Tiêu đề: Nghe nói, phòng kỹ thuật của weibo, bắt đầu, bái, Nhiếp Thiên Thu
Lâu chủ: Tui mẹ nó cười điên rồi
……
……
Lâu chủ: Không phải khoác lác, anh em kỹ thuật của tôi thật sự không có lời nào để nói, bảo cậu ta bái Nhiếp Thiên Thu là không có khả năng.
Hiện tại cậu ta sĩ khí tăng vọt, chuẩn bị giải cứu cả phòng khỏi bóng ma của Nhiếp Thiên Thu.
158L: Ngồi chờ lâu chủ quay về kể tiếp
……
……
2009L: Hôm nay cũng là một ngày hot search Weibo bị Nhiếp Thiên Thu chi phối
2010L: Hot search hôm nay tôi tâm phục khẩu phục, tôi đã theo dõi phát sóng trực tiếp họp báo của 《 Hoa Hạ Tam Thiên 》, người qua đường chuyển fan, không cần giải thích
2011L: A a a a a, sao mấy người lại có thể bình tĩnh thảo luận như vậy chứ.
Tui đã bị Nhiếp Thiên Thu soái đến không khép miệng + chân được, giọng nói đều khàn ……
2022L: Mấy bạn của tui trước kia đều không thích Nhiếp Thiên Thu, vẫn luôn nói khẳng định là Nhiếp Thiên Thu dùng thế thân để lăng xê, hiện tại tất cả đều quỳ xuống cúng bái
……
Lâu chủ: Chào mọi người, tôi là lâu chủ, tôi đã quay lại kể tiếp cho mọi người chuyện của người anh em của tôi
Lâu chủ: Chúc mừng Nhiếp Thiên Thu lại có thêm một tín đồ thành kính.
Hiện nay hình nền di động, hình nền máy tính, mặt bàn đều là Nhiếp Thiên Thu, cậu ta còn hận không thể mỗi lần trước khi ăn cơm tiến hành cầu nguyện với Nhiếp Thiên Thu một lần
2099L: 233333 vì sao tui lại không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào với kết quả như vậy
Lâu chủ: Không chỉ như vậy đâu.
Tôi nghe người anh em của mình nói, lập trình viên của Pineapple Live cũng gia nhập với bọn họ, xây dựng một đàn tín đồ cho Nhiếp Thiên Thu, không có việc gì liền cùng nhau ở trong đàn cầu nguyện
2101L: Thực hợp lý nha, không phải Pineapple Live cũng bị Nhiếp Thiên Thu đóng băng hai lần sao
2102L: Ha ha ha ha, hỏi: Nhiếp Thiên Thu cùng vú em của Nhiếp Thiên Thu, ai có nhiều tín đồ hơn?
2103L: Lầu trên còn cần hỏi sao? Đương nhiên là vú em rồi.
Nhiếp Thiên Thu cũng chỉ có lập trình viên bái, vú em chính là cá Koi toàn mạng
2104L: Vú em +1
……
2207L: Cảm giác sớm muộn gì Nhiếp Thiên Thu cũng thống nhất cõi mạng này
……
Không thể nghi ngờ, buổi phát sóng trực tiếp luận võ của Nhiếp Thiên Thu cùng Trì Thái Hành đã khiến cho toàn bộ dân mạng chấn động.
Tất cả các trang truyền thông đều tranh nhau đưa tin về trận quyết đấu xuất sắc tuyệt vời này.
