Tin nhắn trong nhóm chat “Hội không chốn nương thân giúp nhau”:
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Đêm nay lão phu xem sao trời, gần đây võ lâm sẽ có đại biến.
Cái Bang – Hạ Thù: Gia Cát thần côn đi ra làm hoạt động mê tín, đánh chữ nhầm đúng không, cậu muốn nói là có đại tiện hả?
Đường Môn – Đường Phi Linh: Cái Bang thực sự là thô tục trước sau như một.
Cái Bang – Hạ Thù: [ ai cần ngươi lo.gif]
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Thần côn môn chúng tôi
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Á đù, Thần Toán môn, chưa bao giờ nói mù, tôi bấm đốt tay tính toán, khả năng là có chuyển biến tốt…
Cái Bang – Hạ Thù: Không phải là xem sao trời hả? Tại sao lại thành bấm đốt tay tính toán rồi?
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Cái Bang các người có thể nắm được trọng điểm hay không hả!!!!!
Cái Bang – Hạ Thù: ←_← hình như tôi đã biết nguyên nhân vì sao Thần toán môn lại suy tàn…
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Đờ, nói cứ như là Cái Bang các người vẫn còn huy hoàng ấy nhỉ.
Phái Võ Đang – Trương Do: Đại tiện cái gì?
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ:…
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Tại sao ông vẫn còn chưa bị đá khỏi nhóm này vậy?
Phái Võ Đang – Trương Do: Ngài Gia Cát này, hình như cậu không quá thân thiện với phái chúng tôi.
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Người có truyền nhân không có tư cách ở trong nhóm này, nghĩ gì vậy hả? Muốn xem chuyện cười của chúng tôi sao?
Phái Võ Đang – Trương Do: Ngài Gia Cát quá nhạy cảm.
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Người đến giờ vẫn chưa có truyền nhân chính là nhạy cảm như vậy đấy, thì sao?
Phái Võ Đang – Trương Do: Vậy tại sao cậu Đường lại ở trong nhóm này?
Thần Toán môn – Trương Do: Đường Môn là do tự mình sinh được, không giống như ông.
Đường Môn – Đường Phi Linh: Tôi nói này, nếu không các người đều học theo Đường môn đi, sư môn là gia tộc, truyền nhân tự mình sinh, sẽ không còn phiền não này nữa?
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Đờ, chúng tôi mới không thèm làm như vậy.
Đường Môn – Đường Phi Linh: Vậy cứ tiếp tục phiền não đi ~
Đường Môn – Đường Phi Linh: [ xem diễn.gif]
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: He he, nếu như tôi tính không nhầm, võ lâm rất nhanh liền có người kế nghiệp.
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Nói không chừng nhóm chúng ta sẽ nhanh chóng đổi thành về già có nơi nương tựa rồi!
Cái Bang – Hạ Thù: Thật chứ?
Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Thật chứ?
Thích Nhạc: Thật chứ?
Đường Môn – Đường Phi Linh: Gọi được cả Thích đại sư ra, thật là không dễ dàng mà.
Thích Nhạc: A Di Đà Phật
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Đương nhiên là thật.
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Sao tử vi chiếu sáng núi Côn Luân, biến hóa sẽ bắt đầu từ phái Côn Luân…
Cái Bang – Hạ Thù: Nói bừa đúng không, phái Côn Luân đã chuyển đến tỉnh Hồ Nam từ bao nhiêu năm rồi chứ?
Thần Toán môn – Cát Vong Cơ: Không hiểu chiêm tinh học đừng có mà nói nhảm
Phái Côn Luân – Hà Điếu Yên:…
…
“Haizzz ——” Hà Điếu Yên thở dài một hơi, thoát khỏi Wechat, suy nghĩ một chút, lại mở app Vương giả vinh diệu ra, quả nhiên Lục Mạo đang online.
Hà Điếu Yên nhắn cho nó một dâu chấm:.
Lục Mạo sợ đến nỗi lập tức thoát khỏi trò chơi.
Hà Điếu Yên tiếp tục ngẩn người.
…
Lúc này Mạnh Hạo Nhiên đang ở trong nhà, mở cửa phòng nhỏ dùng để quản lý cửa hàng trực tuyến ra, lại nghe Cửu sư muội Lục Đan Đề đột nhiên kêu lớn một tiếng, “Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh mau xem này!”
Mạch Hạo Thiên sợ hết hồn, không khỏi tiền lại gần hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Đan Đề chỉ vào trang quản lý của cửa hàng trực tuyến ở trên màn hình máy tính, kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Cửa hàng của chúng ta đột nhiên có rất nhiều đơn đặt hàng, thật nhiều mặt hàng còn bán hết sạch!!!”
