ra sau lúc nghiêng sang bên cạnh, cực kỳ linh hoạt, lại nhẹ nhàng tránh thoát được tất cả cú đấm của Lâm Đạt Dương.
Lúc đầu mọi người đều cho rằng hắn đang áp dụng chính sách phòng thủ do đánh không lại Lâm Đạt Dương, nhưng mà sau hơn mười phút, Lâm Đạt Dương đã hơi hơi thở dốc, mà vẫn như cũ không thể sờ được góc áo của Hạ Tinh Hàng.
Mọi người dần dần ý thức được tình huống hình như có chút không giống như dự đoán ban đầu.
Người đứng ở bên cạnh Giả Duy Xuân làm như lơ đãng mà hỏi: “Giả tổng, ngài nói xem, hiện tại đổi cược có được không?”
Giả Duy Xuân liếc mắt mà nhìn hắn một cái, uyển chuyển mà đáp: “Tôi đoán, hẳn là Nhiếp Thiên Thu sẽ không đồng ý đâu.”
Người nọ: “…… Ai!”
Lúc này trên đài, trán của Lâm Đạt Dương đã lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi cũng có chút thấm ướt, hầu kết dồn dập trượt lên trượt xuống, hiển hiên là đã tốn không ít sức lực.
Đối lập với hắn là Hạ Tinh Hàng vẫn cứ duy trì bộ dáng bình thản như lúc mới lên đài, ngay cả một cọng tóc cũng chưa bị dính mồ hôi.
Lâm Đạt Dương thiếu kiên nhẫn thở gấp nói, “Hạ Tinh Hàng, là đàn ông thì đừng có sợ hãi rụt rè, quang minh chính đại so một lần!”
Hạ Tinh Hàng nhất thời không hiểu: “Tôi có chỗ nào không quang minh chính đại?”
Lâm Đạt Dương nhất thời nghẹn lời, chống chế: “Cậu tránh tới tránh đi thật mất mặt! Sợ tôi đến vậy sao?”
Hạ Tinh Hàng cười nhạo một tiếng: “Chúng ta quen biết lâu năm, tôi chỉ sợ cậu thua quá khó coi thôi.”
Lâm Đạt Dương: “Tôi nhổ vào.”
Không muốn hắn khó coi vậy sao trước kia liền không cho hắn? Hắn mới không tin lời này của Hạ Tinh Hàng đâu!
Lâm Đạt Dương nói: “Cậu đừng có giả vờ giả vịt, hoặc là hôm nay cậu đánh tôi xuống dưới đài, bằng không cũng đừng trốn tránh, để tôi một quyền đánh mặt chó của cậu.”
Hạ Tinh Hàng rũ mắt xuống.
Không phải là hắn không muốn ra tay, mà là hắn không muốn nhanh như vậy đã bại lộ ra chuyện mình học võ trước mặt mọi người.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, dưới đài truyền đến một âm thanh quen thuộc, “Hạ tổng, đừng khách khí với cậu ta nha.
Tôi có thể giàu nhanh sau một đêm hay không đều nhờ cậu đó.
Một trăm triệu đang chờ chúng ta, thắng chia nửa cho cậu.”
Hạ Tinh Hàng nghiêng đầu liếc nhìn người dưới đài một cái, thấy hai mắt Nhiếp Thiên Thu sáng lên, lóng lánh như viên kim cương được đặt trên tấm vài tơ lụa đen thượng hạng vậy.
Trong miệng cậu vẫn còn đang ăn, hai má phình lên.
Không còn dáng vẻ trương dương như ngày thường, lại càng sáng ngời giống như miếng ngọc quý.
Lúc đối diện với ánh mắt hắn còn không nhịn được mà cho hắn một cái nháy mắt, khiến người khác không đành lòng khiến cậu thất vọng.
Lâm Đạt Dương cũng nghe thấy lời nói của Nhiếp Thiên Thu, tức giận đến kêu to: “Đừng có tưởng bở, tôi sẽ cho anh thua đến một hào cũng không còn.”
“Không được.” Hạ Tinh Hàng lạnh lùng mà nói, “Một trăm triệu, đều là của anh ấy.”
Lâm Đạt Dương sửng sốt một chút, liền thấy Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng nhảy lên một cái, trực tiếp rơi xuống sau lưng hắn.