Nhưng tin tức đó đều thiên kỳ bách quái*, tiêu đề cũng là hoa hoè loè loẹt, vừa mới lạ lại mang tính gây chấn động khiến người đọc nhìn qua đã cảm thấy khiếp sợ:
(Thiên kì bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở)
“Nghiên cứu khoa học càng đi càng xa”, “Siêu sao làm điên đảo định luật vật lý thông thường”, “Kinh sợ! Tập thể học sinh vật lý xin nghỉ học, chân tướng chỉ vì một minh tinh”, “Lập trình viên khóc lóc kể lể không ngừng, tại sao phải tăng ca vào sáng sớm”……
Cũng có thảo luận về tình trạng của võ thuật Trung Hoa hiện nay:
“Phương trượng Thiếu Lâm đích thân ra mặt, bật mí tình trạng của võ thuật Trung Hoa hiện nay”, “Thế giới võ hiệp bị lãng quên, võ thuật Trung Quốc có thể tái hiện huy hoàng?”, “ Một trận chiến của Nhiếp Thiên Thu đã khởi xướng phong trảo toàn dân học võ, võ thuật Trung Hoa lại một lần nữa có cơ hội tỏa sáng”, “Võ lâm vẫn còn tồn tại, mang mọi người ôn lại hiện trạng của phái Côn Luân cùng Cái Bang”…
Càng nhiều vẫn là đánh giá về biến động trong giới giải trí:
“Một trận thành vua, Nhiếp Thiên Thu lên đỉnh thành người đứng đầu giới giải trí”, “Ảnh đế Trì Thái Hành phát sóng trực tiếp ước chiến Nhiếp Thiên Thu, thảm bại bị dạy làm người”, “Giá trị con người của Trì Thái Hành đã rớt xuống lớn, các đại ngôn sản phẩm đều bị cố ý bỏ dở hợp tác”, “Vị trí diễn viên chính của 《 Hoa Hạ Tam Thiên 》 thay đổi hoặc một lần nữa chọn lại”……
……
Trong một đêm, Nhiếp Thiên Thu ngồi vững vàng trên vị trí “Cao thủ đệ nhất giới giải trí”, nếu có người còn đưa ra một chút nghi ngờ, lập tức sẽ bị dân mạng ném video phổ cập khoa học vào người.
Giá trị con người tăng mạnh, lịch hẹn không ngừng, các doanh nghiệp cầm hợp đồng đến xếp hàng chờ được chọn cũng không nói chơi.
Khiến người không thể tưởng tượng được chính là danh tiếng của Trì Thái Hành trượt dốc không phanh.
Theo lý thuyết, thân thủ của hắn cũng thực xuất sắc, đáng nhẽ không nên bị trào phúng mới đúng.
Nhưng đáng tiếc, bộ dáng thất bại của hắn quá khó coi, ngồi liệt dưới đất, mặt đầy hoảng sợ mãi vẫn không thể hồi phục lại được.
Trận chiến này có độ chú ý cao như vậy, dáng vẻ của hắn hoàn toàn được lưu truyền trên khắp cõi mạng, trong thời gian ngắn, hình ảnh phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường chính chính đã tốn công xây dựng trước màn ảnh hoàn toàn bị bộ dáng thảm bại này thay thế.
Hơn nữa trận tỷ thí này lại là do hắn chủ động ước chiến, kết quả thế này càng buồn cười lại sỉ nhục hơn.
Có dân mạng khắc nghiệt chút trực tiếp cười nhạo hắn không biết lượng sức, người tố chất tốt thì không nói gì về hắn, chỉ là dù sao cũng không thể quên được bộ dáng chật vật chạy trốn kia, khiến cho những nhãn hiệu mời hắn làm đại ngôn không thể không nóng nảy.
Chuyện này đã gây ra một điều ngoài ý muốn nữa, dân chúng lại một lần nữa nổi lên hứng thú với võ lâm, mấy môn phái đã từng xuất hiện trên mạng như phái Côn Luân, Cái Bang tự nhiên lại lần nữa hấp dẫn một dòng người đến xin gia nhập.
Những môn phái tương đối nổi tiếng trong mấy bộ phim võ hiệp như Thiếu Lâm, Võ Đang cũng khiến cho không ít người chú ý.
….