“Thật hay giả?” Mạch Hạo Thiên sợ hết hồn, định thần nhìn lại, quả nhiên hàng tồn kho của cửa hàng đã không còn đủ, hắn còn sợ là do mình hoa mắt nên không ngừng dụi dụi “Chuyện gì thế này?”
Bọn họ mở cửa hàng trực tuyến này đã được hai năm, lượng tiêu thụ vẫn luôn trong trạng thái sống dở chết dở, nhiều lúc một tháng cũng chỉ bán được mấy chục đơn hàng.
Bình thường họ cũng chỉ để một người theo dõi cửa hàng này thôi.
Ngày hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, số lượng đơn đặt hàng bỗng nhiên tăng nhanh chóng mặt, chưa đầy một canh giờ đã mua hết toàn bộ sản phẩm trong cửa hàng.
“Huynh xem cái này.” Lục Đan Đề nói, lại mở phần bình luận dưới trang chủ ra, trong đó có rất nhiều bình luận do khách hàng để lại, nội dung thống nhất đến kinh người.
【 Thiên Thu đề cử, mua 】
【 Thu Quỳ nhanh đến giúp một chút 】
【 Tin rằng sản phẩm được Thu Thu quảng cáo sẽ không quá kém… 】
【 Cẩu kỷ tự nhiên đã không còn rồi? 】
【 Ảnh chụp quá cay mắt, nếu không phải nể mặt Thu Thu thì thật sự không thể xuống tay được 】
【 Vì Thu Thu mà mua! 】
【 Vì Thu Thu, ngón này tui không muốn, nói chặt liền chặt 】
…
Lục Đan Đề mặt đầy khó hiểu liếc nhìn Mạch Hạo Thiên một cái, phát hiện đối phương cũng mịt mù nhìn lại mình.
Vì vậy Lục Đan Đề trả lời một bình luận ở trong đó, hỏi: Xin hỏi Thiên Thu đề cử, là có ý gì?
Đối phương:??? Các người không biết?
Đối phương: [ Ảnh ]
Lục Đan Đề mở bức ảnh kia ra, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp màn hình weibo của Nhiếp Thiên Thu..
Lục Đan Đề:!!!!!
Lục Đan Đề: “Đại sư huynh!! Chúng ta mời Nhiếp Thiên Thu quảng cáo?!”
Mạch Hạo Thiên nhìn ảnh chụp weibo kia, sững sờ nói: “Không có mà, chúng ta làm gì có tiền mời quảng cáo chứ…”
Lục Đan Đề gật đầu: “Đúng vậy, vậy thì cái này… Ai nha, đây chính là ôm được đùi lớn của Nhiếp Thiên Thu?!”
Mạch Hạo Thiên: “A?”
Lục Đan Đề tiếp tục thả trí tưởng tượng: “Chẳng lẽ là do sư phụ đả động được cậu ta? Cậu ta chuẩn bị gia nhập phái Côn Luân sao?”
Mạch Hạo Thiên lắc đầu một cái, trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ không chắc chắn: “Không thể nào, chắc là cậu ta… Có lòng tốt giúp đỡ chũng ta một chút đi?”
Hai mắt Lục Đan Đề tỏa sáng: “Không ngờ người ta lại tốt bụng như vậy, em quyết định thành fan của anh ấy!”
Mạch Hạo Thiên: “…”
Lục Đan Đề đắc ý mà tính toán: “Ngày mai lại tìm cơ hội xin chữ ký của anh ấy, ai nha, vừa mới thành fan đã xin được chữ ký tay của thần tượng mình, thực sự là hạnh phúc…”
Mạch Hạo Thiên đánh vỡ giấc mộng đẹp của cô: “Bây giờ vẫn nên quản lý tốt cửa hàng trực tuyến đi, đột nhiên có nhiều đơn đặt hàng như vậy, có chút gấp.”
Lục Đan Đề như vừa tình giấc chiêm bao: “Đúng đúng đúng.”
Lại nói: “Ai nha, số lượng này quá lớn, nhanh chóng gọi người đến giúp đỡ một chút đi.”
Mạch Hạo Thiên liền vội liên hệ với mới sư đệ sư muội lại đây.
Sau khi tìm đủ người giúp đỡ, Mạnh Hạo Nhiên mới đi báo tin vui cho sư phụ mình.
