Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy FULL


Nhận “Phí tìm người” xa xỉ của Lâm Đạt Dương, Nhiếp Thiên Thu cũng không nhiều lời vô nghĩa, đợi đến thời gian tản bộ sau khi ăn xong liền thuận tiện đi tìm người một phen.

Cậu tự nhận thấy mình vô cùng chuyên nghiệp, nhịn không được mà like cho bản thân một cái.
Lúc đi bộ ngang qua chỗ nghỉ ngơi thường ngày của Trì Thái Hành, quả nhiên không nhìn thấy người đâu.

Bọn họ còn có mấy cảnh cần quay buổi đêm, Trì Thái Hành hẳn sẽ không đi quá xa mới đúng.

Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ rồi hỏi thăm nhân viên công tác xem có nhìn thấy Trì Thái Hành hay không.
Hai nam chính âm thầm không hợp nhau cũng không phải là bí mật ở trong đoàn làm phim, bởi vậy khi Nhiếp Thiên Thu dò hỏi nhân viên đông tác đều hơi kinh ngạc một chút.

Trong lòng bọn họ có chút mâu thuẫn, vừa háo hức mong chờ vừa lo sợ bọn họ sẽ trở mặt đánh nhau, cuối cùng cũng có nhân viên chỉ phương hướng cho cậu.
Nhiếp Thiên Thu đi theo hướng nhân viên công tác chỉ cho mình, đến một đoạn đường khá xa.

Thấy bốn phía không có người nào cả, Nhiếp Thiên Thu đánh giá có lẽ Trì Thái Hành không ở chỗ này, chuẩn bị quay đầu thì bỗng nhìn thấy một bóng người đi ra từ ngã rẽ, đúng là Trì Thái Hành.
Trì Thái Hành tựa hồ không thể ngờ được lại gặp người khác ở chỗ này, sắc mặt đột nhiên biến đổi nhưng sau đó lại nhanh chóng trấn tĩnh lại, nặn ra một nụ cười tươi: “Thiên Thu, sao cậu lại ở chỗ này?”
Nhiếp Thiên Thu duỗi người, thuận miệng đáp: “Ăn xong nên đi tản bộ một chút.”
Nói xong thần sắc tự nhiên tiếp tục bước lên phía trước.
“Từ từ.” Trì Thái Hành gọi cậu lại.
Nhiếp Thiên Thu quay đầu: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Trì Thái Hành tỏ ý xin lỗi: “Mấy hôm nay số lần NG của tôi tương đối nhiều, ảnh hưởng đến cậu, thật ngượng ngùng.”
Nhiếp Thiên Thu xua xua tay: “Không sao, chủ yếu là ảnh hưởng đến đoàn làm phim thôi.”
Trên mặt Trì Thái Hành cứng lại, cười đến không được tự nhiên, “Nếu không, chúng ta tập diễn trước cảnh kế tiếp, miễn cho lát nữa lại bị NG.”
Nhiếp Thiên Thu cảm thấy thái độ của anh ta có chút kỳ quái, nhưng cũng không có vạch trần, bộ dáng thoải mái đáp ứng: “Được.”
Một lúc sau, người của đoàn làm phim thấy hai nam chính bị giới truyền thông thêu dệt thành hai đối thủ một mất một còn đã vừa cười vừa quay trở lại cùng nhau.

Nhân viên công tác vừa mới chỉ hướng cho Nhiếp Thiên Thu không khỏi cảm thấy cậu thật chuyên nghiệp, vì đoàn làm phim mà đã chủ động buông bỏ ân oán cá nhân.
Mấy người đạo diễn nhìn thấy thế còn tưởng rằng Nhiếp Thiên Thu chịu nghe lời Lý Biên Du khuyên, chạy tới khuyên Trì Thái Hành, hơn nữa thoạt nhìn hiệu quả cũng thật không tồi.

Mọi người sôi nổi khen ngợi Nhiếp Thiên Thu thật rộng lượng.
Lý Biên Du cảm động, Đừng nhìn Nhiếp Thiên Thu ở ngay trước mặt ông đã cự tuyệt quyết đoán vô tình như vậy, cuối cùng vẫn là để tâm trong lòng, chủ động xuống nước đấy thôi.