Trong lúc toàn báo mạng đuổi theo phỏng vấn Nhiếp Thiên Thu, Nhiếp Thiên Thu lại thảnh thơi ngồi trong nhà Hạ Tinh Hàng kiểm tra vết thương cho hắn.
Sau khi giao thủ cùng Trì Thái Hành, Nhiếp Thiên Thu ý thức được võ công của Trì Thái Hành còn âm ngoan, độc ác hơn vẻ ngoài nhiều lắm.
Tuy rằng lúc đánh nhau với Hạ Tinh Hàng tựa hồ cũng đã hạ thủ lưu tình, nhưng không thể đảm bảo sẽ không lưu lại vết thương ẩn về sau.
Vì để chắc chắn, Nhiếp Thiên Thu chủ động đề nghị kiểm tra vết thương cho Hạ Tinh Hàng.
Hạ Tinh Hàng làm sao lại không đồng ý chứ.
Ngay lúc cuộc họp báo kết thúc, giới truyền thông chuẩn bị chen chúc xông lên phỏng vấn Nhiếp Thiên Thu, hắn liền trực tiếp cùng Nhiếp Thiên Thu nghênh ngang mà đi.
Lâm Đạt Dương bị sai đi đối phó với truyền thông vô cùng u oán: “Hai người còn nhớ rõ tôi là nhà đầu tư bộ phim này không?”
Nhiếp Thiên Thu lắp bắp kinh hãi: “Cậu nói như vậy, là tùy thời đều có khả năng đổi tôi sao?”
Lâm Đạt Dương: “……”
Lâm Đạt Dương: “Hai người nhanh chóng đi đi, tôi sẽ tiếp đãi truyền thông thật tốt.”
Trước khi đi Hạ Tinh Hàng còn vỗ vỗ bả vai hắn, cho hắn một ánh mắt uy hiếp: “Về sau đừng dựa vào anh Thiên Thu gần như vậy.”
Lâm Đạt Dương: “……” Cậu mắt hủ thấy người gay còn trách tôi sao!
Nhiếp Thiên Thu lo lắng nơi này không an toàn nên bọn họ liền đến một căn chung cư xa hoa mà ngày thường Hạ Tinh Hàng thường ở.
Diện tích căn chung cư này rất lớn, còn có một cái cửa sổ sát đất to, ngoài cửa sổ có thể quan sát toàn ảnh của Dương Xuyên.
Cạnh cửa sổ sát đất còn có một cái thảm lớn vô cùng mềm mại.
Hai người lấy tư thế đả tọa ngồi ở thảm, Nhiếp Thiên Thu vận khí đi một vòng khắp cơ thể Hạ Tinh Hàng.
Hạ Tinh Hàng chỉ cảm thấy có một dòng khí không thể chống cự được len lỏi khắp các kinh mạch của hắn, đi qua các huyệt lớn trên cơ thể.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Nhiếp Thiên Thu thu hơi thở, nói: “Tên Trì Thái Hành kia chỉ sợ có vấn đề.”
Hạ Tinh Hàng gật gật đầu, nói: “Thầy, nếu không thì anh đừng quay 《 Hoa Hạ Tam Thiên 》nữa, chuyện đã nháo thành như vậy, Trì Thái Hành kia khẳng định sẽ không cho sắc mặt tốt.”
Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “Vậy không được, nếu như đoàn làm phim phải có một người đi, nhất định phải là Trì Thái Hành.”
Cậu thấy vẻ mặt quan tâm của Hạ Tinh Hàng liền cho hắn một cái ánh mắt trấn an: “Hiện tại là tôi không cho anh ta sắc mặt tốt mới đúng.”
Cậu nói xong lại đè lại mạch của Hạ Tinh Hàng: “Người kia quá âm hiểm, vết thương của cậu nhìn mặt ngoài thì không có gì đáng ngại, nhưng mà lại có một tia hàn khí nhỏ lưu lại trong cơ thể cậu, nếu như không kịp thời loại bỏ, dần dần sẽ đả thương đến huyết mạch.”