Lâm Đạt Dương cả kinh, nhanh chóng phản ứng quay người lại, nắm tay như có phản xạ mà giơ ra phía trước.
Giây tiếp theo, cổ tay của hắn truyền đến một trận đau nhức, sau đó Hạ Tinh Hàng bổ xuống một chưởng.
Hạ Tinh Hàng vốn là ở phía sau hắn, tốc độ lại nhanh, Lâm Đạt Dương căn bản chưa thấy động tác của cậu ta thì tay đã bị bổ trúng.
Nắm tay Lâm Đạt Dương buông lỏng, chỉ cảm thấy bàn tay mình không còn chút sức lực nào.
Hắn lui lại phía sau theo bản năng, Hạ Tinh Hàng lại như bóng với hình nhẹ nhàng theo sau.
Cánh tay cậu ta như rắn rết lướt qua chỗ cổ tay bị bổ trúng, theo cánh tay mà hướng lên trên, chế trụ bờ vai của hắn, dùng sức đè lại.
Mỗi một bước của cậu ta như đã đoán trước được đường lui, mỗi một chiêu đưa ra đều vừa vặn đánh trúng sơ hở của mình, tốc độ ra tay cực nhanh.
Cũng không biết hắn dùng lực thế nào, chỗ bị bắt lấy bị áp chế như có vạn quân dùng sức, ẩn ẩn như có một dòng khí xâm nhập vào cơ thể mình.
Lâm Đạt Dương cảm thấy bả vai của mình tê rần, toàn bộ cánh tay phải như bị tước đoạt hết sức lực, không thể động đậy.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng nghiêng người muốn né tránh.
Không ngờ hành động này của hắn lại đệ lộ phần lưng của mình ra trước mặt Hạ Tinh Hàng.
Nếu như đây thực sự là trận quyết đấu giữa các cao thủ thì đây chính là hành động tự lộ ra điểm yếu cho người khác đánh vào.
Hạ Tinh Hàng đương nhiên không có buông tha cơ hội này, bàn tay đang ấn bả vai của Lâm Đạt Dương nhẹ buông, Lâm Đạt Dương đang muốn thở ra một hơi thì ngay sau đó, phần lưng truyền đến một đòn nghiêm trọng.
Sau khi Hạ Tinh Hàng buông tay liền lập tức co tay lại, trực tiếp dùng khủy tay đánh qua, đánh trúng vào huyệt đạo trọng yếu sau lưng hắn.
Lâm Đạt Dương “Phanh ——” một tiếng đánh về phía trước.
Đúng vào lúc này, Hạ Tinh Hàng lại linh hoạt xoay người, chân phải đưa ra, câu lấy cổ chân hắn.
Lâm Đạt Dương vốn đang lảo đảo lập tức đổ vể đằng trước, nằm liệt giữa đường.
Ngay lúc hắn nằm xuống kia, Hạ Tinh Hàng nghe được dưới lôi đài truyền đến một giọng hoan hô nhỏ: “Một trăm triệu!”
Tuy rằng hắn không thiếu tiền, nhưng nghe được âm thanh vui vẻ kia, hắn cũng không nhịn được mà khẽ nở nụ cười.
Cùng lúc đó, toàn trường ồ lên.
Tất cả khách mời đều quay sang nhìn nhau, đều bị hành động bất ngờ này của Hạ Tinh Hàng chấn động.
Trong số những người xem ở đây, biểu tình của mấy người ở phòng thị trường Tinh Trần Trung Quốc là phức tạp nhất.
Bọn họ không ngờ vị thiếu gia cả ngày ức hiếp bọn họ thế mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Trên mặt họ vừa kiêu ngạo lại vừa có một chút bi ai.
Một vị đồng nghiệp thở dài, “Xong rồi, kế hoạch chụp bao tải thiếu gia xem ra ngâm nước nóng rồi.”
Một người khác cũng thở dài: “Tôi thua hai vạn, đau lòng!”
Một đồng nghiệp nam khác ngày thường trầm mặc bỗng nói ra những lời nói kinh người, “Xem ra mê gian cũng không được…”
Những người khác khiếp sợ nhìn qua.