Ông lập tức cảm thấy lòng dạ của Nhiếp Thiên Thu còn rộng hơn Trì Thái Hành nhiều, đúng lúc nhà đầu tư cũng ở đây, ông liền lôi kéo Lâm Đạt Dương khen ngợi Nhiếp Thiên Thu không ngừng.
Lâm Đạt Dương nhìn bộ dáng cảm động không thôi của Lý Biên Du, lại nhìn tin nhắn thúc giục nhanh chóng chuyển khoản của Nhiếp Thiên Thu vừa gửi tới mình, cảm thấy vẫn là không cần nói cho đạo diễn biết thì tốt hơn..
Đến khi quay cảnh diễn đêm, quả nhiên trạng thái của Trì Thái Hành tốt hơn một ít, công việc của đoàn phim cũng nhanh chóng hoàn thành.

Đây chính là lần đầu tiên từ sau khi bắt đầu khởi công quay phim bọn họ được kết thúc công việc ban đêm đúng giờ.

Mọi người ôm nhau khóc lóc thảm thiết, ai cũng giống như con thỏ nhỏ chạy trốn nhanh chóng.
Nhiếp Thiên Thu tẩy trang xong đang chuẩn bị trở về thì thấy Trì Thái Hành đến đây, hắn cười nói: “Thiên Thu, đêm nay thật sự cảm ơn cậu nhiều.”
Nhiếp Thiên Thu cảm thấy hình như hôm nay Trì Thái Hành lễ phép quá mức.

Dựa vào tác phong âm hiểm của người này, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*.

Nhưng mà cậu cũng chỉ nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn duy trì vẻ thân thiện: “Không cần khách khí.”
(Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Chờ đến khi trở về khách sạn, Nhiếp Thiên Thu vẫn cảm thấy Trì Thái Hành có chút không thích hợp, hình như anh ta đang quan sát thái độ của mình.
Nhiếp Thiên Thu nhớ lại thời điểm mình đi tìm anh ta, anh ta xuất hiện từ chỗ rẽ, phản ứng khi đột nhiên nhìn thấy mình, như là kinh ngạc, còn mang theo chút hoảng loạn, sau đó lôi kéo mình nói muốn đối diễn.

Tuy rằng Nhiếp Thiên Thu không vạch trần nhưng cũng đoán được khẳng định anh ta đang ngăn cản mình tiếp tục đi lên phía trước.

Anh ta đã làm gì ở chỗ rẽ đấy? Hay là do chỗ đấy đang có người nào khác?
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì, đơn giản không nghĩ nữa, kéo chăn đi ngủ.

Nhưng mà trong lòng có khúc mắc nên cậu ngủ cũng không phải quá say.
Tới nửa đêm, từ cửa sổ truyền đến tiếng vang nhỏ.

Ngày thường ngũ giác quan của Nhiếp Thiên Thu rất nhạy bén, huống hồ bây giờ còn chưa ngủ say.

Gần như ngay lúc tiếng động kia vang lên, ánh mắt của cậu cũng mở lớn trong đêm.
Cậu vẫn duy trì tư thế như cũ, không có bất kỳ động tác nào, lẳng lặng nhìn một bóng đen tiến vào phòng từ chỗ cửa sổ đó.
Phòng của cậu ở tầng tám của khách sạn, nếu có thể tiến vào từ cửa sổ, đương nhiên sẽ chỉ có người trong võ lâm thuần thục khinh công mới làm được.
Sau khi bóng đen kia tiến vào phòng liền âm thầm quan sát Nhiếp Thiên Thu một lúc, thấy hình như cậu vẫn đang ngủ say mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến cạnh vali hành lý của cậu rồi mở ra, cũng không biết là muốn làm gì.
Trong vali hành lý của Nhiếp Thiên Thu cũng không có gì quý trọng nên cậu cũng không kinh động đến người nọ.
Sau khi người nọ làm xong việc liền lẳng lặng lui về bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy một cái, thả người ra ngoài cửa sổ rồi biến mất.
Lúc này Nhiếp Thiên Thu mới đứng dậy, dùng tốc độ cực nhanh đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài tìm kiếm, vừa lúc thấy bóng đen kia xoay người một cái, chui vào một cái cửa sổ ở tầng sáu.

Sau đó, cửa sổ kia liền truyền đến một ánh đèn mờ nhạt.
Đoàn phim bởi vì chiếu cố đến cảm xúc của hai diễn viên chính nên đã sắp xếp phòng nghỉ cho hai người ở hai tầng khác nhau.