…
“… Con vừa mới nhìn qua một chút, hàng tồn kho của chúng ta hầu như đã bán hết, sau này phải quay lại núi Côn Luân nhập hàng mới được.” Mạch Hạo Thiên nói rõ tình huống cho Hà Điếu Yên biết, không ngừng cảm khái, “Không ngờ minh tinh đề cử lại lợi hại đến như vậy, một làn sóng hôm nay cũng bằng năm năm thu nhập của chúng ta rồi.”
Đôi mắt Hà Điếu Yên giật giật: “Vậy thì phải cảm ơn cậu ta thật tốt mới được.”
Mạch Hạo Thiên mãnh liệt gật đầu: “Đúng đúng.”
Hà Điếu Yên đứng lên: “Để sư phụ đi cảm ơn.”
Mạch Hạo Thiên đi đến bên cạnh hắn: “Con cũng cùng đi.”
Hà Điếu Yên bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Nếu như minh tinh đề cử có hiệu quả, chúng ta có thể mời cậu ta quảng cáo cho bí đao của thôn Liêm Khê được không?”
Sắc mặt Mạch Hạo Thiên có chút khó xử: “Chỉ sợ không được, bình thường bọn họ phát quảng cáo trên weibo đều thu tiền, có thể tuyên truyền miễn phí giúp chúng ta đã là rất hiếm có rồi…”
Hà Điếu Yên hỏi lại: “Vậy thì chúng ta dùng tiền mới cậu ta quảng cáo thì sao?”
Mạch Hạo Thiên lúng túng: “Vậy thì càng không thể…”
Hà Điếu Yên: “?”
Mạch Hạo Thiên cười khan một tiếng: “Mời, mời không nổi, con nghe nói minh tinh quay quảng cáo đều đến mấy trăm ngàn, hơn nữa Nhiếp Thiên Thu chính là minh tinh hot nhất hiện nay…”
Hà Điếu Yên: “… Sư phụ biết rồi.”
“Mấy người muốn làm quảng cáo sao?” Một giọng nam trong trẻo đột nhiên truyền từ ngoài cổng vào.
Hà Điếu Yên đặt tay lên trán, xoay qua chỗ khác nói: “Sao cậu lại đến đây nữa?”
Chỉ thấy một nam thanh niên kéo một cái vali đứng trước cổng nhà.
Vóc người kia cao to, bộ dáng cực kỳ lóa mắt, nước da hơi trắng bệch, tóc đen mắt đen, đặc biệt là đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ nước sâu, rồi lại ẩn ẩn hàm ý cười, khiến người khác không dời nổi mắt.
Mạch Hạo Thiên gật đầu hỏi thăm một chút: “Chào cậu Hạ, cậu có khỏe không?”
“Phái Côn Luân thật là lạnh lùng, cũng chỉ có mỗi anh Hạo Thiên là còn có chút nhân tính.” Hạ Tinh Hàng tỏ vẻ oan ức, chân dài bước tới.
Hà Điếu Yên nói: “Không phải tháng này cậu nên quấy rối phái Võ Đang sao? Tại sao lại đến chỗ tôi?”
Hạ Tinh Hàng: “… Anh Điếu Yên lại dùng từ sai rồi, đây gọi là xã giao.”
Vẻ mặt Hà Điếu Yên lạnh lùng: “Ồ.”
Hạ Tinh Hàng tập mãi thành quen, không để ý lắm mà nhún nhún vai, lại hỏi: “Các người vừa mới nói mời quảng cáo cái gì? Phái Côn Luân có tiền sao?”
“Không phải.” Mạch Hạo Thiên kể lại chuyện Nhiếp Thiên Thu giúp đỡ quảng cáo trên mạng một lần, “Năm nay bí đao của thôn Liêm Khê bán ế nghiêm trọng, bọn anh thấy cậu ta đề cử trên mạng rất có hiệu quả, liền muốn xem liệu có thể giúp đỡ đẩy bí đao một chút thì tốt…”
“Nhưng mà các người lại không muốn làm phiền người ta nữa đúng không?” Hạ Tinh Hàng lập tức hiểu được.
Mạch Hạo Thiên gật gật đầu, tiếc nuối nói: “Cậu ta chỉ cần phát một cái weibo, toàn bộ hàng tồn kho của chúng tôi đều bán hết sạch.
Nếu như bí đao cũng có thể như vậy thì quá tốt rồi…”
Hạ Tinh Hàng nói: “Vậy thì các người có thể bỏ bí đao lên cửa hàng là được.”
Mạch Hạo Thiên trừng mắt: “Còn có thể như vậy?”