Vị đồng nghiệp kia còn mang theo vẻ mặt hiển nhiên, “Chẳng lẽ mấy người chưa từng nảy sinh vọng tưởng gì với cậu ta hay sao?”
Những người khác chậm chạp đáp lại: “…… Không có.”
Người nọ buồn bực nói: “Hóa ra các người đều là dị luyến!”
Những người khác: “……?” Vị đồng nghiệp này sao lại có hiểu lầm lớn với xã hội như thế?
Ngay lúc tâm tình của mọi người đầy phức tạp không biết nên tiếp lời đồng nghiệp này như thế nào, có một đồng nghiệp bỗng nhiên hiểu ra, “Tôi khác với mấy người, tôi quyết định thành fan của thiếu gia.”
……
Lâm Đạt Dương trăm triệu lần không nghĩ tới trận tỉ thí này sẽ phát triển thành như vậy.
Trong thời gian ngắn hắn không thể chấp nhận được kết quả này, nằm rạp trên mặt đất mãi không có động tĩnh.
Hạ Tinh Hàng biết mình ra tay nặng nhẹ thế nào.
Rõ ràng Lâm Đạt Dương chỉ bị đánh bại bởi mấy chiêu thức, cũng không bị thương nặng.
Thấy cậu ta vẫn nằm bò trên mặt đất, hắn dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một cái: “Cậu còn không đứng dậy sao?”
Bả vai Lâm Đạt Dương hơi hơi run rẩy một chút, thật lâu sau mới truyền ra một âm thanh trầm thấp, mang theo vẻ không cam lòng: “Tôi hận!”
Hạ Tinh Hàng không chút đồng tình: “Cậu tự tìm.”
Lâm Đạt Dương vỗ mạnh một cái xuống dưới sàn lôi đài: “Tức chết tôi!”
Hạ Tinh Hàng thấy cậu ta còn có thể lấy sàn lôi đài xả giận, xem ra thật sự không có việc gì liền lười tiếp tục để ý đến, ánh mắt hướng xuống dưới đài.
Vị trí mà hắn nhìn đến đã không có ai.
Không biết từ khi nào mà Nhiếp Thiên Thu đã chạy đến trước bàn nhân viên ghi chép đặt cược, nhỏ giọng hoan hô kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Hạ Tinh Hàng: “……”
Tốt xấu gì cũng phải quan tâm kim chủ, vỗ tay cho kim chủ trước đã chứ…
Khách mời bốn phía hai mặt nhìn nhau, toàn bộ hội trường đều lâm vào một không khí trầm mặc.
Đến tận lúc này, mọi người như mới vừa tỉnh mộng, thưa thớt vỗ tay.
Tuy bọn họ thua tiền, nhưng mà bất kỳ ai ở đây cũng không thiếu chút tiền đấy nên đều không để ở trong lòng.
Dù sao kết quả cuộc chiến bị đảo ngược càng khiến cho mọi người kích động.
Giả Duy Xuân ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ Hạ tổng còn có thân thủ tốt như vậy.”
Hạ Tinh Hàng chỉ cười gật nhẹ đầu, cũng không nói tiếp.
Nhiếp Thiên Thu xác nhận xong số tiền mình thắng được, lúc này mới cọ cọ chạy đến, vui rạo rực nói: “Hầy, một trăm triệu hai ngàn vạn nha, so đại ngôn còn dễ kiếm tiền hơn, không tồi không tồi.”
Hạ Tinh Hàng thấy cậu vui sướng như vậy, trong lòng cũng tự giác thả lỏng hơn, “Nhờ có anh.”
“Làm gì có làm gì có.” Nhiếp Thiên Thu khiêm tốn mà nói, vừa lúc Lâm Đạt Dương bò lên, đen mặt nhìn về phía bọn họ, Nhiếp Thiên Thu lập tức chỉ vào hắn nói, “Nhờ có cậu ta mới đúng.”
Lâm Đạt Dương: “……”
Tâm địa của người bị bao dưỡng quả nhiên rất xấu, chuyên môn xát muối vào vết thương của người khác!
Nhiếp Thiên Thu thấy cái mũi của hắn bị ép có chút hồng, cậu còn có lòng tốt nói, “Cảm ơn cậu, kiếm được món lời nhỏ.