Trì Thái Hành vừa lúc ở tầng sáu.
Khóe miệng Nhiếp Thiên Thu gợi lên một nụ cười hiểu rõ.

Cậu đi đến vali của mình, đồ vật trong đó vẫn y nguyên như lúc trước, ngay cả vị trí dường như không có sự thay đổi nào.

Rõ ràng, người kia cũng không muốn cho người khác biết cái vali này đã bị động tay động chân.
Nhiếp Thiên Thu nhẹ nhàng xuy một tiếng, trực tiếp đổ hết đống đồ trong vali ra.

Ngày hôm sau lúc đóng phim, trạng thái của Trì Thái Hành tựa hồ đã được điều chỉnh lại, một đường đều thực thuận lợi.

Đạo diễn quả thực muốn khen tặng cờ thưởng cho Nhiếp Thiên Thu, câu nói ghi trên đó ông cũng đã nghĩ xong rồi, “Đại cục làm trọng”, quả thực vô cùng phù hợp với khí chất con người của Nhiếp Thiên Thu.
Kết quả Lý Biên Du mới vui vẻ được một buổi sáng, đến giữa trưa liền có một đội cảnh sát vây quanh đoàn phim.
Lý Biên Du: “?????”
Mẹ nó, đây là phạm phải chuyện lớn gì vậy?
Dẫn dầu là một cảnh sát thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, nhưng biểu tình trên mặt tương đối nghiêm túc, toàn thân tỏa ra một cỗ hơi thở chính nghĩa.
Vị cảnh sát kia tên là Dung Thi Mặc, nhận được mật báo, hoài nghi trong đoàn phim có người dùng ma túy, bảo Lý Biên Du không cần khẩn trương, bọn họ chỉ lục soát một chút rồi đi.
Trong lòng Lý Biên Du: Cậu đùa tôi hả, đều dính dáng đến ma túy rồi mà cậu còn bảo tôi không cần khẩn trương? Cảnh sát mấy người đến nhiều như vậy, lại còn nói với tôi chỉ lục soát một chút rồi đi?
Mặc kệ trong lòng Lý Biên Du sóng gió mãnh liệt, kinh hoàng khủng hoảng đến mức nào, cảnh sát vẫn cứ đâu vào đó bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.

Đoàn phim cử ra một nhân viên công tác làm nhiệm vụ dẫn đường, bắt đầu điều tra lục soát phòng ngủ của các diễn viên.
Nhiếp Thiên Thu nhìn trận thế này, cuối cùng cũng hiểu lý do cho hành động hôm qua của người kia.
Sau khi lục soát nửa ngày đội ngũ lục soát bên phía khách sạn mới trở về.

Cảnh sát dẫn đầu ghé vào tai Dung Thi Mặc nói nhỏ gì đó, sau đó thấy hắn ta nhíu mày, lại tìm Lý Biên Du cùng nhà làm phim nói mấy câu khách sáo, sau đó mới nói: “Hôm nay không có chuyện gì, mọi người tiếp tục làm việc đi.

Chỉ là phiền toái một vài diễn viên đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Lý Biên Du kinh hãi: “Là lục soát được ai tàng trữ ma túy sao?”
Dung Thi Mặc cười cười, trấn an ông: “Không có, chỉ là hỏi chuyện theo thường lệ thôi.”
Tuy hắn nói như vậy nhưng Lý Biên Du không dám tin tưởng hoàn toàn.


Vô duyên vô cớ tới một đội cảnh sát, xong rồi còn bắt người trở về, nói là hỏi chuyện theo thường lệ thì ai có thể tin được chứ?
Nhưng nếu cảnh sát không muốn nhiều lời, bên phía đoàn phim cũng không dám hỏi quá nhiều.

Dung Thi Mặc nêu hai cái tên của nhân viên công tác cùng mấy diễn viên, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Nhiếp Thiên Thu: “Còn cậu nữa, mấy vị này theo chúng tôi về cục cảnh sát làm ghi chép đi.”
Lý Biên Du lập tức nhảy ra: “Đây là nam chính của chúng tôi, nếu như không có chuyện gì thì không thể tùy tiện rời khỏi đoàn làm phim.”
Dung Thi Mặc nhìn đạo diễn, khí chất chính nghĩa toàn thân phát ra khiến cho đạo diễn lui một bước, hắn nói: “Sẽ không tốn quá nhiều thời gian.”
Nhiếp Thiên Thu không tỏ ý kiến, còn trấn an mà vỗ vỗ vai đạo diễn, thần thái thoải mái mà đi theo Dung Thi Mặc lên xe.
Xe còn chưa tới cục cảnh sát, mấy người Bùi Thanh, Lâm Đạt Dương liền liên tiếp gọi điện tới, Nhiếp Thiên Thu trực tiếp ấn từ chối.