Thần sắc Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng hơn chút: “Không quan trọng, em có thầy rồi.”
“Phải không?” Nhiếp Thiên Thu nhướn mày, khủy tay phải chống đầu gối, chống cằm nhìn người đối diện, “Nhưng mà tôi lại cảm thấy cậu có người khác.”
Hạ Tinh Hàng sửng sốt, vội vàng nói: “Thầy ơi, anh đừng nói bậy, sao em lại có người khác được?”
Nhiếp Thiên Thu nhăn mũi: “Tôi không phải là thầy duy nhất của cậu đúng không?”
Vừa nãy Hạ Tinh Hàng nhất thời hoảng loạn buột miệng thốt ra, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Hóa ra Nhiếp Thiên Thu nói chính là vấn đề “thầy” sao? Trong lòng hắn lập tức cảm thấy có chút mất mạc, nhưng vẫn gắng gượng đáp lại: “Làm sao có thể? Có phải thầy có hiểu nhầm gì không?”
Nhiếp Thiên Thu cười như không cười: “Lúc cậu cùng Trì Thái Hành so chiêu có dùng một ít chiêu thức không phải là tôi dạy cho cậu.
Tôi dựa vào thời gian học võ của cậu mà xem, hẳn là cũng không phải tự nghĩ ra.”
Lúc này Hạ Tinh Hàng mởi hiểu rõ ý tứ của cậu, ngượng ngùng nói: “Anh đã nhìn ra?”
Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “Cậu cảm thấy sao?”
Hạ Tinh Hàng nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: “Cái đó không phải là người khác dạy, là một đoạn khẩu quyết em nhìn thấy ở chỗ mẹ em.”
Vẻ mặt Nhiếp Thiên Thu đầy nghi hoặc.
Hạ Tinh Hàng giải thích: “Trước kia em từng vô tình nhìn thấy một tấm da dê ở trong phòng bà, trên giấy viết một loại chữ viết kỳ quái.
Khi đó em vừa mới tiếp xúc với các phái trong võ lâm, loáng thoáng đoán được đoạn chữ kia có thể là mấy thứ như khẩu quyết, vì vậy liền dùng di động chụp lại.
Đáng tiếc sau này không có người nào chịu dạy võ công cho em, mà bản thân em lại không hiểu đoạn văn kia, vẫn luôn lưu trong di động, không có tác dụng gì.”
“Lần trước ở phái Côn Luân tu luyện nội lực, sau khi anh Điếu Yên đã dạy mọi người một đoạn khẩu quyết, em mới miễn cưỡng lĩnh ngộ được cách đọc.
Lúc ấy còn tự mình luyện thử một chút, không ngờ có chút sai lầm.”
Nhiếp Thiên Thu nhớ tới lúc trước bọn họ quay chương trình ở phái Côn Luân, Hạ Tinh Hàng đang luyện công thì hộc máu.
Hóa ra cũng không phải là do tâm pháp của phái Côn Luân có vấn đề mà là cậu ta tự mình luyện võ công khác, khó trách lúc đấy Hà Điếu Yên nổi trận lôi đình.
Mà nếu như mẹ của Hạ Tinh Hàng cũng là người trong võ lâm, có tâm pháp khẩu quyết cũng không kỳ quái, chỉ là không biết thuộc môn phái nào.
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn cười nói: “Lần trước cậu luyện đến hộc máu mà còn dám tùy tiện tự mình luyện tiếp sao?”
Hạ Tinh Hàng gật gật đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Sau khi được thầy chỉ điểm, em càng có lý giải sâu sắc với tâm pháp khẩu quyết, sau này lúc luyện công cũng không gặp phải sai lầm nữa.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn, trong mắt mang theo thâm ý: “Cậu quả nhiên thực thông minh, thời điểm gặp cậu lần đầu tiên tôi đã biết cậu là kỳ tài luyện võ trời sinh.”