Nếu không tôi giúp cậu trả tiền thuốc men nhé?”
Lâm Đạt Dương:!!!
Hiện tại hắn cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này còn đáng giận hơn Hạ Tinh Hàng nhiều.
Hắn cắn chặt răng, cũng mặc kệ mặt mũi, nói: “Có giỏi thì cùng tôi đánh một hồi!”
Hắn tức muốn hộc máu nên giọng nói có chút lớn, lời vừa nói ra, người bốn phía đều nghe được.
Sau đó những người đó sôi nổi nhìn lại đây, ánh mắt vô cùng phức tạp, như là khiếp sợ, lại giống như so khiếp sợ còn nhiều thêm chút gì đó.
Kỳ thật Lâm Đạt Dương vừa nói ra khỏi miệng liền có chút hối hận.
Tuy rằng hắn bị Hạ Tinh Hàng đánh bại đã mất hết mặt mũi, nhưng mà đem cơn tức giận này xả đến trên người tiểu bạch kiểm cậu ta bao dưỡng, thật sự có chút không đúng.
Đặc biệt là cái tên tiểu bạch kiểm này còn thanh thanh tú tú, bộ dáng vô cùng nhu nhược yếu ớt nữa.
Khó trách những khách mời đó đều dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn về phía mình.
Lâm Đạt Dương có chút xấu hổ, nhưng lời đã nói ra, chỉ có thể cường ngạnh chống đỡ, “Nhìn anh cũng không dám đánh với tôi.
Như vậy đi, anh cúi đầu nhận lỗi với tôi, tôi coi như không có việc này.”
Nhìn thấy ánh mắt của khách mời xung quanh càng thêm kỳ quái, một đám người đều mang theo ý vị thâm trường khiến người khác không thể hiểu nổi.
Lâm Đạt Dương bị nhìn đến có chút nổi da gà.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy những ánh mắt kia hình như không phải là khiển trách chính mình……
Nhưng mà ỷ mạnh hiếp yếu dù sao cũng sẽ bị người khác khinh thường.
Hắn còn đang tự cảm thấy xấu hổ, muốn tìm một cái bậc thang để leo xuống.
Liền nghe Nhiếp Thiên Thu từ từ mở miệng: “Vậy…Cậu thua thì bồi bao nhiêu tiền?”
Lâm Đạt Dương: “!!!!”
Nhịn không nổi!!!
Hắn tức muốn hộc máu: “Một ngàn vạn! Nói chuyện giữ lời.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Lâm Đạt Dương cho rằng anh ta hối hận, đang muốn mở miệng châm chọc, liền thấy anh ta lại mở miệng: “Cũng được, mặc dù không nhiều lắm nhưng chân muỗi cũng là thịt.”
Lâm Đạt Dương: “……”
Hắn đã tức giận đến lời nói cũng không nói ra được.
Nhiếp Thiên Thu lại hứng thú bừng bừng mà đi nhìn Giả Duy Xuân cùng những vị khách mời khác: “Cái kia, mọi người có muốn lại đánh cược một ván nữa không?”
Các khách mời: “……”
Rốt cuộc Giả Duy Xuân là người từng trải, mặt vẫn không đổi sắc như cũ, bình tĩnh duy trì nụ cười thân sĩ của mình: “Tôi thấy không cần đâu, không có gì bất ngờ.”
Nhiếp Thiên Thu bĩu môi: “Đáng tiếc.”
Trong lòng Lâm Đạt Dương vô cùng rối rắm.
Một phương diện thì mọi người đều thừa nhận trận thi đấu này không có gì bất ngờ, chẳng phải nói rõ mình khi dễ người ta sao!
Nhưng về phương diện khác, tên tiểu bạch kiểm này thật sự quá kiêu ngạo, không đánh tên đó một trận là không được.
Bởi vì mọi người không chịu đánh cược một phen khiến cho Nhiếp Thiên Thu tiếc nuối một hồi.
Một lúc sau cậu mới chậm rãi quay đầu, nói với Lâm Đạt Dương: “Nể tình hôm nay cậu giúp tôi thắng được nhiều tiền như vậy, tôi nhường cậu một tay đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Thiên Thu: Thật · một đêm phất nhanh!
~ Hết chương 37~.