Đến khi Hạ Tinh Hàng gọi lại đây, Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ, ấn nhận.
Ngữ khí của Hạ Tinh Hàng rất vội vàng, “Thầy ơi, anh bị bắt sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Nể tình cậu quan tâm tôi nên tôi sẽ tha thứ cho cách dùng từ của cậu.”
Hạ Tinh Hàng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, căm giận nói: “Tên thiểu năng trí tuệ Lâm Đạt Dương kia tung tin giả cho em, nói anh bị bắt.”
Nhiếp Thiên Thu liếc nhìn Dung Thi Mặc một cái, đáp: “Chính là bị kêu đi làm ghi chép.”
Hạ Tinh Hàng tức khắc lại không bình tĩnh: “Vô duyên vô cớ tại sao lại phải làm ghi chép?”
Nhiếp Thiên Thu: “Nghe nói là đoàn phim có người tàng trữ ma túy.”
Hạ Tinh Hàng: “Người khác tàng trữ ma túy thì có liên quan gì đến anh chứ?”
Nhiếp Thiên Thu thâm sâu mà cười một chút, ngữ khí mang theo trêu chọc: “Có thể là hoài nghi tôi tàng trữ đi.”
Bên phía Hạ Tinh Hàng trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi: “Vậy anh đến phân cục nào?”
Nhiếp Thiên Thu quay đầu nhìn Dung Thi Mặc: “A sir*, mấy người là phân cục nào?”
(Trong raw dùng tiếng anh, nghĩa là ngài, cách nói lịch sự)
Dung Thi Mặc ít khi nhìn thấy người nào ngồi trên xe của cảnh sát còn có thể trò chuyện bình tĩnh tự nhiên như vậy, nhất thời có chút cạn lời, nói: “Phân cục phía đông thành phố.”
Nhiếp Thiên Thu chuyển nguyên lời nói cho Hạ Tinh Hàng.
Hạ Tinh Hàng: “Vậy thì tốt rồi, em có quen biết đội trưởng Dung Thi Mặc của bọn họ.”
Nhiếp Thiên Thu “ừmmm” một tiếng: “Hiện tại anh ta đang ở bên cạnh tôi, cậu muốn nói chuyện với anh ta không?”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Đáng tiếc Dung Thi Mặc lại tỏ vẻ đang làm việc nên không muốn nói chuyện riêng, cự tuyệt nghe điện thoại của Hạ Tinh Hàng.
Nhiếp Thiên Thu tiếc nuối trả lời Hạ Tinh Hàng: “Quan hệ của cậu còn chưa đủ cứng nha!”
Chờ đến khi cúp điện thoại, Nhiếp Thiên Thu tò mò mà nhìn Dung Thi Mặc: “Không ngờ quan hệ của Tinh Hàng lại rộng như vậy, ở cục cảnh sát cũng có người quen.”
Dung Thi Mặc trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi là đại đệ tử của chưởng môn Trương Do phái Võ Đang.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ tay một cái: “Ai nói võ lâm suy thoái, không phải đều có ở khắp các ngành nghề sao.”
……
Tới phân cục phía đông thành phố, mấy nhân viên trong đoàn phim đều được đưa đến những nơi riêng biệt để làm ghi chép, Nhiếp Thiên Thu được Dung Thi Mặc tự mình mang đi hỏi chuyện.
Hai người ngồi ở trong phòng tối, bộ dáng của Nhiếp Thiên Thu nhàn tản, thoạt nhìn còn thoải mái hơn Dung Thi Mặc, chủ động nói: “Anh hỏi đi.”
Dung Thi Mặc có chút một lời khó nói hết mà nhìn cậu, theo thường lệ hỏi mấy vấn đề, đều không đề cập đến bất kỳ nội dung mẫn cảm nào.
Nhiếp Thiên Thu thấy hắn lăn qua lăn lại mà vẫn không vào chủ đề chính liền có lòng tốt nhắc nhở: “Không phải mấy người đang điều tra về ma túy sao? Sao không hỏi cái này?”
Hóa ra Dung Thi Mặc đã nhận được mật báo, đặc biệt đến điều tra Nhiếp Thiên Thu, nhưng cậu lại có ảnh hưởng lớn đến công chúng nên hắn liền mang theo một đội người đến, thuận tiện điều tra toàn bộ đoàn làm phim một lần.