Hạ Tinh Hàng kinh ngạc: “Thật sao?”
Nhiếp Thiên Thu nháy mắt: “Bằng không cậu cho rằng vì sao ngay lần gặp đầu tiên tôi đã cho cậu vào phòng tôi ngủ?”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Chẳng lẽ không phải bởi vì có ấn tượng tốt sao?
Ít nhất, cũng nên là bởi vì chính mình đã thấy toàn thân anh ấy chứ!
Không ngờ sự thật lại tàn khốc như thế, tàn khốc đến mức cho dù Nhiếp Thiên Thu trực tiếp chỉ ra hắn là kỳ tài học võ trời sinh cũng không thể khiến cho hắn vui vẻ hơn chút nào.
Nhiếp Thiên Thu không có chú ý tới cảm xúc càng ngày càng hạ xuống của người đối diện, còn tiếp tục rắc muối vào miệng vết thương: “Lúc ấy tôi cũng rất tò mò, vì sao bọn họ lại muốn gạt không cho cậu học võ, cho nên mới cố ý giữ cậu lại……”
Cả người Hạ Tinh Hàng héo xuống: “Hóa ra là như vậy sao.”
Nhiếp Thiên Thu đột nhiên nắm lấy mạch đập tay trái của hắn: “Cốt nhược gân nhu, có tướng học võ.”
Hạ Tinh Hàng kỳ quái: “Thầy ơi, anh còn biết xem tướng sao?”
“Không.” Nhiếp Thiên Thu lắc đầu, “Nhưng mà loại gân cốt này của cậu, lúc sư phụ tôi còn sống thường xuyên nhắc tới, cho nên vừa nhìn thấy cậu tôi liền nhận ra.”
Cậu vừa nói vừa dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của Hạ Tinh Hàng, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ chỗ kia.
Hạ Tinh Hàng chỉ cảm thấy chỗ cổ tay mình truyền đến một trận tê dại, cả người có chút xao động lên, không khỏi dò hỏi: “Thầy ơi, anh đang vận khí sao?”
Nhiếp Thiên Thu khó hiểu: “Không có nha, tôi chỉ tùy tiện sờ sờ thôi.”
Hạ Tinh Hàng: “……” Ai, quá không bình tĩnh!
Nhiếp Thiên Thu nói: “Tôi nghĩ là, chuyện cậu luyện võ đã không thể giấu được.”
Hạ Tinh Hàng gật gật đầu: “Chờ bọn họ tới tìm thì em sẽ ngả bài.”
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Tôi cũng đoán là chuyện của tôi cũng không giấu được nữa rồi.”
Vừa nói đến chuyện của Nhiếp Thiên Thu, Hạ Tinh Hàng lập tức lên tinh thần.
Cái loại cảm giác như trái tim bị nắm lúc ở cuộc họp báo cũng xuất hiện.
Biểu tình lạnh băng lại tà khí kia của Nhiếp Thiên Thu khiến cho hắn muốn tới gần hơn, nhưng lại cảm thấy càng ngày càng xa.
May mắn, người ở trước mắt này, vẫn là bộ dáng quen thuộc.
Hạ Tinh Hàng mạnh mẽ đè lại cảm xúc không yên trong lòng, hỏi: “Thầy ơi, anh có chuyện gì không thể công khai sao?”
Nhiếp Thiên Thu tùy ý mà dựa ra phía sau, lấy một tư thế lười biếng dựa vào bên cạnh cửa sổ sát đất: “Cậu có biết lúc tôi đánh nhau cùng Trì Thái Hành dùng loại võ công gì không?”
Hạ Tinh Hàng lắc đầu.
Nhiếp Thiên Thu chậm rãi nói: “Đại Hà Kiếm.”
Hạ Tinh Hàng có chút mê mang: “Kiếm?”