Hạ Tinh Hàng cười nói: “Tại sao không thể? Dù sao cửa hàng của các người cũng là bán đặc sản địa phương, bao gồm cả nông sản, khác biệt không quá lớn, anh bỏ bí đao lên, bán được bao nhiêu thì nhập hàng của thôn dân bấy nhiêu.
Fans của Nhiếp Thiên Thu có sức mua như vậy, nói không chừng có thể mua hết được bí đao của thôn Liêm Khê đó.”
Hà Điếu Yên suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Cái này cũng có thể coi là một biện pháp.”
Lúc này đầu óc của Mạch Hạo Thiên bỗng nhiên tỉnh táo hơn: “Có lý, hiện tại con đi làm ngay.”
“Có minh tinh đến quang lâm thật sự là khác biệt mà.” Hạ Tinh Hàng một bên cảm khái một bên nhìn Hà Điếu Yên, “Em nghe nói mọi người muốn lên truyền hình, nên đặc biệt tới đây mở mang tầm mắt một chút.”
Mạch Hạo Thiên vui cười hớn hở nói: “Chương trình ngày hôm nay đã quay xong rồi, nếu như cậu muốn nhìn thì sáng sớm mai quay lại, sư phụ sẽ dạy võ công đấy.”
Hai mắt Hạ Tinh Hàng sáng lên: “Vậy đêm nay em không về nữa.”
Hà Điếu Yên trừng Mạch Hạo Thiên một cái, lại nhìn về phía Hạ Tinh Hàng, chậm rì rì nói: “Tinh Hàng, cậu vẫn là đừng uổng phí công sức nữa, cậu thật sự không thể học võ.”
Hạ Tinh Hàng không cam lòng thầm nghĩ: “Em không hiểu, dù cho em không có thiên phú học võ, thế nhưng vẫn có thể dạy một chút gì chứ.
Ngay cả anh Hạo Thiên mà anh cũng có thể dạy, tại sao anh không dạy em?”
Mạch Hạo Thiên: “…??”
Hà Điếu Yên nhàn nhạt nói: “Không muốn lãng phí thời gian.”
Hạ Tinh Hàng không phục: “Vậy dạy Hạo Thiên sẽ không lãng phí thời gian sao?”
Mạch Hạo Thiên: “… Anh đã làm sai điều gì mà cậu lại thương tổn anh như vậy?”
Hạ Tinh Hàng xin lỗi: “Thật không tiện, không cẩn thận liền nói ra suy nghĩ trong lòng.”
Mạch Hạo Thiên: “… Cậu Hạ này, đêm nay cậu cũng đừng ở nhà anh nữa.” Nói xong che mặt chạy ra ngoài.
Hạ Tinh Hàng nhìn Mạch Hạo Thiên chạy mất, bình tĩnh quay đầu lại: “Vậy đêm nay em ở nhà của anh nhé.”
Hà Điếu Yên lạnh lùng từ chối: “Không có phòng trống.”
Hạ Tinh Hàng: “Em nên không tin hay vẫn là không tin đây?”
Hà Điếu Yên đang muốn nói phòng trống duy nhất trong nhà đã phân cho Nhiếp Thiên Thu, chỉ thấy Mạch Hạo Thiên lại từ ngoài cổng thò đầu vào trong: “Sư phụ, Hùng Vĩ tìm người.”
Hà Điếu Yên nhíu mày một cái, vứt cho Hạ Tinh Hàng một câu: “Nhanh đi về đi.” Liền vội vã ra ngoài.
Hạ Tinh Hàng “Ha ha” hai tiếng, thật vất vả mới có cơ hội học võ ké, hắn mà đi mới là chuyện lại đấy.
Nhà của Hà Điếu Yên có một căn phòng ở góc cầu thang quanh năm bỏ trống, mỗi lần Hạ Tinh Hàng tới đều là có thể ở ké được thì ở, nếu như gặp phải Hà Điếu Yên tâm tình không tốt thì lại qua nhà Mạnh Hạo Nhiên ở nhờ.
Vì vậy nhân cơ hội Hà Điếu Yên ra ngoài, hắn quen cửa quen nẻo xách theo vali đi vào trong nhà, trực tiếp lên tầng đẩy cửa bước vào.
Hạ Tinh Hàng:!!!
Đàn ông nude!!!
Lại còn là loại biết phát sáng!!
Sau đó chào đón hắn là một cái chânđá qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tinh Hàng:… Muốn phụ trách!
~ Hết chương 6 ~.