Chỉ là ngoài ý muốn cũng không điều tra được bất kỳ vật cấm nào ở trong phòng của Nhiếp Thiên Thu, vì vậy giả ý mạng theo mấy người trở về ghi chép.
Người hắn chân chính muốn tra vẫn là Nhiếp Thiên Thu, chỉ là trên tay không có chứng cứ, lại sợ rút dây động rừng nên mới nói bóng nói gió, chậm chạp không có vào đề chính.

Không ngờ Nhiếp Thiên Thu lại chủ động nhắc đến, hắn không khỏi có chút buồn cười mà nhìn cậu: “Cậu có manh mối nào muốn cung cấp sao?”
Nhiếp Thiên Thu một tay nâng má: “Không có.”
Dung Thi Mặc: “……”
Nếu như người trước mặt không phải Nhiếp Thiên Thu, phỏng chừng Dung Thi Mặc liền dùng bóng đèn nhỏ trên bàn chiếu thẳng vào mặt cậu rồi.
Dung Thi Mặc giống như tùy ý nói: “Nếu cậu đã đến cục cảnh sát rồi, vậy tiện thể kiểm tra nước tiểu đi.”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ không sao cả: “Được nha.”

Dung Thi Mặc thấy cậu phối hợp như vậy, không khỏi có chút nghi hoặc: “Gần đây sự kiện người trong giới giải trí sử dụng ma túy nháo lớn như vậy, cậu không sợ bị liên lụy sao?”
“Sợ chứ.” Nhiếp Thiên Thu nói, “Cho nên mới phối hợp với công tác của mấy người đấy, nên nghiệm nước tiểu thì nghiệm, tương lai nếu có người nhân cơ hội muốn bôi đen tôi, mấy người còn có thể đứng ra làm sáng tỏ cho tôi một chút!”
Nhiếp Thiên Thu càng nói càng cảm thấy hợp lý: “Chuyện sử dụng ma tùy thế này, ai nói cũng không có tính thuyết phục bằng mấy người các anh nói!”
Dung Thi Mặc:…… Người này là sao vậy! Phân tranh trong giới giải trí còn có tính tính đến trên đầu cảnh sát bọn họ.
Nhưng mà nếu người ta đã phối hợp như vậy, nếu như cự tuyệt làm sáng tỏ cho người ta, lại thật sự có chút không thỏa đáng.
Dung Thi Mặc quả thực còn muốn hoài nghi, liệu có phải chính bản thân Nhiếp Thiên Thu ngóng trông đến cục cảnh sát của bọn họ hay không?
Nhiếp Thiên Thu phối hợp đi nghiệm nước tiểu, vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Tinh Hàng đang chờ ở bên ngoài.
Hạ Tinh Hàng vừa thấy bọn họ, lập tức tiến lên, khẩn trương nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, anh không sao chứ?”
Trong lòng Nhiếp Thiên Thu cảm thấy ấm áp: “Tôi không có chuyện gì.”
Cậu vỗ vỗ mu bàn tay của Hạ Tinh Hàng: “Sao cậu lại tới cục cảnh sát?”
Hạ Tinh Hàng dùng khóe mắt nhìn Dung Thi Mặc một cái: “Em sợ bọn họ tìm anh gây phiền toái.”
Dung Thi Mặc vừa nghe liền không cao hứng: “Tôi nói này cậu Hạ, cảnh sát nhân dân chúng tôi làm việc đều công bằng theo đúng pháp luật, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ tìm người phiền toái chứ?”
Hạ Tinh Hàng hừ một tiếng: “Mấy anh tự dưng mang thầy Nhiếp về cục, còn không phải là gây phiền toái cho người khác sao?”
Dung Thi Mặc cứng họng, rất muốn nói muốn thầy Nhiếp của cậu phối hợp điều tra phá án thì sao tính là phiền toái?
Nhưng mà Hạ Tinh Hàng đã trực tiếp làm lơ hắn, bắt đầu hỏi thăm ân cần với Nhiếp Thiên Thu.
Dung Thi Mặc: Không biết vì sao đột nhiên có cảm giác no no?
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng đang nói chuyện thì thấy một cảnh sát nhỏ chạy vào nói nhỏ bên tai Dung Thi Mặc, vừa nói vừa liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Nhiếp Thiên Thu: Người này thật không khách khí chút nào!
Cậu đơn giản giơ tay lên, hướng về phía cậu cảnh sát kia vẫy vẫy tay.
Người nó lập tức chấn động, giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, cả gương mặt đều đơ luôn.
Nhiếp Thiên Thu càng thêm xác định chuyện này có kỳ quặc, dứt khoát trực tiếp đi qua, cười tủm tỉm: “Cậu đang nói xấu gì tôi vậy? Trình độ nghiệp vụ quá không ổn, bị tôi phát hiện rồi.”
Cả người cậu cảnh sát này căng thẳng: “Không, không phải.”
Dung Thi Mặc cả người cậu cảnh sát kia cứng lại, cảm thấy mất mặt vô cùng.