Nhiếp Thiên Thu cười cười: “Tôi đánh nhau với người khác ở trước màn ảnh, đương nhiên không có khả năng thật sự dùng kiếm thật.
Võ công luyện đến cảnh giới nhất định, cũng không nhất định phải dùng vũ khí, hoa rơi lá bay đều có thể đả thương người, người tức là kiếm, kiếm tức là người.”
Hạ Tinh Hàng bừng tỉnh.
Tâm tình Nhiếp Thiên Thu không tồi, trong mắt cũng mang theo ý cười nên nói nhiều hơn một chút: “Sư phụ tôi là Nhiếp Thải, nghe nói, ông ấy đã từng là đại ma đầu đệ nhất võ lâm.”
Hạ Tinh Hàng “A” một tiếng, có chút không hiểu cái từ “Nghe nói” này.
“Sư phụ tôi vốn là hàng xóm của tôi, sau đó cha mẹ tôi đều ngoài ý muốn mà mất hết, ông ấy liền nhận nuôi tôi, nuôi tôi lớn lên, dạy tôi võ công……”
Hạ Tinh Hàng không nhịn được hỏi: “Anh và hàng xóm cùng họ sao?”
Nhiếp Thiên Thu một hơi ngạnh ở yết hầu thiếu chút nữa ra không được: “Khả năng nắm bắt trọng điểm này của cậu……”
Hạ Tinh Hàng cũng cảm thấy hình như trọng điểm mình hỏi không đúng lắm, lập tức ngượng ngùng.
Nhiếp Thiên Thu nói: “Còn không phải là cho quy định hộ tịch gây ra sao, để tiện cho đi việc đi học, tôi liền sang tên vào hộ khẩu của sư phụ, theo họ của ông ấy……”
“Rốt cuộc thời buổi này luyện võ cũng không có tiền đồ gì, phải luôn nỗ lực học tập, lấy được một tấm bằng mới là chuyện đứng đắn.”
Môi Hạ Tinh Hàng mấp máy, cuối cùng vẫn sáng suốt mà không có mở miệng.
Kỳ thật hắn rất muốn nói: Thầy Nhiếp à, như anh mà còn nói luyện võ không có tiền đồ, những người trong chốn võ lâm kia mà nghe được đều phải khóc thét.
“Nhưng mà tuy rằng tôi tập võ từ nhỏ, nhưng trước giờ chưa từng tiếp xúc với võ lâm, sư phụ cũng chưa từng nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến võ lâm với tôi, thẳng đến sau khi tôi đến đất khách học đại học, ông ấy sợ tôi gặp phiền toái mới nói cho tôi biết một chút chuyện.”
“Ông ấy nói lúc còn trẻ đã tốn hết công sức xưng bá võ lâm, lên làm Võ lâm minh chủ, đã từng dựa vào lực lượng bản thân khiêu chiến tất cả môn phái võ lâm, quan hệ với bọn họ cũng không quá tốt… Nhưng mà con người sư phụ tôi nói chuyện tương đối hàm súc, tôi đoán ông ấy nói không quá tốt, chính là thực ác liệt.
Các môn các phái khác cũng hận thấu xương với Đại Hà Kiếm, hoặc cũng có thể là sợ hãi quá đi.”
Hạ Tinh Hàng ngơ ngác nói: “Cho nên trước kia anh mới không sử dụng Đại Hà Kiếm trước mặt người khác sao?”
“Đương nhiên không phải nha.” Nhiếp Thiên Thu khó hiểu mà nhìn hắn, “Trước kia tôi không cần, đơn giản chỉ là vì đối thủ quá yếu, không có cơ hội dùng thôi.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Dùng ý nghĩ bình thường để phỏng đoán suy nghĩ của Nhiếp Thiên Thu quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Thu: Vô địch là cô đơn nhất
~ Hết chương 43~.