Hắn chắn trước mặt người này, hướng Nhiếp Thiên Thu nói: “Không phải.”
Nhiếp Thiên Thu khiếp sợ: “Không nói xấu mà còn chột dạ như vậy sao?”
Dung Thi Mặc: “……”
Nhiếp Thiên Thu chân thành đề cử: “Mấy anh có muôn ghi danh lớp học diễn xuất một chút để nâng cao trình độ hay không? Tôi quen biết một vị thầy giáo không tồi, có thể đề cử cho mấy anh, hàng ngon giá rẻ.

Bằng không, dựa vào trình độ này của mấy người rất dễ bị đối tượng điều tra giết ngược.”
Dung Thi Mặc bị nói đến mồ hôi đầy đầu, vội vàng đuổi cậu cảnh sát kia đi.

Hạ Tinh Hàng đứng xem từ nãy lúc này mới mở miệng, “Hành động lần này của mấy anh, là đặc biệt nhắm vào thầy Nhiếp đúng không?”
Sắc mặt Dung Thi Mặc biến đổi.
Hạ Tinh Hàng ‘xùy’ một tiếng: “Mấy anh sẽ không vô duyên vô cớ mang nhiều người đến đoàn làm phim điều tra như vậy, nhất định là có nguồn tin đáng tin cậy báo lại.

Nhưng nhìn dáng vẻ này có vẻ cũng không lục soát được đồ gì như mong muốn, mấy người bị mang về này, nhất định có đối tượng mà các anh đặc biệt nghi ngờ.”
“Em nghĩ, thầy Nhiếp chính là đối tượng đặc biệt nghi ngờ đấy đúng không?”
Theo từng lời Hạ Thi hàng nói, sắc mặt của Dung Thi Mặc dần dần trầm trọng, hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Sắc mặt Hạ Tinh Hàng trầm xuống, nhìn thẳng vào người Dung Thi Mặc, “Đội trưởng Dung, em không biết vì sao mấy anh lại điều tra anh Thiên Thu, nhưng anh Thiên Thu tuyệt đối không làm chuyện xấu, em tin anh ấy.”
Nhiếp Thiên Thu không ngờ Hạ Tinh Hàng lại bảo vệ mình trước mặt công bộc của nhân dân như vậy, trong lòng không khỏi cảm động, “Oa, đến lúc mấu chốt ngay cả thầy cũng không gọi.”
Một thân khí thế của Hạ Tinh Hàng thiếu chút nữa đã bị cậu làm cho không còn, may mắn tố chất tâm lý của hắn mạnh hơn cậu cảnh sát kia nhiều.

Nghe thấy cậu nói vẫn không đổi sắc mặt, vẫn dùng ánh mắt lẫm liệt nhìn thẳng vào Dung Thi Mặc.
Dung Thi Mặc tự hỏi một lúc lâu, rốt cuộc vẫn làm một thế tay với bọn họ, lại mang hai người trở về phòng tối.
Lần này Dung Thi Mặc không hề nói bóng nói gió, nói gần nói xa nữa, hắn nói thẳng: “Chúng tôi nhận được tin báo cậu có liên quan đến kẹo chín màu, hơn nữa còn khẳng định cậu có giấu một lượng lớn ma túy ở trong đoàn phim.”
Lần này hắn nói trực tiếp mọi chuyện ra, một là do mục đích lần hành động lần này đã bị Hạ Tinh Hàng vạch trần, hai là cũng tin tưởng vào Hạ Tinh Hàng.
Nhiếp Thiên Thu châm chước nửa ngày, tối hôm qua vali của cậu bị người khác nhét một lượng lớn ma túy vào trong, hôm nay liền có cảnh sát đến điều tra, vì vậy cũng khiến cho cậu không phải thực tin tưởng vào cảnh sát ở đây.
Nhưng mà nếu Dung Thi Mặc đã thẳng thắng như vậy, cậu cũng có qua có lại.

Sau khi suy nghĩ một hồi liền đem chuyện hôm qua báo lại cho Dung Thi Mặc.
Dung Thi Mặc nghe xong toàn bộ mặt đều đen: “Cậu nói thật sao?”
Nhiếp Thiên Thu nhún nhún vai, vẻ mặt anh tin hay không thì tùy: “Nói thật, nếu như anh không phải người quen của Tinh Hàng, tôi đã trực tiếp coi như chuyện này chưa xảy ra.

Dù sao mấy người cũng không lục soát ra được thứ gì, tôi phủi sạch quan hệ với việc này không phải càng tốt hơn sao?”
Dung Thi Mặc trầm mặc một hồi lâu, lúc sau mới dùng ngữ khí có chút không muốn thừa nhận: “Xem ra, không phải chỗ cậu có vấn đề, là do hệ thống đã xảy ra vấn đề.”
Lúc này Hạ Tinh Hàng mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến dọa người: “Mặc kệ là ai vu oan gián họa gán ghép tội danh như vậy cho thầy Nhiếp, em cũng sẽ không bỏ qua.”

Nhiếp Thiên Thu lập tức nói: “Là Trì Thái Hành.”
Hạ Tinh Hàng ngơ ngác: “Thầy ơi, sao anh biết được biết?”
Nhiếp Thiên Thu hì hì cười nói: “Tuy rằng không biết được hết, nhưng mà khẳng định Trì Thái Hành là một trong số đó.”
Dung Thi Mặc hỏi: “Cậu có chứng cứ sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “Đương nhiên không có nha, nếu có thì tôi đã có thể trực tiếp báo nguy rồi.”
Cậu bày ra một biểu tình hiên ngang chính nghĩa: “Chống lại tội phạm, mỗi người đều có trách nhiệm.”
Hạ Tinh Hàng: “Thầy ơi, bộ phim này vẫn là đừng quay nữa, em giúp anh xử lý những hạng mục liên quan đến hủy bỏ hợp đồng.”
Dung Thi Mặc lập tức nói: “Không, lúc này cậu ta không thể lui lại.”
Hạ Tinh Hàng quét mắt về phía hắn, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của hắn: “Anh muốn cho thầy điều tra giúp anh sao?”
Ánh mắt Nhiếp Thiên Thu cũng sáng ngời mà nhìn về phía hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Dung Thi Mặc có chút yếu thế: “Cái kia…… Còn không phải cậu ta nói chống lại tội phạm, mỗi người đều có trách nhiệm sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “Tôi chỉ nói thế thôi, anh coi đó là sự thật ư?”
Dung Thi Mặc có chút không chống đỡ được, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Chuyện này rõ ràng là nhằm về phía cậu đúng không.

Dù cho cậu muốn né tránh, người sau lưng cũng sẽ không dễ dàng buông tha cậu.

Nói như vậy, còn không bằng hợp tác với chúng tôi, tìm ra người đứng sau màn, giải quyết tai họa về sau.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Tôi đắc tội ai vậy chứ!”
Dung Thi Mặc nói: “Nếu như cậu nói thật, chỉ sợ chuyện này có bóng dáng của môn phái võ lâm.”
Nhiếp Thiên Thu càng thêm bất bình: “Tôi chỉ muốn lăn lộn thật tốt trong giới giải trí, sao cái võ lâm nát này sao không chịu buông tha cho tôi chứ?”
Trong lòng Dung Thi Mặc run lên, lời than thở của sư phụ mình vẫn còn văng vẳng bên tai: Đồ tai họa Nhiếp Thải nào sao vẫn không chịu buông tha võ lâm chứ……
Hắn lắc đầu, ném đi thanh âm trong đầu, trịnh trọng nói với Nhiếp Thiên Thu: “Xin cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Nhiếp Thiên Thu dùng ánh mắt của một acc max level nhìn newbie mà nhìn người trước mặt: “Mấy người bảo vệ tôi?”
Dung Thi Mặc: “……”
Rốt cuộc hắn cũng là đội trưởng, thần sắc mạnh mẽ trấn định: “Đây là điều chúng tôi nên làm.”
Nhiếp Thiên Thu dựa về phía sau ghế, không tỏ ý kiến: “Vậy được rồi.”
Tuy rằng Hạ Tinh Hàng lo lắng cho an nguy của Nhiếp Thiên Thu, nhưng hắn rất tin vào thực lực của cậu, hơn nữa cùng tôn trọng quyết định của người này nên cũng không ngăn lại.

Nhưng mà hắn vẫn muốn âm thầm điều tra hướng đi của đoàn làm phim một chút.
Hai bên đã thống nhất cách làm, sau khi trao đổi tin tức cùng đối sách, lúc này Nhiếp Thiên Thu mới cùng Hạ Tinh Hàng đứng dậy chạy lấy người.
Trước khi đi, Nhiếp Thiên Thu còn rất có hứng thú mà nhìn Dung Thi Mặc: “Lại nói tiếp, không phải đệ tử của Võ Đang đều phải ở trên núi làm đạo sĩ sao? Sao anh lại chạy tới làm cảnh sát?”
Dung Thi Mặc ho nhẹ một tiếng: “Tôi là đệ tử tục gia của phái Võ Đang, chờ sau khi về hưu mới quay trở lại Võ Đang.”
“Như vậy à…” Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm, “Vậy môn phái mấy người còn rất có tính người nha.”
Dung Thi Mặc: “……”
Dung Thi Mặc: “Thời đại thay đổi, hơn nữa cũng là môn phái xã hội chủ nghĩa, không thể cứ giữ nguyên quy tắc cũ được.”
Nhiếp Thiên Thu rất là kính nể: “Thật là bắt kịp thời đại!”
Dung Thi Mặc không biết tại sao bọn họ lại chuyển đề tài đến việc các môn phái võ lâm đang hiện đại hoá, trong khoảng thời gian ngắn có chút 囧.

Hắn tự nhận thấy bản thân mình đã có chút giao tình với Nhiếp Thiên Thu, rốt cuộc nhịn không được mà đánh bạo mở miệng: “Cái kia, cậu thực sự là truyền nhân của Đại Hà Kiếm sao?”
Nhiếp Thiên Thu cười hì hì nói: “Rốt cuộc mấy người đã nhìn ra rồi.”
Cả người Dung Thi Mặc không nhịn được căng cứng hẳn lên, hỏi dò: “Nhiếp Thải ông ta… Chẳng lẽ còn không chết tâm?”
Nhiếp Thiên Thu chớp chớp mắt: “Cái gì mà chết tâm? Ý anh là xưng bá võ lâm sao?”
Dung Thi Mặc không ngờ vấn đề mẫn cảm như vậy mà Nhiếp Thiên Thu có thể nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ như thế, cũng không biết là cuồng vọng hay là vô tri, lập tức nghẹn một hơi trong cổ họng, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhiếp Thiên Thu thấy vẻ mặt của hắn cứng đờ, cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ than một tiếng: “Ông ấy có chết tâm hay không thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà người đã chết rồi.”
Dung Thi Mặc: “……”
Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng khẩn trương như vậy, sư phụ tôi đã chết nhiều năm rồi.”
Cậu vừa nói vừa thở dài, biểu tình còn có chút buồn thương, “Đáng tiếc chết quá sớm, nếu như muộn thêm hai năm nữa……”
Dung Thi Mặc cho rằng cậu muốn nói nếu như muộn thêm hai năm nữa đã có thể tiếp tục xưng bá linh tinh, nắm tay không tự chủ được nắm chặt lại: “Muộn thêm hai năm nữa thì sao?”
Nhiếp Thiên Thu vỗ đùi: “Muộn thêm hai năm nữa là có thể chờ được tôi đỏ tía, vinh hoa phú quý hưởng không hết nha!”
Dung Thi Mặc cảm thấy cục nghẹn của mình có chút vô ích, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, ngượng ngùng nói: “Ông ta không bảo cậu kế thừa ý chí của mình sao?”
Nhiếp Thiên Thu cười tủm tỉm nhìn hắn: “Có nha.”
Không khí nháy mắt khẩn trương lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Thi Mặc: Chính là tôi làm hại sư phụ thường xuyên bị đuổi khỏi nhóm chat.
Nhiếp – đại thần max level – Thiên Thu nhìn người ở Tân thủ thôn: Chậc chậc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận